Ngay trong đêm, Dạ Tuyết liền cùng tìm đến báo cáo Khung Duệ, Long Thiên Mị hội họp.
Dạ Tuyết khái quát một chút ý định rời đi của mình, tái cho nhau trao đổi vài ý kiến, cuối cùng định xuống mười ngày sau khởi hành.
Muốn đi đến trung cấp vị diện, cách duy nhất là tham gia khoá chiêu sinh một tháng sau của học viện Tinh Vân.
Tinh Vân học viện là học viện duy nhất tại Thiên Long lục địa, đồng thời cũng là một trong ba học viện đứng đầu tại Thương Lam vị diện.
Ngoài ra còn có Hải Thanh học viện tại Chu Huyền quốc, cùng Lôi Nham học viện tại Sa Kỳ quốc.
Cả ba học viện cứ ba năm sẽ diễn ra một lôi đài tái để đệ tử ba học viện tiến hành tranh tài với nhau.
Nhìn bề ngoài, có vẻ ba học viện là ngồi ăn chung một bàn, nhưng thực tế lại ngấm ngầm tranh đua kịch liệt, bởi vì vị trí thứ hạng sẽ quyết định số lượng tài nguyên học viện nhận được từ “núi dựa” phía sau- các môn phái.
Dựa theo tình báo của Vạn Xuân Lâu, phía sau ba học viện này là ba đại môn phái tại trung cấp vị diện.
Ba năm một lần, các môn phái tại trung cấp vị diện sẽ cử người đến các học viện tìm kiếm hảo mầm. Một khi lọt vào mắt xanh của vị trưởng lão nào đó sẽ có cơ hội đi đến trung cấp vị diện, trở thành nội môn đệ tử.
Tài nguyên tu luyện phong phú, thiên tài địa bảo dồi dào, trở thành đệ tử một môn phái gần như là đổi đời hoàn toàn.
Cơ hội mê người như vậy, cho nên hàng năm khi các học viện chiêu sinh, phàm là 15 tuổi lấy hạ hài tử hoặc nam hoặc nữ đều hướng về.
Cho nên số lượng đệ tử tìm đến khảo hạch là vô cùng khổng lồ. Tất nhiên kết quả đào thải thường hơn một nửa.
Như vậy, đích đến đã định.
Vấn đề là, nàng không có chiến khí a. Lúc nhỏ vì bị phong ấn Huyết mạch nên không thể tu tập, mà hiện tại lại không thể sử dụng năng lực của Huyết mạch vì bốn phía tuỳ thời có Ma tộc phát hiện mà toát ra công kích.
Nàng lại không nghĩ lấy thân phận luyện dược sư tiến vào, luyện dược sư thân phận tuy rằng cao quý nhưng luyện dược sư cũng là nghề vô cùng thu hút sự chú ý, tuỳ thời khả năng bị ám sát.
Nàng không sợ ám sát, nhưng nàng sợ phiền toái a.
Thật khó nghĩ.
Trong nguyên tác cũng không có nhắc đến việc nữ chủ đi học, bởi vì nàng một trận hoả hoạn diệt 500 mạng người mà thành danh, sau lại nhờ vào núi dựa Hạ gia to lớn ngang trời xuất thế với tư cách luyện dược sư càng trở thành vạn chúng chú mục, cần gì phải đi đâu cho xa xôi a.
Chưa kể, nữ chủ sau này còn trở thành Thiên Nữ trong truyền thuyết, vương thú nhân bộ tộc quỳ dưới váy nàng, ngay cả Long tộc cao ngạo cũng đồng dạng vì nàng (VMV) dâng hiến.
Haizzz, đúng là mạng nữ phụ là không thể so được với nữ chính mà. Dạ Tuyết ưu tư nhìn trời.
Không giải quyết được thân phận tiến vào là không thể xuất phát, làm sao bây giờ a.
Đột nhiên nghĩ đến truyền thừa, Dạ Tuyết hai mắt sáng rỡ, nhanh chóng cáo biệt hai người Khung Duệ và Long Thiên Mị, trở lại phòng mình, nhượng Hiên Viên Triệt bày ra kết giới, lắc mình đi vào không gian.
Truyền thừa đã hoàn thành, nhưng phần lớn bị phong ấn trong thức hải, không dung nhập được.
Lúc nãy vội vàng lùi lại thần thức cho nên Dạ Tuyết chưa kịp quan sát một chút nơi này, hiện tại mới có dịp hảo hảo bắt đầu nhìn xung quanh.
Dựa theo truyền thừa, đây là một giới tử không gian, là một không gian độc lập, cũng có thể gọi tiểu thế giới.
Không gian không có ngày và đêm, nhưng lại thập phần sáng sủa. Xa xa là một dãy núi hùng vỹ bị ẩn vụ mông lung bao phủ. Một con suối chảy dài theo sườn dốc đổ ra một mảnh lam hải. Màu xanh của cỏ cây phủ đầy trên đất.
Nhẹ hít một hơi, Dạ Tuyết chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông đều giãn ra hô hấp, cảm giác thư sướng vô cùng sảng khoái, thế mới biết không gian linh khí tinh thuần đến bực nào.
Bên tay phải nàng là một giếng nước, toát ra ngũ sắc quang mang rực rỡ, hẳn là trong truyền thuyết linh tuyền. Linh khí dày đặc lượn lờ bốn phía hệt như nhân gian tiên cảnh.
Cách đó không xa là một ngôi nhà bằng trúc, xanh ngát, mát rượi hệt như Trúc viên, khiến Dạ Tuyết cảm giác một tia thân thiết.
Thả lỏng cơ thể, Dạ Tuyết đạp bước đi đến rừng trúc.
Đi vào gian nhà, ngay khi cửa mở ra, một cỗ thanh tân ngay lập tức đập vào mặt khiến mi gian nàng nhịn không được dãn ra hưởng thụ.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt nàng dừng lại tại hai phong thư trên bàn trúc.
Đây là..?
Dạ Tuyết nâng bước đi qua, nắm lên một lá thư, đọc được tự trên thư, Dạ Tuyết ngây người, lại nắm trên tay một bức khác nhìn nhìn, đồng dạng thấy được nội dung trên đó.
Phu quân chi yêu.
Nữ nhi bảo bối.
Đây là thư của mẫu thân nguyên chủ?
Trong nguyên tác cũng không có chi tiết này nha.
Dạ Tuyết ý định lục tìm một chút nguyên tác trong đầu, lại kinh dị phát hiện, trong đầu nàng, kịch tình vốn dĩ thuộc nằm lòng nay đã biến mất triệt để, không còn bất kỳ dấu vết nào.
Dạ Tuyết ngẩng ra.
Là sao thế này?
Không tin tưởng, nàng lần nữa hồi tưởng một chút, lại cũng vô pháp nhớ được nội dung nguyên tác.
Chỉ có thể mơ hồ nhớ được vài chi tiết rời rạc.
Chuyện này đối với Dạ Tuyết quả thật như sét đánh ngang tai.
Không có kịch tình, nàng nhất định sẽ không thể dựa vào kinh nghiệm đọc nguyên tác mà “né” đi phiền phức.
Nàng cái gì cũng không sợ chỉ sợ phiền, haizz.
Mà thôi, dù sao nàng cũng sắp rời đi, theo định lý nữ phụ, rời xa nữ chủ, mọi phiền phức sẽ tan biến ngay.
Vị nữ chủ kia hẳn là sẽ tại nơi này làm mưa làm gió, không gây quá nhiều phiền phức cho nàng... đi? Dạ Tuyết rối rắm.
Chính là, có đôi khi, cuộc đời là một trò đùa, càng mong mỏi chuyện gì không xảy ra, nó lại càng tiến đến.
Vận mệnh đã định sẵn hai người là không chết không ngừng, làm gì có việc nàng rời đi dây dưa liền chấm dứt.
________________________
Dạ Tuyết không biết, ngay khi nàng hoàn thành truyền thừa, toàn bộ kịch tình trong đầu nàng đã băng toái thành nghìn mảnh nhỏ, từ nay về sau là như thế nào phát triển ai cũng không biết được.