Quan hệ giữa các gia tộc tại Phượng Vân Thiên tất nhiên không hoà thuận như mặt ngoài.
Dù sao ai cũng sẽ biết diễn kịch không phải sao? Để đạt được lợi ích dài lâu, thả ra bề ngoài hữu hảo lại không chết, dù sao quay mặt lại, ai biết ai nghĩ gì.
Kẻ luôn cười chưa chắc sẽ không đâm người sau lưng.
Mà trên thực tế, quả thật Dạ gia cùng Chu gia là kết thù hận.
Nguyên nhân phải nhắc đến Ân gia nhị tiểu thư Ân Di Quỳnh, đệ nhất mỹ nhân Phượng Vân Thiên.
Tâm tính thiện lương, khuôn mặt xinh đẹp, gia tộc thượng đẳng, lại là thiên tài dược sư, Ân Di Quỳnh là sở hữu trong lòng tất cả nam nhân tại Phượng Vân Thiên nữ thần
Chu đại thiếu gia Chu Hồng vốn là một trong những người theo đuổi nhị tiểu thư bởi nàng tài sắc vẹn toàn, bất quá nhị tiểu thư nhưng lại chẳng đoái hoài bất cứ ai trong số họ, sau nàng lại lựa chọn thanh mai trúc mã của nàng là Dạ Quân Nguyệt tứ thiếu gia của Dạ gia làm phu quân.
Bị khước từ Chu Hồng cảm thấy bản thân bị nhục nhã vạn phần, từ nay tuyên bố cùng Dạ gia và Ân gia thề không đội trời chung.
Chu Hồng lấy Yến Hằng nhị tiểu thư Yến gia làm thê, dựa vào sự chống lưng của Yến gia, bành trướng thế lực đối đầu cùng Dạ-Ân hai nhà.
Nhiều lần sử thủ đoạn ngáng chân hai gia tộc, nhưng không lần nào thành công, Chu Hồng chỉ có thể ngạnh nuốt xuống ngụm tiên huyết trong lòng hận ý tràn lan.
.
.
Tiêu Hồn sơ lược đôi lời về Phượng Vân Thiên, ánh mắt hơi dời lên gương mặt Dạ Tuyết, trong lòng thầm than.
Thật giống cô cô.
-”Còn nhớ mười ba năm trước khi cô cô phát hiện mình mang thai muội, cả hai tộc mừng rỡ như thế nào.” Tiêu Hồn nhìn Dạ Tuyết mãn nhãn ôn nhu, giọng mang hoài niệm.
Còn nhớ lúc đó hắn năm tuổi, cả ngày lẽo đẽo đi theo cô cô hỏi khi nào bảo bảo có thể đi ra chơi với mình.
Cả hai gia tộc ngày ngóng đêm trông mong chờ ngày biểu muội chào đời, thời thời khắc khắc chìm trong vui sướng.
Chính là bởi vì một câu nói của một lão cư sĩ, tất cả những tháng ngày yên bình vỡ tan.
-”Đứa bé này thân thể chứa Phượng mệnh, tương lai sẽ thống trị Phượng Vân Thiên, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh. Thuận nàng giả vinh, nghịch nàng giả vong” một lão cư sĩ không mời mà tới trong ngày các gia tộc tụ hội, nhìn chằm chằm bụng cô cô đã nói như vậy.
Không ai biết Lão cư sĩ này là ai, đến từ đâu, hắn chỉ để lại một câu sau đó phẩy tay áo bỏ đi, bỏ lại phía sau Dạ thúc gương mặt trắng bệch cùng với một đám danh gia vọng tộc ánh mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm bụng của tiểu cô.
.
.
Lão cư sĩ kia hết chín phần mười là quỷ kế của Chu Hồng, lại không có chứng cứ.
Kể từ đó trở đi, Dạ gia liên tục bị thích khách “viếng thăm”, Dạ thúc buông xuống công việc thời thời khắc khắc kề bên tiểu cô.
Bởi vì cả hai gia tộc đều nghiêm ngặt canh giữ cho nên tiểu cô an bình vượt qua ba tháng đầu tiên.
Đúng vào thời điểm này, lại có tin Ma tộc bị phong ấn ngàn năm dĩ nhiên thức tỉnh, phong ấn nứt ra một cái kẽ, dấu vết để lại cho thấy bên trong đã thoát đi vài cá thể.
Giữa lúc toàn bộ Phượng Vân Thiên nhân thần kinh căng lên đến cực điểm, không biết từ đâu truyền ra lời đồn huyết của nhân mang Phượng mệnh có thể củng cố phong ấn Ma tộc.
Cả Phượng Vân Thiên kích động.
Nhân từ trước đến nay mang tính ích kỷ, nhất là khi tai hoạ sắp đến với bản thân, lại nghe được chỉ cần hy sinh một người, tất cả bọn họ đều thoát khỏi, họ liền hận không thể trói lại mang dâng lên phong ấn ma tộc bảo vệ mạng nhot của họ.
Chỉ là ái ngại cho hai đại gia tộc họ không dám minh mục trương đảm đòi giao người.
Hai gia tộc Ân-Dạ đều biết được đây là một hồi âm mưu, có kẻ lợi dụng sự trùng hợp ma tộc thoát khỏi phong ấn tính kế bọn họ.
Hay nói cách khác, là nhằm vào hài tử còn chưa chào đời của Ân Di Quỳnh.
Lúc đó, thai đã hơn ba tháng.
Càng ngày càng có nhiều vụ thảm sát, đều do một tay Ma tộc dựng nên, lòng người càng ngày càng hoang mang.
Đúng lúc này, Ma tộc tập kích Dạ gia, Ân Di Quỳnh vì hài tử không thể không trốn đi, mà Dạ Quân Nguyệt chỉ có thể nứt mắt nhìn lão bà bụng mang dạ chửa rời đi.
Trận chiến này kéo dài đến hơn một năm mới kết thúc, Dạ Quân Nguyệt hận không thể ngay lập tức đi tìm thê tử, ai biết Chu Hồng điên cuồng trả thù mang nhân tập kích Dạ gia cùng Ân gia.
Bất đắc dĩ Dạ Quân Nguyệt chỉ có thể trì hoãn đi tìm thê tử ở lại chốn đỡ Dạ gia cùng Ân gia.
Mà Ân Lục Duẫn tức Tiêu Hồn thì cùng Ân Lãnh dựa theo dấu vết để lại khắp nơi truy tìm, đợi đến khi đến được Thương Lam vị diện đã là năm năm sau.
Rong ruổi khắp nơi lại tìm như thế nào cũng không ra.
Trong một lần bất cẩn, hai người bị Ma tộc phát hiện vây công, giết ra một đường máu sau, Ân Lục Duẫn lại bị trúng kịch độc của Ma tộc.
Đúng lúc đó hai người gặp Nam Cung Hàn bảy tuổi bị vứt bỏ trên Tuyết sơn.(*)
Note: (*) Xem lại chương “Đụng Độ,Quá Khứ Nam Cung Hàn“.
____________kết thúc hồi ức_____________________
Cung Hạ Ngọc từ trên cành cây nhìn xuống Dạ gia hậu viện, hơi mân môi.
Nơi nào là nơi ở của nàng a?
Đột nhiên Cung Hạ Ngọc mày hơi nhíu lại, thu liễm hơi thở, nép vào một thân cây gần đó đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Một thân ảnh màu trắng đang chậm rãi đi đến.
Cung Hạ Ngọc nheo mắt dõi theo, đợi khi nhìn thấy diện mạo người đến hắn mới nhướng mày
Không phải nàng.
Cung Hạ Ngọc nhìn nhìn Vân Mộng Vũ thướt tha đạp bước bên dưới, thất vọng nhìn đi nơi khác.
Rốt cuộc nàng ở nơi nào a?
Ngay lúc hắn chuẩn bị không tiếng động rời đi thì một tiếng “cạch” cửa mở ra cùng giọng nam nhân gọi tên khiến hắn ngước mắt nhìn lại.
-”Vũ nhi” Nam Cung Chu Khắc ôn nhu gọi.
Vũ nhi? Vân Mộng Vũ? Thì ra đây là đại tiểu thư, tỷ tỷ của nha đầu kia a.
Kia là nhị hoàng tử Thiên Long đại lục đi? Hai người này có liên hệ?
Nhìn Vân Mộng Vũ nhào vào lòng ngực nam nhân kia một bộ e thẹn, nhưng ở góc độ nam nhân không nhìn thấy lại không có bất kỳ cảm xúc nào nhếch môi tính kế cười cười, Cung Hạ Ngọc ánh mắt không che giấu nồng nặc chán ghét, không do dự nhún chân rời đi.
Lại là một nữ nhân trong ngoài khác biệt.