Tiêu Hồn mang theo gia gia của mình một đường đi thẳng về Dạ gia, trong lòng không ngừng hưng phấn.
Chỉ cần gia gia khẳng định, như vậy hắn sẽ lập tức mang biểu muội trở lại Phượng Thiên Vân.
Mà bên cạnh hắn, một vị lão nhân cũng vô cùng kích động. Nếu đây đúng là hắn tôn nữ, như vậy nữ nhi của hắn phải chăng cũng tại vị diện này?
Hai ngươi hai tâm tư một đường không nói chuyện nhanh chóng đạp bước di chuyển trên bầu trời.
________________________________________________
Dạ gia.Trúc Viên.
Dạ Tuyết ngồi trước bàn, nương theo ánh sáng Dạ Minh Châu phân hảo vài vị dược liệu chuẩn bị thử nghiệm luyện vài loại đan dược mới.
Lại nói, viên Dạ Minh Châu này đây cũng là đồ mà Nam Cung Hàn cho nhân mang lại đây đâu.
Cách đây hai ngày, Nam Cung Hàn phái nhân đưa qua rất nhiều lớn nhỏ không đồng dạng đá quý cho nàng, trong đó bao gồm ba viên Dạ Minh Châu loại lớn. Không cần nói cũng biết giá trị xa xỉ. Không có chân lý đồ quý đến tay lại từ bỏ, Dạ Tuyết rất vui vẻ nhận rồi.
Hiên Viên Triệt lần nữa quấn lên tay Dạ Tuyết an tĩnh nằm.
Trong phòng ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng lao xao vô cùng nhỏ của dược liệu va chạm nhau, lại vô thanh âm khác, phá lệ thanh tĩnh.
Đột nhiên trên cổ Dạ Tuyết, vị trí Phượng Hoàng ngọc bội, một tia sáng nhợt nhạt chợt loé, sau đó dần dần tản ra bao lấy mảnh ngọc bội.
Vòng sáng rất mỏng manh, nhanh chóng hoà nhập vào ánh sáng viên Dạ Minh Châu trong phòng cho nên mới đầu Dạ Tuyết cũng không chú ý đến.
Chỉ là, theo ánh sáng càng ngày càng thịnh, mảnh ngọc bội lại bắt đầu tản ra hơi nóng nhượng Dạ Tuyết giật mình cúi đầu nhìn.
Trên cổ mảnh ngọc càng ngày càng nhiệt, Dạ Tuyết nhíu mày, đưa tay chạm vào ngọc bội định tháo xuống, trong lòng nghi hoặc rốt cuộc là chuyện gì.
Còn chưa để nàng kịp tự hỏi, đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra,một trước một sau bước vào hai người, Dạ Tuyết ngừng lại động tác tháo ngọc bội, không dấu vết kéo kéo cổ áo.
Hiên Viên Triệt híp mắt cảnh giác nhìn kẻ đến, hơi ngẩng đầu giương mắt lạnh lẽo nhìn.
Chỉ là Dạ Tuyết không biết, theo hai người kia càng ngày càng gần nàng,ngọc bội dưới lớp áo trên cổ Nàng càng phát ra chói mắt quang mang.
Dạ Tuyết đề phòng nhìn hai người vừa bước vào phòng nàng, một bên trấn định cẩn thận quan sát, một bên tay trái không dấu vết xoa xoa đầu Hiên Viên Triệt trên tay phải nàng ý bảo tạm thời đừng động.
Trong hôn ám, một bóng hình dần hiện ra.
-”Tiêu quản lý?” Dạ Tuyết kinh ngạc gọi. Người trước mắt chẳng phải chính là người nàng từng gặp và giao dịch tại Giám bảo các hay sao?
-”Dạ tiểu thư“. Tiêu Hồn đè nén cảm xúc tận lực khiến âm thanh nhu hoà gật đầu trả lời.
Chưa được, vạn nhất không phải..
Hắn cần gia gia chứng thực. Tiêu Hồn áp chế tia kích động trong lòng.
-”Đêm khuya, chẳng hay Tiêu quản lý đến nơi này tìm tiểu nữ có việc?” Dạ Tuyết thấy là người quen cũng không chút nào hạ thấp đề phòng, ngược lại càng cảnh giác, trong lòng nghi hoặc lại càng sâu.
Giao dịch tại Giám bảo các tất nhiên phải đăng ký, thông tin chắc chắc được bảo mật tuyệt đối. Mà nàng lần trước lấy tên Kỳ Phong để đăng ký, như vậy làm cách nào vị Tiêu quản lý này lại tìm được nàng?
Ngược lại Tiêu Hồn không nói lời nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vị trí mảnh ngọc bội đang phát sáng trên cổ của Dạ Tuyết, sau đó quay sang nhìn lão giả bên cạnh.
Lão giả cũng không nhiều lời, đưa tay nhẹ phất tạo lập một cái kết giới bao quát toàn bộ Trúc Viên, sau đó, miệng nhấp nháy vài dòng chú ngữ.
Chỉ thấy mảnh ngọc quang mang càng ngày càng rực rỡ, sau đó tản ra ánh sáng nhu hoà bao bọc lấy Dạ Tuyết, lại rất nhanh tản đi trở lại bên trong ngọc bội.
Lão giả nhìn một màn như vậy ánh mắt trực tiếp ướt át.
Tiêu Hồn một bước làm hai tiến đến trước mặt Dạ Tuyết, kích động đến đỏ bừng đôi mắt.
Hắn nghẹn ngào thốt lên hai chữ.
-”Biểu muội”
Một tiếng biểu muội làm Dạ Tuyết kinh ngạc mở to mắt nhìn Tiêu Hồn, cũng làm đang phát động Long khí chuẩn bị một kích tấn công Hiên Viên Triệt sững lại.
Cái gì..biểu muội??
____________________________________________________
Cẩm Tú Viên.
Ám thất.
Phách..xèo..xèo...
Một âm thanh đột ngột vang lên trong căn phòng, kéo theo đó là một mùi gay mũi nhượng nhân không thoải mái lan toả trong không khí.
Vân Mộng Vũ nhìn một đoàn bột phấn đen ngòm tản ra mùi cháy khét trog lô đỉnh, mày nhăn thật chặt.
Lại thất bại.
Đây đã là lần thứ tám nàng luyện chế đan dược bát cấp thất bại.
Vân Mộng Vũ đưa tay gạt đổ lô đỉnh vung vãi xuống đất phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.
Trực giác cho nàng biết vốn dĩ nàng có thể làm tốt hơn như thế. Nhưng thực tế lại hết thảy đi ngược lại.
Rốt cuộc người có thể trước nàng luyện được đan dược bát cấp là ai?
Càng nghĩ càng khó chịu, Vân Mộng Vũ phiền táo vô cùng.
Cũng khó trách Vân Mộng Vũ, kiếp trước chỉ với đan dược lục cấp cùng thất cấp nhượng nàng một đường suông sẻ tung hoành.
Hiện tại xuất hiện đan dược bát cấp khiến nàng tân tân khổ khổ kiến thiết kế hoạch đều tan vỡ.
Hảo hận a.
Vân Mộng Vũ cắn chặt môi anh đào.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Nha hoàn thấp thỏm bên ngoài đợi lệnh.
-” Đại tiểu thư, Nhị hoàng tử đến thăm người.”
Đây không phải lần đầu tiên nhị hoàng tử đêm khuya tìm đến đại tiểu thư. Bất quá chuyện này lại cũng không có bất kỳ quan hệ gì với một nô tỳ như nàng.
Hảo hảo mà ngậm miệng tài năng sống lâu một chút.
Không đợi nha hoàn nghĩ ngợi lâu lắm, cửa đã mở, nha hoàn giật mình nhìn người vừa bước ra.
Vân Mộng Vũ một thân váy trắng tinh thuần dưới ánh trăng hệt như tiên tử.
Rõ ràng như vậy mỹ lệ nhưng không biết có phải chính bản thân mình ảo giác, nha hoàn cảm nhận được từ trên thân đại tiểu thư tản ra hơi thở lạnh lẽo, hắc ám nhượng nàng run rẩy vội vàng cúi đầu không dám tái nhìn nhiều thêm một chút.
Mà Vân Mộng Vũ nhưng lại không chú ý đến động tác nhỏ của nha hoàn, nàng sửa sang một chút bản thân sau đó bước đi.
Nàng nhưng còn phải hảo hảo mà nắm vững con mồi đáng giá trước mắt này nha.
Kế hoạch của nàng không có hắn trợ giúp là rất khó thành công.
Gương mặt treo một nụ cười yếu ớt Vân Mộng Vũ nhanh chóng trở lại phòng mình.
__________________________________________________