Trong Trúc Viên, dưới bóng râm của từng tán trúc rì rào khiêu vũ trong gió, hai thân ảnh một trước một sau xuất hiện phá đi cái yên tĩnh của không gian nơi này.
-”tiểu Tuyết, nàng đợi ta một lát” Phan Diệp ở phía sau nhìn nhân sắp đi vào phòng thì cất tiếng.
Phòng tiểu thư khuê các hắn không thể bước vào vì như vậy sẽ tổn hại đến thanh danh của Tuyết nhi, mà nhìn Tuyết nhi không hề có ý tiếp tục trò chuyện cùng hắn Phan Diệp lại luyến tiếc rời đi, vì vậy, hắn mở miệng gọi nàng.
Chỉ thấy nhân phía trước ngừng bước cúi đầu trầm mặc chừng năm giây mới “buồn bã” thủ thỉ.
-”Lục Y là kẻ cùng ta từ nhỏ lớn lên. Ta vẫn biết gần đây nàng ấy đảm nhận giám thị mọi động tĩnh của ta sau đó ngầm báo cho tỷ tỷ. Nhưng là ta rất hy vọng nàng ấy quay đầu là bờ a. Chỉ tiếc..” Dạ Tuyết đầu cúi thấp, âm thanh càng ngày càng tiểu.
-”tiểu Tuyết” Phan Diệp không biết nói gì, chỉ nhẹ giọng hoán.
Cuộc sống này là vậy, nơi ấm áp nhất là trái tim con người, nhưng đó cũng đồng thời là nơi lạnh lẽo nhất.
Phản bội vì lợi ích.. hắn thân là đích tử thừa tướng chứng kiến còn ít sao?
Nhân loại chính là bản tính tham lam và ích kỷ như vậy.
Không có sự trung thành tuyệt đối, chỉ có lợi ích không đủ mê người mà thôi!!! (*)
(*) chân ngôn của tác giả.
Chỉ thương cho Tuyết nhi của hắn, lần đầu trải qua tư vị phản bội không mấy dễ chịu này, rốt cuộc bờ vai nhỏ đang “run rẩy” vì đau lòng kia đang phải chịu nội tâm thất vọng hụt hẫng nhường nào a?
Trong đầu không tự chủ huyễn hoặc ra một cái cẩu huyết hồi sự đại loại kiểu hai người lớn lên (trưởng) cùng nhau, Tuyết nhi bảo bối của hắn một lòng một dạ xem ả tiện tỳ kia là tỷ muội, không ngờ ả tiện tỳ kia vì chút lợi ích quay lưng phản bội Tuyết nhi của hắn. Mà đối tượng lại là vị tỷ tỷ của mình.
Hẳn là Tuyết nhi đang rất thương tâm..đi?!
Trong lòng Phan Diệp ghi xuống một bút Lục Y, đồng thời âm thần ghi nhớ đầu sỏ gây ra chuyện này- vị tỷ tỷ kia của Tuyết nhi.
Nhất định phải làm cho ả trả giá đắt.
Phan Diệp trong mắt hiện lên tia thương tiếc cùng âu lo, kèm theo vô tận sủng nịch nhìn bóng lưng gầy yếu kiều tiểu trước mắt.
Chỉ tiếc Dạ Tuyết quay lưng lại cùng Phan Diệp đang cố gắng kìm nén để “cảnh diễn” thật hơn mà không ngừng “run rẩy” mà không nhận thấy.
Nếu nàng biết ý nghĩ giờ phút này trong lòng Phan Diệp sẽ nhảy lên vỗ tay về hiểu lầm xinh đẹp này, đồng thời cũng không khỏi cảm thán. “Phan Diệp người này trí tưởng tượng hảo phong phú“.
Bất quá sự thật cũng gần như vậy đi.
.
.
-”Tuyết nhi, không cần vì nhân không đáng giá mà khổ sở..” Phan Diệp ôn nhu mở miệng.
Hắn nhìn đến Dạ Tuyết thân hình đột nhiên cứng một chút, sau đó mỏi mệt âm thanh truyền đến.
-”ta biết.. chỉ là..” Dạ Tuyết ngập ngừng một chút như muốn nói lại thôi.
-” Mà thôi, không có gì, đại ca, ta mệt mỏi, khi khác hãy trò chuyện, tốt sao?” Dạ Tuyết xoay người nhìn Phan Diệp.
-”à.. được rồi, vậy muội nghỉ ngơi thật tốt, nếu cần bờ vai, ta luôn sẵn sàng.”
Phan Diệp cũng biết hiện tại Dạ Tuyết cần một không gian riêng tư liền đè nén cảm giác luyến tiếc trong lòng, kiên định nhìn Dạ Tuyết, nói.
-”nhất định” Dạ Tuyết nở nụ cười. Nếu đã cởi bỏ khuất mắc cùng phan Diệp trog lòng mình, nàng cũng mở lòng với hắn.
Xác thực sự quan tâm của Phan Diệp dành cho nàng không giả, ít ra nàng cảm nhận được như vậy.
Dạ Tuyết nở nụ cười nhìn Phan Diệp, sau đó dứt khoác xoay người bước vào phòng, khép cửa lại.
.
.
Phan Diệp nhìn cánh cửa phòng đóng im ỉm trước mắt một lúc lâu sau, phục hồi tâm trạng lâng lâng vì nụ cười vừa nãy của Dạ Tuyết, cất bước rời đi.
Hắn không biết, trong căn phòng vì một phút “quân tử” không mặt dày mày dạn bước vào kia của hắn đã khiến hắn bỏ qua cơ hội giáp mặt cùng tình địch không hề yếu kém của mình trong tương lai.
Hắn còn phải hảo hảo tính xem, như thế nào im lặng “giải quyết” tiện tỳ Lục Y kia mà không để cho Dạ Tuyết biết đâu.
______________________________________________
Trong căn phòng hôn ám lờ mờ ánh sáng của ngọn nến.
Nam nhân nhìn chằm chằm trần nhà, sâu trong mắt là kích động khôn kể.
Một trong hai ả nữ nhân, thân hình như rắn nước quấn lấy nam nhân, giọng ngọt như mật, mang ý tứ nũng nịu.
-”Dạ lang , người làm chi dậy sớm vậy a..?” ngón tay mềm mại như nước không quên vẽ vòng tròn trên ngực hắn, không ngừng câu dẫn.
Nam nhân nghe giọng, quay đầu nhìn sang nữ nhân đang sờ soạn trên người mình, khi nhìn rõ nữ nhân kia là ai, đột nhiên hô hấp ngưng lại, đưa tay nắm lấy tóc nàng ta giật mạnh, ép nàng ta ngửa đầu nhìn mình, sau đó hấp tấp mở miệng.
-”đây là năm nào? thời nào? nơi này là đâu?”
Nữ nhân ăn đau nhưng giọng nói lại càng thêm kiều mỵ tận xương, nàng oán trách.
-”Dạ lang làm đau tiểu nữ nha, năm nay là Thiên Long năm thứ 9, nơi này là nhà của ngài, đêm qua ngài đã cho kiệu lớn đến Ngàn Hồng Lâu (*) rước chúng tiểu nữ đến phủ vì ngài phục vụ nha.”
(*) kỹ viện.
Thiên Long năm thứ 9?
Ngàn Hồng Lâu?
Nam nhân hô hấp hơi ngừng lại. Sau đó là dồn dập gấp gáp.
Hắn.. hắn sống lại rồi!!!
Dạ Tô Nghi kinh hỉ vạn phần phát hiện mình trọng sinh, nhưng lại là đêm trước khi xuất phát đến Dạ gia nhà chính .
Hắn nhớ rõ đêm đó hắn cũng gọi hai nữ nhân này đến điên loan đảo phượng đến rạng sáng.
Do đó hắn muộn giờ xuất phát đành đến sau, cũng vì thế hắn mới gặp mặt nữ nhân kia.
Hắn cũng không rõ vì sao lại thế này, nhưng sau khi hắn chết đi một cách khó hiểu, lại không biến mất mà lấy trạng thái linh thể (linh hồn) nơi nơi phiêu đãng trên Thiên Long đại lục.
Nhờ đó hắn thấy được , biểu muội của hắn, kẻ từng nằm dưới thân hắn rên rỉ kiều mỵ , từng bước đi lên vị trí đứng đầu Tứ quốc.
Có lẽ ngày mai hắn nên tìm cách ôm lấy Thiên Nữ đùi a.
Mặc dù kiếp trước hưởng qua một lần xuân sắc tận xương của biểu muội Vân Mộng Vũ, nhưng nghĩ đến địa vị cuối cùng của nàng ta, Dạ Tô Nghi liền bóp chết ý nghĩ tái diễn lịch sử.
Nhớ đến cái chết không rõ ràng của bản thân, Dạ Tô Nghi khuôn mặt tái nhợt, hắn chợt nghĩ có khi nào là Thần vì hắn cả gan làm vấy bẩn thân xác đồng trinh của Thiên Nữ mà lấy đi sinh mệnh của hắn hay không?
Như vậy kiếp này hắn chỉ có thể vì nàng phục vụ, biết đâu cuối cùng hắn lại thu được danh lợi tột cùng?
_____________________________________________________
Dạ Tô Nghi không biết kiếp trước hắn đúng là chết trên tay Vân Mộng Vũ, hắn là trong mơ màng mất đi tính mạng nên kẻ thù là ai cũng không biết.
Sau lấy trạng thái linh hồn nhìn Vân Mộng Vũ từng bước lên mây, đến khi tứ quốc tung hô nàng vì Thiên Nữ liền mất đi tri giác, do đó cũng không biết kết cục cuối cùng của Thiên Long đại lục là rơi vào tay Ma tộc.
Hắn cứ đinh ninh sau này Vân Mộng Vũ sẽ nắm trong tay tứ quốc, do đó mới nảy sinh ý nghĩ ôm đùi vị biểu muội này.
Hắn tất nhiên càng không biết, kiếp này, hết thảy cũng không lại như kiếp trước.
__________________________________________________
Nghĩ đến gương mặt tuyệt mỹ kia, Dạ Tô Nghi hạ thân liền cứng rắn.
Hắn cúi đầu nhìn hai ả kỹ nữ đang cố gắng câu dẫn hắn, hai mắt nổi lên trần trụi dục hoả.
Hắn nắm tóc một trong hai ả áp xuống hạ thân đang ngẩng cao đầu, khàn giọng ra lệnh.
-”hàm nó”
Nữ nhân cười đến quyến rũ hé ra làn môi anh đào từ từ lấy lòng mà nhẹ nhàng cúi xuống.
Một nữ nhân khác không cam nguyện lép vế, cùng từ từ bò lên người Dạ Tô Nghi, trong phòng liền truyền ra tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng nam nhân hưng phấn gầm nhẹ, màn trướng lay động, cảnh tượng dâm mỹ.
___________________________________________________
Ai còn nhớ thân phận Dạ Tô Nghi không? ^^.
Cmt, cmt, ta muốn cmt~