Dạ Tuyết xuyên qua dãy nhà kho cũ kĩ đến nơi ở của hạ nhân để tìm gặp Lý má má.
Theo trí nhớ của nguyên chủ , Lý má má tên thật là Lý Lệ Liên.
Năm xưa, Bà vốn là một cô gái nghèo bán mình nuôi người cha mù lòa già yếu, bà là được mẫu thân của Dạ Tuyết cưu mang.
Sau khi phụ thân bà mất, bà đi theo mẫu thân Dạ Tuyết làm nha hoàn thiếp thân chăm sóc tỉ mỉ cho ân nhân.
Mẫu thân của Dạ Tuyết đối với bà cũng thập phần thân thiết và tin tưởng.
Cho nên trước khi mất, mẫu thân nguyên chủ đã trả lại giấy bán mình của Lý má má, đồng thời nhờ cậy bà trao lại tín vật cho nữ nhi bé bỏng vừa chào đời của mình.
Lúc mẫu thân nguyên chủ qua đời,Lý má má có thể lựa chọn tự do rời đi.
Nhưng bà lại vì thủ lời hứa cùng ân nhân mà kiên trì chờ đợi đến lúc nguyên chủ mười hai tuổi hoàn thành di nguyện cho mẫu thân tại Dạ gia.
Chỉ tiếc là nguyên chủ “dại trai” đã “nghẻo” trước đó rồi, sau đó bà cũng lại tán thân nơi biển lửa.
.
.
Hồi tưởng một chút, trước năm nàng tám tuổi, giống như Lý má má vẫn một mực kề bên nàng, chăm lo cho nàng, nhưng sau đó đã bị Vân thị tách ra, chuyển đi làm việc nặng nhọc đi.
----------------------------------kết thúc hồi tưởng-----------------------------------
.
.
Thoáng chốc Dạ Tuyết đã dừng lại trước một gian phòng cũ kỹ. Nàng đưa tay nhẹ gõ cửa.
.
.
Một giọng phụ nhân khàn khàn từ trong truyền ra.
-”Ai đấy? “
-”Lý má má, ta là Dạ Tuyết” Nàng trả lời xong bên trong đột nhiên im lặng.
Có tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa mở ra.
Lọt vào tầm mắt Dạ Tuyết là một phụ nhân đã ngoài bốn mươi tuổi, nhuốm hơi thở gầy yếu phong sương của người chuyên làm việc nặng nhọc.
Trên gương mặt tái nhợt của bà là một nụ cười khó kìm nén.
-”tiểu thư..” Lý má má khàn giọng hô.
-------------------------------------------
Cùng lúc đó.
Tại một nơi khác.
Trên đỉnh núi.
Một hắc y nam nhân chắp tay sau lưng thẳng tắp nhìn đối diện vừa đi đến người nhàn nhạt mở miệng.
-”Thế nào ? Đã tra được?”
-”Ân” Người đến bộ dạng cà lơ phất phơ, xuyên một thân lam y gật gật đầu.
Hắc y nam nhân nhìn đối phương, dường như cũng khá quen mắt với bộ dạng này của hắn nên trên mặt cũng không có hiện lên cảm xúc gì.
Hai người chính là Chiến thần Cung Hạ Ngọc cùng hoàng tử Chu Huyền quốc Liễu Như Tiêu.
.
.
.
Cung Hạ Ngọc tuỳ ý nhìn Liễu Như Tiêu cũng không trả lời, đợi chờ hắn mở miệng nói tiếp.
-”Một bình Tiêu Tương (*)” Liễu Như Tiêu cười đến đáng khinh, xoa xoa tay mị mị cười híp mắt mở miệng.
Cung Hạ Ngọc nghe vậy nhướng mày nheo nheo mắt ý vị thâm trường tà tà cười nhìn Liễu Như Tiêu.
Liễu Như Tiêu tâm thần run lên, có chút chột dạ..
Hắn là đang “nhổ lông trên lưng cọp “ nga..
Liễu Như Tiêu âm thầm nuốt khan một ngụm, há miệng sẽ nói.. nhưng nghĩ đến vò rượu thơm phưng phức liền ngậm miệng, “cây ngay không sợ chết đứng” trừng mắt nhìn lại,
Hai người mắt to trùng mắt nhỏ, sau đó...
Liễu Như Tiêu nhìn Cung Hạ Ngọc tựa tiếu phi tiếu nhìn mình bực bội bĩu môi, có chút nhụt chí khai ra tuốt tuồn tuột kết quả điều tra.
Trong lòng đau đớn nhỏ máu..
Rượu của ta...a
(QAQ)
-”đó là tam tiểu thư dòng chính Dạ gia, là một phế vật không thể tu tập chiến khí, trong nhà cũng không được sủng...”
-“....”
-“...”
Cung Hạ Ngọc đưa tay xoa xoa cằm, có chút suy nghĩ, ngày đó đích thực hắn không hề cảm nhận được dao động chiến khí trên người nàng.
Khi không thể nhìn được chiến khí của đối phương, chỉ có hai trường hợp, hoặc là người kia chiến khí so với ngươi cấp bậc cao hơn, hoặc là... hắn căn bản không có chiến khí.
Cũng có thể có đặc thù pháp khí che đi quỹ tích của chiến khí dao động trong cơ thể?
Nhưng hiện tại kết quả lại là một người không có khả năng tu tập?
Không thể nào!!
Thân pháp di chuyển nhanh nhẹn ngày hôm đó cuả nàng không thể là của một người thường được.
A...
Như thế nào càng lúc càng phát hiện nàng vô cùng bí ẩn đâu tiểu nhân nhi?
Thật khiến người ta muốn khám phá ra toàn bộ bí mật của nàng mà.
-”đi tìm Ẩn lấy hai vò Tiêu Tương đi” Cung Hạ Ngọc tâm tình không sai hơi câu lên khoé môi hướng Liễu Như Tiêu đang xụ mặt nói.
-”Ah...? “ còn đang thương tâm muốn chết Liễu Như Tiêu hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm Cung Hạ Ngọc.
-”thế nào? không muốn?..vậy” Cung Hạ Ngọc buồn cười nhìn Liễu Như Tiêu.
-”muốn...muốn... “ Liễu Như Tiêu vội vàng gật đầu như trống bỏi dường như hận không thể bay ngay đến trước mặt Ẩn nhận rượu đề phòng Cung Hạ Ngọc đổi ý.
Cung Hạ Ngọc xoay người nhìn xa xa dưới chân núi, hơi mím môi, sau đó đề khí phóng đi.
Hắn muốn đi xem tiểu nhân nhi nha.
-------------------------------------------
Trở lại Dạ gia.
Dạ Tuyết nắm trong tay miếng ngọc bội hình phượng hoàng đỏ tươi màu máu có chút ngây người.
Miếng ngọc này .....
Rõ ràng là ngọc bội gia truyền của Dạ gia. Huyết Ngọc Phượng Hoàng.
Ở hiện đại, Da gia là một gia tộc khổng lồ có truyền thừa ngàn năm.
Đến đời của đại ca và nàng, Dạ gia trên dưới tuy mọi việc là đại ca chấp chưởng, nhưng chỉ có đại ca cùng gia gia biết rõ nàng mới là chân chính phía sau gia chủ.
Bởi vì Huyết Ngọc Phượng Hoàng nằm trong tay nàng.
Đó là một mảnh ngọc bội có linh tính có khả năng lựa chọn người thích hợp thừa kế Dạ gia đời tiếp theo.
.
.
.
Lý má má tuy hơi kinh ngạc vì sao Dạ Tuyết lại biết bà giữ miếng ngọc bội này nhưng bà không quá bận tâm, chỉ lặng lẽ chấm nước mắt.
Phu nhân..
Tiểu thư trưởng thành a...
Như vậy...
Nô tỳ có thể an tâm đi theo hầu hạ phu nhân rồi.
Đang mải suy nghĩ về miếng ngọc bội Dạ Tuyết không chú ý Lý má má đang từ ái nhìn nàng, nhẹ cắn, sau đó chừng năm giây khoé môi nặng nề tràn ra tia máu..
-”tiểu thư...”
-”Ah?” Dạ Tuyết thu hồi suy nghĩ liếc nhìn sang Lý má má, liền sửng sốt.
-”má má? bà làm sao vậy?” Dạ Tuyết đi nhanh đến bên giường ngồi xuống nhìn Lý Lệ Liên.
-” tiểu thư.. lão nô cuộc đời này có hai tiếc nuối, nhất là chỉ có thể trơ mắt nhìn nhị phu nhân hại chết phu nhân mà không thể làm gì được..” Lý Lệ Liên nắm chặt bàn tay Dạ Tuyết, hơi khàn giọng nói..
-”nhị là.. không có khả năng nhìn tiểu thư trưởng thành, nên gia thất, sinh con đẻ cái..” bà ngập ngừng kể lại cái tiếc nuối to lớn trong lòng bà.
-”an ủi duy nhất của lão nô là đã hoàn thành di nguyện của phu nhân..” bà hoà ái nhìn Dạ Tuyết, đưa tay vỗ vỗ tay nàng.
-”lão.. nô cầu chúc tiểu thư.. một đời bình an... ưm..” Lý má má hai mắt nhoè lệ, khoé môi theo từng câu nói không ngừng tràn ra máu.
Cứ như vậy ..đi rồi.
Rất an tường.
Dạ Tuyết hơi sững sờ. Nhất thời chỉ nhìn chằm chằm Lý má má đã không còn hơi thở trên giường.
Tự sát?
Độc trong chân răng?
Dạ Tuyết đứng dậy nhìn một lần nữa Lý má má, ám ách thở dài.. nắm chặt trong tay Huyết Ngọc Phượng Hoàng.
Dạ gia tại hiện đại và Dạ gia ở nơi này rốt cuộc có liên hệ gì với nhau?
-------------------------------