Nam nhân nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Quân Nguyệt.
Dạ Quân Nguyệt chờ mong ánh mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi.
Hắn có cảm giác người trẻ tuổi này biết được vị trí nữ nhi của hắn.
-”ngươi là cha của nàng? có chứng cứ gì không?” nam nhân cuối cùng cũng lên tiếng giọng lạnh tanh.
Tuyết nhi mất đã rất lâu, nếu có ai dám quấy phá nơi nàng yên nghỉ, quấy rối giấc ngủ cuả nàng, hắn sẽ cho ai sống không bằng chết, cùng lắm là đồng quy vu tận.
-”gia tộc của ta huyết mạch tương liên, chỉ cần ngươi giải trận huyết quang sẽ tìm được vị trí nàng” Dạ Quân Nguyệt mừng rỡ không thôi, nói.
Vừa đặt chân lên ngọn núi hắn đã nhận ra có kẻ bày trận, chỉ là không có sát khí, nếu không phải dựa theo Huyết quang, hai người bọn họ nói không chừng cũng bị vây trong trận pháp.
Không ngờ tại cái vị diện xa xôi thấp bé như thế này vẫn có cao thủ thiết trận. Bất quá nếu nữ nhi ở trên này, trận cho dù lại thêm lợi hại thì như thế nào?
Hắn vẫn như cũ xông lên.
Chỉ là đến nơi này Huyết quang cũng lại vô pháp di chuyển, dường như có một tầng bình chướng vô hình ngăn cản nó.
Hẳn vị trí mắt trận phải ở trong khu vực này.
-“....” nam nhân nghe xong không nói gì, chỉ là phất tay một cái, ngay lập tức khung cảnh biến đổi.
Không gian hơi vặn vẹo một chút, sau đó đập vào mắt hai người là một biển hoa rực rỡ.
Kỳ lạ là lúc này trời đang vào đông, nhưng nơi này lại không có chút tuyết, xung quanh ngập tràn hoa lạ, mùi thơm lan toả tứ phía, muôn màu muôn sắc.
Nhà gỗ biến mất, thay vào đó là một ngôi mộ đá.
Dạ Quân Nguyệt trog lòng phát lạnh, một dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng.
Hắn đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một thứ làm tâm hắn trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Bên trên bia đá đề “ mộ phần thê tử Dạ Tuyết-phu quân Hạ Dật Phong chi lập.”
Bên cạnh là một căn nhà gỗ nhỏ, chỉ đủ đặt một cái giường, che nắng che mưa, ngoài ra không có gì nữa.
Dạ Quân Nguyệt cổ họng khô khốc há ra rồi lại khép lại, ngữ không thành tiếng. Hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch, cả thân hình run nhè nhẹ..
Không phải!
Người này..không phải,...
Đúng vậy, nhất định không phải là nữ nhi của hắn..nữ nhi của hắn như thế nào lại ở nơi đó đâu..
Ừ, có lẽ là tên giống tên mà thôi.. haha ..
Mà Huyết quang khi trận pháp cởi bỏ liền nhanh chóng vây quanh phía trên mộ Dạ Tuyết chuyển động, triệt để đánh nát đi một tia may mắn cuối cùng trong lòng hai người.
Dạ Quân Nguyệt cùng Ân Lục Duẫn hoàn toàn sụp đổ.
Dạ Quân Nguyệt không thể tin lùi lại hai bước.
Mà Ân Lục Duẫn thì trực tiếp nhào tới, ánh mắt đỏ hoe, như không thể tin tưởng.
Tại sao lại như thế?
Vì sao chuyện này lại có thể xảy ra?
Cô cô đã mất, ngay cả biểu muội cũng..?
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với chúng tôi như vậy.
Ân Lục Duẫn quỳ xuống đất, gương mặt như tro tàn bi thiết nhìn từng chữ trên ngôi mộ.
Mà Dạ Quân Nguyệt càng suy sụp.
Quỳnh nhi rời bỏ hắn mà đi. Hiện tại nữ nhi cũng đã không còn trên thế gian này..
Mùa đông tuyết rơi đầy, màn trời trắng xoá...tuyết vẫn bay...vẫn bay...
Một giọt lệ đỏ như máu rơi xuống nền tuyết trắng, nở rộ như một đoá hoa tuyệt mỹ.
Dạ Quân Nguyệt hai mắt đỏ sậm, tích đầy huyết lệ, hắn phảng phất như người đã chết đứng đó.
Mà Ân Lục Duẫn không nhúc nhích quỳ trước ngôi mộ.
Hạ Dật Phong chỉ lặng im nhìn tất cả.
Hắn ngẩng đầu nhìn đầy trời bông tuyết, lẩm bẩm.
“Tuyết nhi, nàng thấy không, thân nhân của nàng tìm đến, nhìn họ đau khổ nàng cũng đau khổ phải không? Chờ ta, chờ ta hoàn thành xong trả thù, ta sẽ theo nàng xuống Hoàng Tuyền..Tuyết nhi”
-----------------------------------
-”có muốn trả thù cho nàng không?” Hạ Dật Phong thu hồi tầm mắt từ trên thiên không, quay sang nhìn hai người đột ngột mở miệng.
-”ngươi nói gì?” Ân Lục Duẫn ngẩng đầu.
Kẻ thù?
-” Đúng vậy, nàng là bị kẻ khác sát hại, hai ngươi có muốn thay nàng trả thù không?” Hạ Dật Phong nhếch môi chậm rãi nói.
Hắn muốn nhìn xem đám thân nhân này của nàng có xứng đáng được nhận nàng làm con, làm biểu muội hay không.
-”là ai?”
Ân Lục Duẫn nhìn Hạ Dật Phong chuẩn bị mở miệng, thì Dạ Quân Nguyệt đã lạnh lẽo hỏi.
-“...Vân Mộng Vũ, nàng ta nay đã không ở nơi này. Ta đã hạ cấm chú trên người nàng ta, cho dù nàng ta có chạy cùng trời cuối đất cũng không thoát được.” Hạ Dật Phong vẫn bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu đã ngập tràn hơi thở oán hận.
-”Vậy tại sao ngươi còn không thay nàng báo thù?” Ân Lục Duẫn ngữ mang nghi ngờ.
-”ta đã hứa thay nàng sống tốt, ...” Hạ Dật Phong lần nữa ngước nhìn bầu trời, ánh mắt vô định, hắn nói tiếp:
-”đời người không có tu luyện chiến khí thọ chừng tám chín mươi năm, Tuyết nhi của ta tất nhiên sẽ thọ lâu trăm tuổi, ta sống thay nàng đã hơn bảy mươi năm, cộng thêm khi nàng qua đời nàng tròn mười hai tuổi. Như vậy những năm này ta sống thay nàng đã đủ, mấy năm còn lại ta sẽ vì trả thù cho nàng mà sống. Chẳng qua, các ngươi xuất hiện vừa vặn giúp ta sớm tiến hành kế hoạch. Thế nào? chúng ta chung mục đích trả thù cho Tuyết nhi, chẳng lẽ ngươi không muốn” Hạ Dật Phong âm thanh trào phúng vang lên.
-”đi” Dạ Quân Nguyệt không chút do dự, trả lời.
-”hảo, ta cần ít nhất ba người trên tử cấp chiến khí để xé mở không gian, các ngươi đây?” đây cũng chính là nguyên do hắn không thể đi trả thù cho tuyết nhi, tử cấp chiến sĩ quá thưa thớt..hắn thật sự tìm không ra..
-”hừ, ngươi còn không có tư cách để biết, nhưng ngươi yên tâm, một mình ta cũng có thể xé mở không gian” Ân Lục Duẫn nói.
Nếu không phải cần ngươi tìm ra vị trí kẻ thù..ta mới không để ý đến ngươi.
-”tốt, ngay bây giờ chúng ta đi” Hạ Dật Phong ánh mắt hơi thay đổi, có lẽ thù của Tuyết nhi có thể trả được rồi.
Tuyết nhi, chờ ta.
-------------------------------
Hạ Dật Phong cũng không nhiều lời, hắn từ trong ngực áo rút ra một cây chuỷ thủ, rạch một đường trên tay, huyết lập tức chảy ra.
Hắn dùng máu làm dẫn, niệm một câu chú ngữ.
-”huyết dẫn?” Dạ Quân Nguyệt thì thào.
-”mau quán chiến khí” Hạ Dật Phong khuôn mặt trắng bệch la lên.
Ân Lục Duẫn cùng Dạ Quân Nguyệt lập tức quán chú chiến khí, một nùng trù màu đen, một màu bạc lấp lánh.
Thiên địa quy tắc cảm nhận được uy áp liền tìm đến. Bầu trời mây giăng kín, lôi điện bủa vây.
-” lấy ngô máu thiết lập lưỡi đao không gian, cho ta phá” Hạ Dật Phong hét lớn.
Ngay lập tức trên bầu trời hệt như bị ai nắm lấy xé toạc ra, một ánh sáng bao vây lấy ba thân ảnh, sau đó biến mất.
Mây đen tan đi, bầu trời trở lại một màu trắng xoá.
-----------------------------
Hiện đại, thế kỷ 21.
Tầng 30 toà nhà thị chính.
-”Triệt ca, ngươi gần đây bận lắm sao?”
Tại ban công, một nữ nhân xinh đẹp, khí chất thanh lãnh đứng nơi đó, trò chuyện qua điện thoại.
Rất dễ nhận ra một tia tức giận trong lời nói của nàng.
-”ân, công ty hơi bận, Vũ nhi có việc gì không?” Hiên Viên Triệt mềm hoá giọng nói truyền đến.
-”đã lâu rồi không gặp được ngươi cùng Kỳ ca ca, các ngươi vì sao không đến gặp ta?” Vân Mộng Vũ không tự chủ cao giọng.
Đã gần ba tháng nàng không được thấy mặt hắn cùng Hách Liên Kỳ.
-”Vũ nhi, ta cùng Liên Kỳ đang rất bận công tác, đừng nháo” Hiên Viên Triệt nhíu mày.
Gần đây hắn cùng Hách Liên Kỳ thực sự rất bận.
-”vì sao các ngươi không chịu dời đến ở chung với ta?” Vân Mộng Vũ giọng khó chịu.