Đó là một ngày mùa đông, tuyết giăng đầy, từng bông tuyết nhảy múa khiêu vũ tạo nên một khung cảnh như bồng lai tiên cảnh.
Đất trời phủ lên mình chiếc áo choàng lạnh giá màu trắng tinh khiết.
Tại một nơi nào đó mà trên nền đất tuyết đã phủ đầy, lởm chởm những đá, những cột gỗ cháy sém.
Từ đống hoang tàn, mơ hồ có thể thấy được chút ít tàn tích còn sót lại tỏ rõ nơi này từng là một thủ phủ nguy nga.
Chỉ là giờ còn đó cũng chỉ có tàn tro mài mòn theo năm tháng.
Bao nhiêu năm trôi qua, biết bao nhiêu thứ đã rời khỏi vũ đài lịch sử lùi vào dĩ vãng.
Từng lớp thế hệ ngã xuống, lại từng lớp thế hệ đứng lên, tre già măng mọc.
Tại nơi này số chứng nhân thời xưa cũ đã không nhiều lắm, hầu như đã không còn ai từng nhớ về một gia tộc trên đất này đã từng huy hoàng, sau bụi tan khói diệt.
Chẳng ai còn nhớ..
Nơi này đã từng là nơi cư ngụ của năm trăm nhân mạng.
--------------------------
Giữa màn trời trắng xoá lả tả tuyết rơi, hai thân ảnh mặc trường bào màu Lam và màu Đen phá lệ rõ ràng.
Hai nam nhân, một đứng tuổi uy nghiêm, một trẻ trung dũng mãnh.
Họ đã đứng nơi đó lâu lắm rồi. Trên vai họ đã phủ không ít tuyết, mái tóc của họ cũng xen lẫn hai màu trắng đen.
Bỗng nhiên nam nhân đứng tuổi dịch chuyển bước chân, đôi mắt tang thương nhìn đống phế tích.
Môi bạc run rẩy niệm một câu chú ngữ, dưới chân hắn hiện ra một đồ án, lấy hắn làm trung tâm, một con phượng hoàng rực rỡ xuất hiện ,vỗ cánh kêu lên một tiếng phượng đề.
Chỉ vài giây sau, từ sâu dưới lớp tuyết truyền đến một tiếng phượng đề đáp lại.
Tại vị trí trong đống đổ nát, lớp tuyết lấy mắt thường có thể thấy với một tốc độ cực nhanh tan chảy , thậm chí thăng hoa bỏ qua thể trung gian là thể lỏng trực tiếp hoá thành thể khí bay lên.
Sau đó là loá mắt hồng quang yêu diễm từ từ nở rộ lan toả bốn phía.
Một miếng Ngọc bội hình phượng hoàng từ từ ngoi lên từ sâu dưới hàng chục lớp đất theo năm tháng phủ lên.
Bên trong miếng ngọc bội mơ hồ có thể thấy hoả diễm.
Miếng ngọc bội vừa trồi lên khỏi mặt đất liền hướng đến nam nhân trung niên trên đầu xoay vòng chuyển động.
-”a Quỳnh, ta ..đã đến rồi đây..”
Nam nhân trung niên đôi mắt đỏ hoe lệ chực trào nghẹn ngào cất tiếng.
Ông xoè bàn tay ra, miếng ngọc bội liền hạ xuống vững vàng nơi bàn tay ông yên lặng nhu thuận nằm đó.
Ông đưa tay vuốt ve miếng ngọc bội, cẩn thận ,nhẹ nhàng như vuốt người thương.
-”xin lỗi nàng, ta ..đã tìm đến trễ, để nàng.. lạnh lẽo cô đơn ..bao nhiêu năm. Ta thật đáng chết có phải hay không?”
Nam nhân trung niên như không thể kìm nén ruốt cuộc hai chân khuỵ xuống đất, ôm lấy ngọc bội vào lòng mình khóc thành tiếng.
Nam nhân trẻ tuổi bước đến hai bước nhìn nam nhân trung niên, mở miệng muốn nói gì đó lại câm lặng, yên tĩnh đứng đó.
Chợt miếng ngọc bội lay động bay lên, nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy ngọc bội sáng lên sau đó yên tĩnh đứng đó.
Nam nhân trẻ tuổi nhìn thấy hai mắt chợt sáng.
-”Dạ thúc, hình như cô cô để lại lời nhắn trong Huyết Phượng”
Nam nhân trung niên kích động đứng dậy, rút chuỷ thủ trên bàn tay cắt một đường nhỏ lên ngọc bội.
Như có ma thuật giọt máu dung nhập vào ngọc bội sau đó biến mất hoàn toàn.
Cùng lúc đó hai bức thư xuất hiện.
Nam nhân lập tức tiến lên nắm lấy.
-”đúng là bút tích của a Quỳnh” nam nhân kích động giọng run rẩy.
Hai bức thư đề tên khác nhau, một đề Dạ Quân Nguyệt một đề tên Dạ Tuyết.
Nam nhân thật cẩn thận nhẹ nhàng mở ra bức thư đề tên mình:
“Dạ Quân Nguyệt-lang quân yêu thương, nếu chàng đọc được lá thư này, đồng nghĩa thiếp đã trái lời xưa ước hẹn rời bỏ chàng nơi trần thế tịch liêu.
Thiếp vô cùng xin lỗi. Chỉ là thiếp bất lực.
Sau khi ly tan, thiếp ngất bên đường, được một nam nhân cứu giúp, nam nhân đó cũng là người tốt, biết thiếp gặp khó khăn liền cưu mang, để tránh lời ra tiếng vào lấy danh nghĩa vi thê cho thiếp vào phủ.
Lúc thiếp viết bức thư này là thiếp đã mang trong mình giọt máu của chàng hơn tám tháng.
Gần đây thiếp luôn có cảm giác bất an, lo sợ, thiếp có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy đến với mình, cho nên thiếp nhắn gửi lại cho chàng vài lời sau cuối.
Nữ nhi bảo bối của chúng ta dự định sinh vào 12 nguyệt 21 hào, thiếp lấy tên Dạ Tuyết.
Bởi vì nơi này cũng không an toàn, không biết khi nào Ma tộc sẽ tìm đến, nên thiếp đã phong ấn Phượng mạch của Tuyết nhi, có lẽ bọn họ sẽ không để tâm đến một phế vật không thể tu luyện chiến khí mà con ta có thể vượt qua huyết nạn đi.
Thiếp viết hai bức thư một cho chàng và một cho Tuyết nhi, nếu Tuyết nhi đọc được thư hẳn sẽ tìm đến chàng.
Chàng hãy thay thiếp bảo vệ kết tinh tình yêu của chúng ta.
Thiếp yêu chàng.
Quỳnh nhi tuyệt bút.”
------------------------
-” a Quỳnh..” Dạ Quân Nguyệt thì thào.
-”Nguyệt thúc, nói như vậy cô cô đã mang thai biểu muội” Ân Lục Duẫn âm thanh mang theo kinh hỉ.
-”nữ nhi...nữ nhi của ta..” Dạ Quân Nguyệt thì thào sau đó như sực tỉnh đứng bật dậy.
-”nếu Quỳnh nhi ngụ tại Dạ gia nơi này, hiện tại Dạ gia trở thành tro cốt vô hồn vậy nữ nhi của ta..?” Dạ Quân Nguyệt trong giọng nói đã pha chút nghẹn ngào.
-”Nguyệt thúc, người thử dùng Huyết quang xem sao?” Ân Lục Duẫn nghĩ ngợi một chút liền nói.
-”đúng rồi, Huyết quang, nếu Tuyết nhi không chôn cùng đám Dạ gia nhân tại nơi này Huyết quang sẽ hướng về nơi tiểu Tuyết đang ở “
Dạ Quân Nguyệt kinh hỉ, hắn đứng bật dậy, tỉ mỉ gấp lại hai lá thư cho vào túi áo.
Hắn nhắm mắt, đưa hai tay đan vào nhau, kết một cái thủ ấn, sau đó niệm một câu chú ngữ cổ xưa, mi tâm hiện lên một ngọn lửa, sau đó ngọn lửa hoá thành một đốm sáng bay đi.
Dạ Quân Nguyệt cùng Dạ Lục Duẫn nhanh chóng đề khí bay theo.
Một đường trải qua không ít núi cao hiểm trở.
Cuối cùng dừng lại tại một ngọn núi cao gần trung tâm Sâm Lâm rừng rậm.
Hai người hạ xuống đất đi bộ lên.
Chừng hai khắc sau, khi đã lên đến lưng chừng đỉnh núi, một căn nhà gỗ hiện ra trước mắt hai người.
Hai người nhìn nhau đều thấy trong mắt nhau sự mừng rỡ, lập tức nhanh hơn cước bộ.
----------------
Kỳ lạ là khi vừa đặt chân vào khu vực gần ngôi nhà gỗ, Huyết Quang liền cũng không chịu di chuyển, chỉ xoay vòng trên không trung.
-”có ai không?” Dạ Lục Duẫn tiến lên phía trước lên tiếng.
-“...” im lặng.
-”có ai không..?”
Không có người trả lời, Ân Lục Duẫn định đi đến ngôi nhà gỗ mở cửa.
Khi chỉ còn tầm bốn năm bước chân thì cánh cửa gỗ chuyển động.
“Cạch”
Một thân ảnh cao ngất mở cửa bước ra. Khuôn mặt vô cảm.
Hắn nhìn hai người cau mày sau đó mở miệng.
-”các người là ai? nơi này không tiếp nhân, mau rời đi”
Ân Lục Duẫn cùng Dạ Quân Nguyệt đề phòng nhìn nam nhân trước mặt.
Dạ Quân Nguyệt tiến lên mở miệng.
-”vị huynh đệ, chúng ta không cố ý làm phiền, chỉ là ta đi tìm nữ nhi của mình, mà trùng hợp huyết mạch dẫn chúng ta đến nơi này.”
-”nữ nhi?” nam nhân nhẹ giọng lặp lại. Sau đó ngẩng đầu giọng lạnh nhạt.
-”nơi này chỉ có mình ta cùng lão bà của ta, không có nữ nhi của các người, mau rời khỏi nơi này.” Hắn nói xong liền quay người định bước vào nhà.
-”khoan đã vị tiểu huynh đệ này, chẳng hay huynh đệ có từng nhìn thấy một nữ nhân tên Dạ Tuyết?” Dạ Lục Duẫn thấy nam nhân quay đi, nóng nảy mở miệng.
Biểu muội hẳn là ở nơi này, nhưng nam nhân này có chút cổ quái khiến hắn không nghĩ vọng động.
-”Dạ Tuyết?” nam nhân đang bước vào nhà thân hình chấn động cứng ngắc xoay người lên tiếng hỏi.
Tuyết nhi? Hai người này biết Tuyết nhi?
-”đúng vậy, chúng ta đã tìm đến Dạ gia, nhưng tất cả chỉ còn là phế tích, Huyết quang dẫn chúng tôi đến nơi này..” Dạ Quân Nguyệt nhìn lên đốm sáng đang bay trên không trung, âm thanh buồn bã nói.