Dạ Tuyết hờ hững nhìn Vân Mộng Vũ, nhẹ giọng.
-”Phiền luỵ tỷ tỷ hao tâm tổn ý vì muội muội, bất quá hiện muội vẫn còn nhỏ, hôn sự hãy để sau này tính tính.”
Ý tứ, cảm ơn “ý tốt” của ngươi, nhưng ta không cần.
-”Ngược lại, tỷ tỷ ngài năm nay niên kỷ không sai biệt lắm, nên nhanh chóng
chọn chỗ dựa cả đời mới là. Nếu hôn sự này tốt như vậy, hay là tỷ tỷ đáp lời người ta đi.” Dạ Tuyết chân thành nhìn Vân Mộng Vũ, tha thiết
khuyên bảo.
Vân Mộng Vũ nghe đến bốn chữ “chỗ dựa cả đời” trong lòng âm thầm cười nhạo.
Cuộc đời nàng do nàng làm chủ, nàng lại không cần bất kỳ chỗ dựa nào.
Tự nàng sẽ đạp lên nhân sinh đi lên đỉnh núi, tựa như kiếp trước nàng là Mẫu Đơn Nữ Vương vậy.
Vân Mộng Vũ ngươi lại không nghĩ một chút, nếu kiếp trước không có đám cán
bộ cao tầng vì mê luyến ngươi ra sức bảo hộ, ngươi làm gì thảnh thơi
được đến vậy? Mà cái gọi là “bảo hộ” đó nói cách khác chính là “chỗ
dựa“. Mà Vân Mộng Vũ rõ ràng là đem sự bảo hộ của đám nam nhân luỵ tình
vì nàng cho rằng hiển nhiên nàng phải được như vậy.
_____________________
Dạ Tuyết tất nhiên đọc được sự khinh bỉ trong mắt của Vân Mộng Vũ, trong lòng cười cười cũng không nói gì.
Vân Mộng Vũ lại mở miệng.
-”Muội muội chắc không biết, người ta là chỉ danh nêu tên muội muội nha. Tỷ tỷ có muốn cũng không được. Đây là một cọc hôn sự tốt. Muội nghĩ nơi nào
tìm được a? Mau đồng ý.”
Xem ra là cắn chặt không tha đâu. Dạ Tuyết phiền chán nhìn nữ chủ, há miệng đang định nói chuyện bỗng dưng ngậm lại.
Tiểu Hiên vừa cho nàng biết, trong sân còn có người thứ ba.
Dạ Tuyết nhíu mày, suy đoán một chút thân phận người tới.
Lại không nghĩ, hành động đột nhiên im lặng của nàng trong mắt ai kia là ngầm đồng ý lời Vân Mộng Vũ.
Đang lúc Dạ Tuyết kinh nghi bất định thân phận kẻ thứ ba kia, một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
-”Nàng sẽ không đồng ý.” kia âm thanh mang theo băng giá cùng rất khó phát giác một tia dị vị chua lè.
Một thân hắc y như hoà một thể cùng đêm tối từ trên cao nhẹ thả xuống đất,
suối tóc tự do đổ trên vai, mặt nạ bạc che đi hết thảy chỉ để lại bạc
môi mỏng lạnh lùng.
Vỹ ngạn thân thể ngược ánh trăng đạp bước đến gần vị trí Dạ Tuyết, bá đạo ôm lấy nàng vào lòng.
-”Nàng-Là-Của-Ta” Nguyệt cắn răng nặng ra từng chữ.
Uy, ta là của ngươi từ khi nào a? Dạ Tuyết trong lòng phiên cái bạch nhãn, cũng không cử động mà phối hợp động tác của Nguyệt.
Nguyệt một đường đi theo Dạ Tuyết trở lại Trúc Viên, vốn định xoay người rời
đi, không nghĩ lại nhìn thấy trong sân vật nhỏ đứng một người, nhất thời dừng bước đứng trên cây gần đó quan sát,
Nguyệt thu liễm khí tức hoà vào không gian, cảm nhận cuộc trò chuyện của hai người.
Theo từng câu từng chữ Vân Mộng Vũ thốt ra, băng sương trong đáy mắt Nguyệt càng ngày càng nhiều.
Chết tiệt, nữ nhân kia dám xúi vật nhỏ đồng ý hôn sự?
Theo tâm tình thay đổi, Nguyệt hô hấp trở nên biến đổi khí tức cũng dần bị
lơ là không kiểm soát, lộ ra đến, khiến Hiên Viên Triệt cảm nhận được,
báo cho Dạ Tuyết.
____________________________
Nhìn tiểu nhân nhi ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực mình, nộ khí trong lòng Nguyệt tiêu giảm phân nửa.
Nguyệt cúi đầu nhẹ hút một ngụm dược hương trên người nàng, tâm tình thả lỏng đôi chút.
Sau đó mới đầy mặt sát khí nhìn về phía nữ chủ vốn bị đá qua một bên xem hai người tú ân ái.
-”Cút” Nguyệt lạnh lẽo âm thanh nhượng người không rét mà run.
Cút..?!
Vân Mộng Vũ hoàn toàn choáng váng rồi, không ngờ mình lại bị nhân yêu cầu cút đi?
Nàng Mẫu Đơn Nữ Vương sống đến hai kiếp còn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như hôm nay.
Vân Mộng Vũ khuôn ngực phập phồng vì tức, đôi mắt ngay lập tức bịt kín một tầng hơi nước, điềm đạm nhìn về phía Nguyệt mở lời.
-”Công tử hà cớ gì...A..” Một lời còn chưa nói hết, Vân Mộng Vũ thốt lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra ngoài.
Dạ Tuyết nhìn nữ chủ như diều đứt dây lượn một vòng parabol trên không,
mắt thấy sẽ cắm mặt xuống đất trong lòng hưng phấn không thôi.
Không ngờ một bóng dáng khác đột nhiên xuất hiện, ôm lấy nữ chủ vào lòng, ánh mắt toàn bộ đều là thương tiếc.
Dạ Tuyết bĩu môi thu hồi hưng phấn quang mang trong mắt.
Quang hoàng nữ chủ cũng quá cường đại đi, chỉ là suất ngã một chút cũng có nhân đỡ.
Dạ Tuyết không biết Nguyệt ra tay là bảy phần lực, nếu không phải mảnh
ngọc bội trên cổ Vân Mộng Vũ che chắn, mạng nhỏ nàng ta hẳn đã bị Diêm
Vương gọi sổ điểm danh.
Vân Mộng Vũ âm thanh không thể tin được truyền vào tai Dạ Tuyết.
-”Ngọc bội của ta?!” Vân Mộng Vũ nắm lấy một nắm vụn vỡ của ngọc bội trừng lớn mắt.
Này ngọc bội là nàng dạo trên đường nhìn thấy tại một sạp bày bán rách rưới, không hiểu vì sao lại bị nó hấp dẫn mua về.
Bản năng cho nàng biết, miếng ngọc này không đơn giản.
Chính nó vừa nãy đã phát ra ánh sáng xanh biếc, đồng thời áp lực từ trên
người nam nhân kia đập vào mặt nàng liền biến mất, hẳn là chính nó đã
cản đi một chiêu kia.
Hiện tại nát?
Cùng lúc đó, tại một nơi xa, ngay khi mảnh ngọc bội trên cổ Vân Mộng Vũ bị Nguyệt đánh nát.
-”Khụ” một lão nhân già nua miệng đột nhiên phun ra một búng máu, khí tức ngay lập tức uể oải xuống.
Lão nhanh tay bấm bấm các đốt ngón tay, trong lòng mạc danh nảy lên một cỗ bất an.
Bàn tay đang bấm tính toán thiên đạo đột nhiên run rẩy, lão không tin tà,
lần nữa bấm khởi các đốt ngón tay. Thế nhưng cho dù tính bao nhiêu lượt
cũng chỉ ra một kết quả.
Lão giả nhịn không được tâm huyết dâng trào lại phun ra một ngụm máu.
-”Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy được?” Lão run giọng không ngừng lẩm nhẩm.
Nếu Vân Mộng Vũ cùng Dạ Quân Nguyệt ở nơi này sẽ cùng kinh dị phát hiện lão nhân này chính là người bán cho Vân Mộng Vũ mảnh ngọc bội, cũng chính
là kẻ đưa ra lời tiên đoán “Phượng Mệnh” cho nữ nhi Dạ Tuyết của mình.