Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?

Chương 31: 31: Đi Con Đường Của Nam Chính Khiến Nam Chính Không Còn Đường Để Đi 31





Chỉ số lý trí đang điên cuồng giảm xuống, khi nó gần đến mức âm, Ninh Mông đẩy Thẩm Dạng ra, cô nhảy lên ghế sô pha, vẻ mặt kinh hãi nói: “Cậu, cậu, tránh xa tôi ra một chút!”Thẩm Dạng ngây thơ nhìn cô, trong đôi mắt trong sáng hiện lên sự tổn thương.Ninh Mông, một người phụ nữ có thể chẻ gạch bằng tay không và dám giẫm lên gián, không hiểu sao lại trở thành người bị dắt mũi khi gặp thiếu niên tưởng chừng như vô hại này.Giống như bây giờ.“Chị...” Thẩm Dạng nhỏ giọng nói: “Chị không thể ở bên cạnh tôi sao?”Giọng điệu kéo dài khác thường của cậu dường như đang nói lên một bí mật mà chỉ cô mới được phép biết, đó là một lời mời, cậu đang mời cô cùng cậu chìm xuống dưới ranh giới đạo đức.Khi một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô, cơ thể Ninh Mông gần như run lên trong giây lát.Thẩm Dạng nhẹ nhàng vuốt v e làn da ở chân cô, cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói lười biếng trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: “Chị, chị không muốn tôi sao?”Trong lòng Ninh Mông cảm thấy tim đập nhanh, cô tựa người vào ghế sofa, bầu không khí khó tả nào đó khiến cô cảm giác lúc này cơ thể mình như bị bất động, không thể cử động.

Cậu giống như một loại thuốc k1ch thích tình d*c hình người, đôi mắt cậu chỉ nhìn như thế này thôi cũng khiến cô có cảm giác như không thở được.“Nhưng tôi thật sự rất muốn chị...” Giọng cậu lại càng nhỏ nhẹ hơn, khóe môi nhợt nhạt hơi nhếch lên thành một vòng cung ngây thơ.


Giống như một đứa trẻ có khát vọng tri thức mãnh liệt, cậu không che giấu chút nào hỏi: “Sau này khi chạm vào nơi này của chị...”Đầu ngón tay của cậu từ từ chạm vào làn da trên bắp chân cô, lưu luyến cảm giác tuyệt vời do hành động táo bạo hơn của cậu mang lại.


Biểu cảm của cậu càng trở lên dịu dàng và chăm chú hơn khi đầu ngón tay cậu chạm tới bắp chân cô, cậu mỉm cười: “Và khi chạm vào nơi này...!Có phải chị sẽ không thể không nhịn được nghĩ đến tôi phải không?”Hai chân của Ninh Mông trở nên mềm nhũn, may mắn là hai tay cô còn bám vào thành ghế sofa nên không té ngã.Trước khi cậu làm điều gì quá đáng hơn, cô đã lấy lại tinh thần và trốn vào góc ghế sofa, kìm nén hơi thở gấp gáp của mình, lúc này Ninh Mông nhìn Thẩm Dạng như thể nhìn thấy một loại quái vật nào đó.Thẩm Dạng từ từ buông thõng bàn tay thất bại của mình xuống, cậu không tiến lên nữa mà nghiêm trang đứng tại chỗ, nghiêng nửa đầu, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

Nhưng giọng nói của cậu dường như đã được lập trình sẵn, không có âm điệu và rất bình tĩnh: “Chị...!Hãy để tôi thuộc về chị.”Dưới ánh mắt hoảng sợ của Ninh Mông, cậu bình tĩnh cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, thấy cậu chuẩn bị cởi áo phông trắng, tốc độ Ninh Mông cực nhanh vọt qua, cầm lấy áo khoác khoác lên người cậu.Cô nắm chặt cổ áo khoác, các đốt ngón tay trắng bệch, khóe môi mím lại run rẩy.Thẩm Dạng lặng lẽ nhìn cô gần trong gang tấc như vậy, dùng đầu óc thông minh của cậu suy nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án: “Hoá ra là chị thích tự mình làm hơn?”“Im ngay!” Ninh Mông suýt nữa phun ra những lời này nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, cô thật sự không thấy cậu ghê tởm, rốt cuộc, cô nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực cậu như muốn từ bỏ việc điều trị, giọng nói tự ghê tởm bản thân nghe như bị bóp nghẹt: “Chuyện như vậy...!Đợi cậu trở thành người lớn rồi hãy nói!”Thẩm Dạng chớp chớp mắt, vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, cậu vươn tay ôm lấy cơ thể cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại nói rất nhanh nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Tôi hôn chị một cái được không?”.