Rời khỏi hội sở, trên xe, một không khí trầm mặc lan tràn. Hứa Văn Vũ Triệt yên lặng lái xe, khuôn mặt không cảm xúc. Hứa ba hơi khép mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, bên cạnh ông là Hứa mẹ, bà không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm về phía Nhan Ôn Nhu, ánh mắt tối tăm, không biết đang nghĩ gì.
Nhan Ôn Nhu làn môi vi không thể nhận ra nhẹ mím chặt rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại, nàng cúi đầu, hai tay nhẹ nắm chặt làn váy, nhỏ giọng.
- "Anh, em, em.. có phải em làm sai rồi không?" Nhan Ôn Nhu âm thanh có chút nghẹn ngào, ngay khi Hứa Văn Vũ Triệt hơi xoay đầu nhìn nàng, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống nở ra một đóa hoa tuyệt mỹ trên làn váy. Hứa Văn Vũ Triệt nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, thấy bờ vai nhỏ kia rất nhẹ run run, hơi nheo mắt, bất quá cũng không lên tiếng.
Nhan Ôn Nhu dường như cũng không cần câu trả lời, chỉ tự bản thân nhỏ giọng nói chuyện.
- "Tiểu Đậu là một đứa trẻ trầm mặc ít nói trong cô nhi viện, mỗi lần em đến, tiểu Đậu đều tránh rất xa, nhưng em có thể thấy được niềm hy vọng được thân cận với em trong ánh mắt của bé.(?) Lúc em nghe tin tiểu Đậu mất tích, em đã rất lo lắng, nhìn trong xưởng có nhiều kẻ xấu như vậy em cũng rất sợ hãi, thế nhưng nghĩ đến tiểu Đậu nhỏ như vậy, có lẽ so với em còn sợ hãi hơn nhiều, em liền quyết tâm đi cứu, tiểu Đậu đáng yêu như thế, em thực sự không nỡ.." Nói đến đây, dường như bao sợ hãi không thể kìm nén được nữa, Nhan Ôn Nhu nhẹ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào nhỏ, kia âm thanh không to, phát ra đứt quãng đủ để người nghe đau lòng không thôi.
Nhan Ôn Nhu nhẹ hít sâu một hơi, quật cường lấy tay lau đi nước mắt, nói:
- "Em biết mọi người đamg rất giận vì lo lắng cho em, nhưng em thực sự không hối hận khi làm như vậy, cứu được tiểu Đậu, lương tâm em nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Hứa ba âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên.
- "Cứu người là việc tốt, huống chi tiểu Đậu chỉ là một đứa trẻ, con làm không sai, mau nín đi, cả nhà là lo lắng cho con, bây giờ không sao rồi, chắc con cũng sợ hãi nhiều lắm, lần sau đừng.. như thế nữa nhé." Hứa ba nhẹ giọng, bàn tay nhẹ vỗ về lên mu bàn tay Hứa mẹ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía bà, hơi lắc đầu. Hứa mẹ hơi mím môi, nới lỏng bàn tay đang nhéo lấy bắp tay Hứa ba của mình, bắp tay Hứa ba nhanh chóng hiện lên đỏ ửng, đủ để thấy Hứa mẹ dùng lực không hề nhỏ. Bà lạnh nhạt nhìn về phía Nhan Ôn Nhu, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, trong lòng cười lạnh.
Bà hôm nay xem như mở to mắt nhìn kỹ đứa con gái nuôi này. Chỉ mong nó biết điều đừng vì mộng trèo cao mà dây vào người không nên dây. Nghĩ đến những hành động ngày hôm nay của Nhan Ôn Nhu, Hứa mẹ đáy mắt lạnh băng.
Hứa Văn Vũ Triệt ánh mắt chăm chú vào phía trước đường, chuyên tâm lái xe, từ chối cho ý kiến.
Hành động nhỏ của ba người Nhan Ôn Nhu vì đang cúi đầu nên một chút không hề phát hiện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhu nhu giọng nói.
- "Con biết rồi ạ, xin lỗi để ba, anh và a di lo lắng rồi." Nhan Ôn Nhu ngoan ngoãn nhận lỗi, âm thanh chân thành.
Hứa ba hơi gật đầu, Hứa mẹ tiếp tục không nói gì. Hứa Văn Vũ Triệt nghe xong ánh mắt tối lại, lúc trước nghe Nhan Ôn Nhu xưng hô, hắn không để ý nên cảm giác không có gì, bây giờ ngẫm lại, hắn lại phát hiện Nhan Ôn Nhu chưa bao giờ gọi mẹ là mẹ..
Xe vòng vào biệt thự, mọi người xuống xe, chợt nhìn thấy một thân ảnh đang cô đơn mà đứng trước nhà, Hứa ba tiến lên một bước, nhìn thấy người đang đứng là ai, chợt dừng lại, cười cười.
- "Kình Phong? Cháu đứng đây làm gì đấy, vào nhà ngồi một chút?" Hứa ba bước đến, bên cạnh Hứa mẹ lạnh nhạt nhìn Âu Dương Kình Phong, Hứa Thanh Trúc Vi dạo trước theo đuổi Âu Dương Kình Phong lại bị từ chối huyên náo bốn phía, bà đương nhiên biết được. Thực tế danh gia vọng tộc vòng giao tế rất bé, chừng vài cái gia tộc lớn quan hệ lợi ích với nhau chặt chẽ, Âu Dương Kình Phong bà có thể nói là nhìn hắn lớn lên, hiện tại, thằng nhóc này chê con bà, còn buộc bà thương hắn hay sao? Tắt đèn rồi hãy nằm mơ đi thôi, Hứa mẹ trong lòng bĩu môi, sau đó cũng mặc kệ ông chồng, trước tiên bước vào nhà.
- "Hứa bá bá, thôi ạ, cháu vừa đưa tiểu Vi trở lại, bây giờ về nhà, ông cháu vừa gọi điện giục trở lại rồi." Âu Dương Kình Phong cúi đầu, âm thanh chậm rãi nói.
- "Anh Kình Phong, anh đến thăm tiểu Vi à? Cô ấy đã khỏe rồi, cũng không trách anh nữa, anh yên tâm đi nha." Một âm thanh mềm nhẹ vang lên.
- "Anh cũng không cần tự trách việc đó, là do tiểu Vi bày trò muốn trói buộc anh nên mới.." Nhan Ôn Nhu trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, lại nhẹ giọng trách cứ, âm thanh đầy bất đắc dĩ. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Nhan Ôn Nhu đối với tiểu Vi trong miệng là rất quan tâm và yêu thương.
- "Nhan Ôn Nhu!" Một âm thanh lạnh lùng đầy nghiêm khắc vang lên, cắt ngang âm thanh của Nhan Ôn Nhu.
- "Em vào nhà đi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngày nay hẳn là đã mệt rồi đi?" Hứa Văn Vũ Triệt khuôn mặt bình tĩnh nhìn Nhan Ôn Nhu, trong lời nói lại lộ ra mệnh lệnh không thể bất tuân.
Hứa ba kinh ngạc nhìn Hứa Văn Vũ Triệt, vừa mới ông nghe Nhan Ôn Nhu nói gì đó, vốn dĩ có một ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp nghi vấn, đã bị âm thanh của Hứa Văn Vũ Triệt làm cho giật nảy mình, hiện tại lại không thể nhớ được lúc nãy mình đã nghi vấn điều gì.
- " Được, có thời gian qua ngồi uống trà, gửi lời hỏi thăm của ta đến gia đình nhé." Hứa ba nghĩ mãi không ra, liền quyết định không nghĩ nữa. Ông gật gật đầu với Âu Dương Kình Phong, sau đó vào nhà.
Nhan Ôn Nhu ủy khuất nhìn về phía Hứa Văn Vũ Triệt, trong mắt tất cả đều là lên án, gặp người sau bất động, thoáng cắn chặt răng sau đó liền lưu luyến nhìn Âu Dương Kình Phong một mắt, thấy hắn vẫn đang ngây ra, không chú ý đến mình đành thất vọng đi vào nhà.
Âu Dương Kình Phong nhăn mày, nhìn về phía Nhan Ôn Nhu, trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét. Thật kỳ lạ, hắn vốn nên có hảo cảm với cô gái này, ngay từ lần đầu gặp tại bệnh viện, khi cô ta không ngừng khuyên ngăn cô em gái bất trị của mình trở lại nhà nhưng vô dụng đến lúc cô gái nhỏ ấy xuất hiện trước mặt mình, thật sâu cúi đầu cùng mình, xin lỗi vì em gái mình đã bướng bỉnh, nhờ mình chăm sóc cho em ấy càng làm cho bản thân thoáng cảm động, sau đó tìm hiểu, mới biết được cô ấy lại là con nuôi, con nuôi nhưng khí chất cùng tính cách lại vô cùng lễ nghĩa dịu dàng, tuổi thơ khó khăn lại không khiến bản tâm thiện lương của cô gái ấy thay đổi khiến hắn đau lòng. Càng so sánh đối lập, thân là con gái thị trưởng Hứa Thanh Trúc Vi càng là xấu xí không chịu nổi, kệch cỡm, ngang ngược, bướng bỉnh..
Hiện tại, hắn lại cảm thấy cô gái này thật không đơn giản, nếu gạt bỏ ấn tượng đầu vô cùng tốt đẹp, tốt đẹp đến trùng hợp nhượng nhân nghi hoặc, cô gái này, liệu có thực sự ngây thơ như hắn đã nghĩ?
Hơn nữa, cái gì mà cố ý trói buộc? Ý cô ta muốn nói với mình là Hứa Thanh Trúc Vi là vì dựa hơi Hứa gia muốn ép mình đi vào khuôn khổ mới nhảy hồ? Đây thực sự là một cô chị thương em nên có suy nghĩ sao? Cô ta nghĩ nhiều, đó chỉ là một tai nạn, nếu tiểu Vi thực sự yêu mình như thế, hiện tại nàng đã không lạnh lùng đến tuyệt tình như vậy. Mà.. nếu không có tai nạn đó..
Có phải, em sẽ vẫn chạy theo tôi không? Mãi ở phía sau tôi, đến ngày, tôi nhận ra, thật ra, tôi cũng yêu em? Yêu.. rất nhiều? Chỉ là tôi đã không nhận ra điều đó..
Hứa Văn Vũ Triệt lạnh lùng nhìn Nhan Ôn Nhu, vừa nãy kém chút để Hứa ba phát hiện, cô ta là vô tình vẫn là cố ý? Xem ra tiểu Vi nhận xét cô gái này hoàn toàn đúng đắn, tâm cơ sâu nặng, mưu ma chước quỷ. Hắn nheo mắt, xem ra cần phải để mắt đến cô em gái nuôi này một chút, hôm nay cô ta dám chỉ đông nói tây tiểu Vi, ngày sau không chừng sẽ bày trò hãm hại con bé.
Dựa theo nguyên quỹ tích, Hứa Thanh Trúc Vi hiện tại hẳn là đang dây dưa với Âu Dương Kình Phong tại bệnh viện, càng dây dưa, hình ảnh nàng trong lòng Âu Dương Kình Phong lại càng bất kham không chịu nổi, hình ảnh đối lập với nàng là Nhan Ôn Nhu trong lòng Âu Dương Kình Phong càng trở nên tốt đẹp. Hai người một mực tại bệnh viện cho nên đương nhiên không hề biết đến vụ bắt cóc này, mà nữ chủ đã thành công cứu đi tiểu Đậu, đang ở căn nhà nhỏ của mình chăm sóc, chờ đợi nam chủ đến rước về cung. Mà vị kia, sau thời gian dài đằng đẵng không có tin tức của con trai đã vô cùng sốt ruột, biết được tung tích con mình tại nhà nữ chủ liền vô cùng cảm kích nữ chủ, sau đó dần rơi vào lưới tình. Nào có như ngày hôm nay, bản thân hắn đã cho người bao vây nhà xưởng, Hứa Thanh Trúc Vi cùng Âu Dương Kình Phong chen một chân trước tiên xử lí bọn bắt cóc, cho nên màn giằng co giữa hai bên không xảy ra, nữ chủ không có cơ hội đắc thủ mang đi đứa bé, mọi thứ đều nằm trong tầm tay hắn, cho nên sự xuất hiện của nữ chủ không còn là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mà là dệt hoa trên gấm, trở thành nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao. Còn Hứa Văn Vũ Triệt, bởi vì Hứa Thanh Trúc Vi không ngừng ngang ngược cứng đầu, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa cách, Nhan Ôn Nhu đứng giữa chu toàn cả hai người, một bên không ngừng xoát hảo cảm của Hứa Văn Vũ Triệt, một bên hoa ngôn xảo ngữ với Hứa Thanh Trúc Vi, có thể nói là bách chiến bách thắng. Trong khi hiện tại mầm mống nghi ngờ được Hứa Thanh Trúc Vi gieo trước đó trong lòng hắn trải qua vài câu nói của Nhan Ôn Nhu vừa nãy ngay lập tức nảy mầm, và trong tương lai có thể sẽ vô cùng tươi tốt.
Cho nên mới nói, có đôi khi cùng một sự việc, thiên thời có, địa lợi có, nhân hòa có thì trăm sự thuận, vạn sự thông. Mà ba yếu tố đó, một thứ thiếu cũng không được.
Nếu Nhan Ôn Nhu biết ngày hôm nay, chỉ vì nóng nảy muốn bôi đen Hứa Thanh Trúc Vi trước mặt Âu Dương Kình Phong và chia rẽ nàng với Hứa Văn Vũ Triệt mà mất đi những gì, nàng, có lẽ sẽ hận không thể cắn nát hàm răng của mình.
Thu hồi tầm mắt, Hứa Văn Vũ Triệt ngồi vào xe, ôm xuống một đống kem đủ vị trong tủ lạnh mini cho ai đó, sau đó khóa xe đi vào nhà.
Lúc trước Hứa Văn Vũ Triệt cùng Âu Dương Kình Phong và một số người nữa là hảo huynh đệ, dù sao vòng lẩn quẩn cũng bao nhiêu người đó, chơi thân với nhau là bình thường, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện của Hứa Thanh Trúc Vi, mối quan hệ giữa hai người liền đóng băng. Hiện tại Hứa Văn Vũ Triệt cũng không muốn nói nhiều thêm, huống chi trong lòng hắn hiện tại còn đang rất loạn, hắn càng không nguyện ý nhìn Hứa Thanh Trúc Vi cùng kẻ này có bất kỳ quan hệ gì.
- "Kình Phong, tôi biết cậu không có lỗi, ngay từ đầu là em gái tôi làm phiền cậu, cậu cũng vì quan hệ hai nhà và tình bạn với tôi nên chịu đựng, nhưng cũng may bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, tiểu Vi cũng đã nói với tôi sẽ không lại làm phiền cậu, cho nên tôi nghĩ cậu không cần khó xử nữa. Về việc tiểu Vi.. con bé đã khỏe, nó đang dần nguôi ngoai, cậu vẫn là đừng xuất hiện tốt nhất." Hứa Văn Vũ Triệt ước gì một đao xẻ đôi chặt phăng đi thứ tình cảm mà Hứa Thanh Trúc Vi đang dành cho kẻ trước mắt, hắn cố ý nhấn mạnh ý tứ rằng em gái mình đã từ bỏ cậu, sắp quên cậu rồi, mau cút đi cho khuất mắt.
Ngay lúc hắn lướt qua bên người Âu Dương Kình Phong, người sau lại đột ngột lên tiếng.
- "Vũ Triệt, cậu..có biết hôm nay tiểu Vi suýt chút một mình đi mạo hiểm không?" Âu Dương Kình Phong âm thanh nhẹ bẫng, lọt vào tai Hứa Văn Vũ Triệt lại vô cùng nặng nề.
- "Cậu nói gì?" Cái gì mạo hiểm? Chuyện gì đã xảy ra? Hứa Văn Vũ Triệt lập tức xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn Âu Dương Kình Phong.
- "Tiểu Vi ngày hôm nay, một mình lần theo dấu vết một đám bắt cóc có súng.. bị tôi bắt gặp." Âu Dương Kình Phong lặp lại câu nói của mình, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Văn Vũ Triệt.
Tranh phong, sấm sét không ngừng chuyển động giữa hai người con trai anh tuấn.
Màn ảnh chuyển đổi đến căn phòng của người nào đó, đối phương đang một bên thoa dưỡng môi mật ong, một bên ca hát, không hề biết Âu Dương Kình Phong đã bán mình cho một vị đại ca mặt lạnh, bán thẳng tay không thương tiếc.
___________
Lời tác giả: Từ nay một chương sẽ có độ dài = 2 chương thông thường, một tuần 1-3 chương nhé.
Chúc các nàng ngủ ngon.