Chuyện này cũng hết cách, kho ngầm của Dạ gia cái gì đều có, nhưng lại không có vải vóc quần áo. Hai năm nay nàng chỉ có thể thay đổi áo trong áo ngoài để mặc, lại thêm lúc đầu đã bị xé không ít vải, nếu không cũng không như ẩn như hiện như lúc này.
Năm tên lưu manh lộ ra ánh mắt si mê, dường như đã chết mê trong nụ cười của nàng.
"Không đi nhầm đâu, tiểu mỹ nhân có điều không biết, trước đây chỗ này tên là Phụng Dạ thành cũng thuộc quản lý của Dạ gia. Nhưng hai năm trước Dạ gia không phải đã bị diệt rồi ư, thế nên liền trở thành địa bàn của Thiên Âm cốc, đổi tên thành Phụng Âm thành rồi."
Dạ Phàm hiểu ra, xem ra lúc trước Thiên Âm cốc cũng có phần, đá khai đao chính là bọn họ rồi.
"Thì ra là vậy. Vậy thì không tốt, vốn tiểu nữ đến Phụng Dạ thành nương nhờ người thân, trong thành này lại bỗng nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy cũng không biết biểu ca đó của ta có còn ở trong thành nữa không."
Mỹ nhân nhíu mày, mấy tên côn đồ đều lộ ra biểu cảm đau lòng buồn nôn dùng sức vỗ ngực nói: "Chuyện này có gì khó, mấy huynh đệ ta ở trong thành cũng coi như có chút danh tiếng lại càng có quan hệ với thủ vệ Thiên Âm cốc. Chỉ cần tiểu mỹ nhân nguyện ý theo chúng ta, đừng nói là biểu ca, ngay đến cha mẹ ruột chúng ta cũng có thể tìm ra giúp tiểu mỹ nhân."
Dạ Phàm cười càng tươi hơn: "Ha ha, phải không? Vậy thì quá tốt rồi. Mấy vị đại ca, các ngươi thật sự quen biết với thủ vệ Thiên Âm môn ư? Không phải lừa ta đó chứ?"
"Tiểu mỹ nhân đang khinh thường huynh đệ chúng ta à? Không sợ nói cho nàng biết, thủ vệ kia không chỉ quen biết chúng ta, mà gọi một tiếng huynh đệ cũng không quá."
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, chờ huynh đệ chúng ta vui vẻ thì gặp thủ vệ cũng chỉ là một câu nói thôi..."
Đáy mắt Dạ Phàm lóe ra hồng quang, trên mặt lại vẫn mị nhãn như tơ. Đến mức xưng huynh gọi đệ cơ à, vậy thì tốt.
"Các vị đại ca thật có bản lĩnh, vậy tiểu nữ yên tâm rồi."
Mấy người vây quanh Dạ Phàm đi đến một cái viện bên cạnh Phụng Âm thành. Dọc đường đi mấy huynh đệ họ luôn muốn chấm mút chút ít nhưng đều bị Dạ Phàm lơ đãng né tránh.
Cửa viện vừa mở ra đập vào mắt là một mảnh lộn xộn không chịu nổi, bên trong cửa phòng đang mở ra một nửa còn tỏa ra mùi lạ khiến người ta buồn nôn. Mấy người gấp không chịu được nhanh chóng đóng cửa viện lại, không để ý đến Dạ Phàm bắt đầu tranh luận.
"Đại ca, lần này có phải nên để đệ lên trước không?"
"Lão nhị, huynh trưởng như cha."
"Đại ca! Sao lần nào cũng đều là huynh, đệ cũng muốn là người đầu tiên."
"Sao hả? Còn ghét bỏ đại ca ngươi à?"
"Không phải ghét bỏ, nhưng người này đệ thật sự thích..."
Người Dạ Phàm hơi dựa lên khung cửa, ngón tay tinh tế thỉnh thoảng nghịch nghịch làn váy của mình: "Các vị đại ca cần gì phải cãi vã, cùng lên không phải càng tốt ư?"
Mấy huynh đệ không dám tin nhìn về phía Dạ Phàm, ngược lại biến thành vui mừng như điên.
"Đại ca!"
"Lão nhị, đệ với ta cùng lên."
"Đa tạ đại ca!"
Dạ Phàm vặn vòng eo mảnh khảnh của mình giống như hoan nghênh: "Các vị đại ca cùng nhau lên đi, bớt việc."
Ba người khác vốn còn không có ý này nhưng nàng vừa nói ra ai nấy đều nở nụ cười đáng khinh, xoa xoa tay đi vào phòng, hoàn toàn không ý thức được tiểu mỹ nhân đơn thuần dễ lừa này sao lại biết nhiều như vậy.
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân đúng là ngoan, nàng yên tâm, chúng ta sẽ dịu dàng."
"Mọi người nhẹ nhàng chút, tiểu mỹ nhân biết điều như vậy phải giữ lại vài ngày."
"Chỉ có lão tam ngươi biết thương hương tiếc ngọc chắc! Ôi, tiểu mỹ nhân, tay của nàng thật là mịn, nào, để ca ca sờ một cái, ách!"
"Ngươi!"
"Đại... đại ca!"
"Không... không thể nào... Ôi!"
Mấy huynh đệ không hẹn đều che cổ lại, hai mắt trợn lên nhìn Dạ Phàm, đến chết cũng không hiểu được trường kiếm trong tay nàng từ đâu mà có.
Đá đá năm huynh đệ chết không nhắm mắt này mấy cái, Dạ Phàm cảm thấy không chỉ tâm lý mà còn cả sinh lý thoải mái hơn không ít. Thu Hoàng Tuyền kiếm lại, Dạ Phàm vui vẻ vỗ tay.
"Chậc, quả nhiên bớt việc, không phiền các ngươi giúp ta tìm biểu ca nhưng cha mẹ thì có thể cống hiến chút sức lực đấy. Còn về huynh đệ của các ngươi thì rất nhanh cũng sẽ đoàn tụ cùng thôi, yên tâm đi."
Năm huynh đệ này cũng không đáng đồng tình chút nào, chỉ cần ngửi mùi trong phòng thì đã biết bọn họ đã hại bao nhiêu nữ tử rồi. Dạ Phàm ghét bỏ nhảy ra ngoài, còn có lòng tốt giúp họ khóa cửa lại, nhỡ đâu có bằng hữu nào xông vào bị dọa sợ thì không hay.
Vào trong thành người càng lúc càng đông, ánh mắt khác nhau dừng trên người nàng khiến Dạ Phàm khó tránh khỏi có chút chán ghét. Nàng tìm kiếm ở xung quanh rất lâu, ánh mắt sáng lên dịu dàng đi lên trước.
"Y phục này có thể bán cho ta không?"
Nàng nhìn xung quanh chính là đang tìm kiếm y phục có thể mặc nhưng đáng tiếc không có bộ nào ưng ý, trước mắt cũng chỉ có duy nhất bộ này.
Bà lão đang cẩn thận sửa sang lại y phục ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng cũng mặc rách rưới không những không thả lỏng mà ngược lại còn căng thẳng ôm chặt lấy y phục trong lòng.
"Cô... cô nương, lão chỉ có bộ cà sa này thôi, đưa... đưa cho ngươi thì ta... ta sẽ bị lạnh chết." Hôm nay thật vất vả mới có bộ cà sa này, bà còn trông mong dựa vào nó để qua mùa thu đông, nếu như bị cướp mất...
"Bà bà hiểu lầm rồi, tuy ta không phải người tốt gì nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ cướp đồ của người vô tội. Thỏi bạc này cũng đủ để bà mua không ít thức ăn và y phục, mà ta chỉ cần bộ cà sa trong tay bà thôi."
Dạ Phàm cố gắng cười ôn hòa nhưng khí chất của nàng quá có tính công kích nên không an ủi được bà lão này. Nhưng không sao, bạc còn có tác dụng hơn nàng.
Bà lão mở to đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm lòng bàn tay Dạ Phàm, một khối bạc chừng bảy tám lạng đừng nói mua thức ăn y phục, ngay cả làm ăn nhỏ cũng đủ dùng.
"Đây... đây thực sự cho ta ư?" Có số bạc này bà có thể thuê được căn nhà cỏ, mua rất nhiều thức ăn, không biết chừng còn có thể mua được một cỗ quan tài.
"Ừm, chỉ cần bà bà đưa bộ cà sa trong tay cho ta là được."
Nháy mắt bà lão còn nghĩ bộ cà sa trong tay mình có phải là bảo vật gì không, dù sao thì hòa thượng tặng áo cà sa cho bà ta thoạt nhìn cũng không phải người thường. Nhưng chớp mắt lại cảm thấy không thể nào, huống chi bạc so với cà sa thì rõ ràng bạc vẫn tốt hơn.
Khoác áo cà sa không dễ gì mới tìm được cuối cùng Dạ Phàm cũng có thể an tâm đi vào trong thành. Nhưng nàng lại không biết áo cà sa này khoác cũng như không, một nữ tử thướt tha xinh đẹp động lòng người lại khoác một cái áo cà sa màu trắng biểu tượng cho phật môn chính tông.
"Đúng là không biết liêm sỉ!"
Chuyện vớ vẩn ngày nào cũng có nhưng hôm nay lại đặc biết nhiều. Vừa mới giải quyết xong năm huynh đệ đáng khinh đi vào tiệm y phục thì lại gặp được một nữ tử áo hồng không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện.
Khuôn mặt nàng ta xinh đẹp, quần áo tinh xảo, hơn nữa trên đầu còn cắm hai cây trâm vừa nhìn đã biết không phải vật thường, Dạ Phàm hơi híp mắt lại.
Hiển nhiên thiếu nữ bất mãn với thái độ của nàng, ánh mắt căm hận nhưng lại quay sang nói chuyện với chưởng quầy.
"Chưởng quầy, nơi này không phải là tiệm trang phục lớn nhất của Phụng Âm thành ư, sao ngay đến cả nữ nhân lẳng lơ như thế này cũng có thể vào được?"
Chưởng quầy vội vàng chạy ra, những người này ai ai cũng mang theo kiếm vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
"Tiểu thư bớt giận, đều là lỗi của tiểu nhân. Như vậy đi, ngài và mấy vị hiệp sĩ này theo lão phu lên lầu hai." Ông ta ghé sát vào thiếu nữ nói: "Mấy ngày trước vừa có vài kiểu dáng mới được đưa đến, đảm bảo ngài vừa ý. Còn vị cô nương này chỉ ở đây chọn là được."
Chưởng quầy vừa trấn an nữ tử vừa không quên lộ ra ánh mắt xin lỗi trấn an với Dạ Phàm, hiển nhiên ông ta muốn dàn xếp ổn thỏa hai bên.