Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 51




Cuối cùng Phó Thuấn đã tham khảo ý kiến của vợ chồng một người bạn và quyết định mua một chiếc vòng cổ trong trung tâm mua sắm Caesars Palace ở Las Vegas.

Xe đã kê khai thuế và hoàn thành thủ tục chuyển nhượng, ước chừng phải hai, ba tháng nữa Tống Địch mới thấy, dự định lúc đó sẽ nói lại với cô sau.

Bay sang San Francisco với hai người bạn, Phó Thuấn tình cờ gặp một số bạn học cũ làm việc ở Thung lũng Silicon.

Khi anh trở về nhà đã là giữa tháng Giêng.

Ngày Phó Thuấn trở về Trung Quốc, Tống Địch chờ ở nhà rất lo lắng nên trực tiếp lái xe đến đón anh.

Chiếc xe cô chạy là chiếc Santana của anh.

Ngược lại, Phó Thuấn rất kinh ngạc, dù sao chiếc xe đó cũng được làm từ dầu hộp số tay.

Trong ấn tượng của anh, có rất ít phụ nữ xung quanh có thể mở bánh răng thủ công.

Bé thỏ trắng dũng cảm như vậy muốn đến đón mình, đương nhiên anh sẽ không phản đối, chỉ dặn dò cẩn thận rồi thôi.

Phó Thuấn bay thẳng từ San Francisco đến Văn Thành, xuống máy bay hơn sáu giờ tối, từ chuyến bay quốc tế đến cửa ra ngoài nhưng vẫn không thấy Tống Địch đâu.

Anh gọi điện thoại một chút thì biết rằng bé thỏ trắng đã đi nhầm đến nhà ga, sai một cách ngớ ngẩn.

“Vậy để anh qua liền, em đừng chạy lung tung.” Phó Thuấn không dám cười quá rõ ràng.

“Không được!” Tống Địch cảnh cáo anh: “Anh không được phép tới đây, em muốn tự mình đến đón anh!”

“Được rồi, được rồi, anh sẽ không đi đâu. Anh đang mặc áo khoác có một ngàn con chim đó có biết không? Đừng nhầm lẫn thành người khác, anh sẽ tức giận đấy.” Phó Thuấn cố ý nói.

“Hừ, tới ngay.”

Phó Thuấn cúp điện thoại, đầu óc hiện lên bộ dạng hai má phình to của bé thỏ trắng, quá đáng yêu.

Từ nhà ga tới đây tương đối xa, mất hơn mười phút sau, Phó Thuấn mới thấy một bóng người mặc đồ màu vàng tươi đang lao về phía mình.

Anh bước tới, dang tay, ôm lấy người đó.

“Cuối cùng anh cũng về rồi, em thật nhớ anh quá đi.” Tống Địch ôm lấy anh, hôn lên vành tai rồi đến miệng anh: “Bên ngoài hơi lạnh, quấn khăn quàng cổ vào đi.”

Phó Thuấn nhìn cô: “Để cho anh hôn một chút.” Nói xong liền dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Rất nhiều người đang đi ra đó! Mau về nhà trước đi.” Tống Địch nhìn phía sau, giật mình vỗ vai anh: “Anh chắc mệt rồi, mau thả em xuống!”

“Không mệt.” Phó Thuấn ôm cô, ở đây đúng thật có rất nhiều người, anh buông cô xuống trước, sau đó cầm hành lý nói: “Đi thôi, anh đói bụng rồi, đi ăn nào.”

“Trên chuyến bay quốc tế không phải có rất nhiều món ăn ngon sao? Anh không ăn à?” Tống Địch muốn giúp anh cầm hộ thứ gì đó, kết quả lại bị anh giữ chặt tay.

Phó Thuấn yên lặng nói: “Ăn sớm, đói nhanh.”

“Ồ.” Tống Địch vẫn nhìn chằm chằm vào anh: “Anh, anh hình như lại thay đổi rồi.”

”Hửm?”

Đèn trong đại sảnh sân bay đặc biệt sáng, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, mày rậm, mắt to, mũi cao, người lại càng cao lớn, dáng thẳng tắp, mặc áo khoác đi lại đúng là trông chốc lát như giết chết tất cả người qua đường.

“Trở nên đẹp trai hơn.” Ánh mắt Tống Địch lóe lên vẻ cẩn thận.

Phó Thuấn nhéo mặt cô, đeo khăn quàng cổ vào rồi khoác vali lên: “Đi thôi, trở về anh cho em xem đủ.”

Tống Địch cười trộm.

Trên đường tìm một nhà hàng ăn một bữa cơm đơn giản, Phó Thuấn về nhà tắm rửa, đi ra liền thấy Tống Địch ôm chiếc vòng cổ mà anh đưa cho, rồi ngồi cười ngây ngốc.

“Anh đã chọn nó à?” Tống Địch nhìn chiếc vòng cổ kim cương hình cỏ ba lá trong hộp, hỏi: “Sao em lại không biết anh còn có tài chọn vòng cổ nữa vậy?”

“Ừm.” Phó Thuấn bình tĩnh chột dạ.

Vừa rồi tìm thấy một chai rượu vang đỏ, anh rót cho hai người một ly, rồi đưa cho cô.

Tống Địch cầm ly lên chỉ uống có vài ngụm, cô rất dễ say, Phó Thuấn cũng không dám cho cô uống quá nhiều.

“Em đeo vào xem một chút được không?” Phó Thuấn nói: “Anh giúp em đeo nhé?”

Tống Địch gật đầu, đưa cho anh chiếc vòng cổ mảnh khảnh mà tinh xảo.

Cô mặc một chiếc áo len ôm sát với cổ hình chữ V, mái tóc đen được búi lên lung tung.

Lần đầu tiên trong đời, Phó Thuấn đeo vòng cổ cho một người phụ nữ, cảm giác có chút kỳ lạ.

Một chiếc vòng cổ bạc mỏng mười sáu inch vây quanh cổ thiên nga trắng nõn, mặt vòng hình cỏ ba lá rỗng nằm xuống giữa xương quai phải thẳng tắp xinh đẹp, đầu ngón tay Phó Thuấn bất giác rơi vào xương quai phải của cô.

Không hiểu sao anh lại nghĩ rằng mọi năm khi anh đến Izu, Nhật Bản, lại luôn trùng với lễ hội hoa anh đào Hà Tân, những cành hoa anh đào đào mảnh mai được bao phủ bởi những bông hoa anh đào đẹp dịu dàng…

Anh hôn lên chiếc vòng cổ: “Trông đẹp lắm.” Bởi vì anh không thể nghĩ ra từ nào hay hơn để diễn tả nó.

“Thật không?” Tống Địch xõa tóc, nhảy khỏi ghế sô pha.

Phó Thuấn vốn dĩ muốn tiếp tục nụ hôn này… kết quả, môi anh lại rơi xuống không trung, chỉ thấy vẻ mặt bé thỏ trắng tràn đầy tươi tắn chạy vào nhà vệ sinh xem chiếc vòng cổ.

Ôi, đúng là phụ nữ.

Anh cầm ly rượu đỏ trên bàn trà lên, nhấc chân lên, thoải mái dựa vào sô pha, hơn mười ngày rồi anh không ở nhà, lại bay hơn mười tiếng đồng hồ, cảm giác có chút hoảng sợ.

Tống Địch bước ra, nhào vào vòng tay Phó Thuấn: “Em suy nghĩ xong rồi.”

Anh hôn lên trán cô, rồi dời ly rượu đi: “Cái gì?”

“Mục tiêu của em là ở bên anh, vì vậy em phải giải quyết mọi vấn đề ngăn cản chúng ta ở bên nhau.” Tống Địch thì thầm bên tai anh.

Mà trong đầu Phó Thuấn nghĩ, bé thỏ trắng đang thở ra hơi men à.

Anh giơ tay đẩy cô ngồi xuống sô pha, hôn lên mũi và cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Trên đời này vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng càng nghĩ càng phát sinh nhiều vấn đề.”

“Đừng tưởng rằng em không biết, đây là câu của Lỗ Tấn từng nói!”

Tống Địch rên rỉ: “Lần trước em còn thấy trong phim.”

Phó Thuấn mút môi dưới của cô, liếm tới liếm lui như đang chơi đùa, vừa mềm vừa trơn trượt.

“Anh, trong miệng anh có mùi rượu vang đỏ.” Đầu ngón tay của Tống Địch chạm vào môi anh.

Phó Thuấn nhìn ly rượu trên bàn trà, giơ tay lấy tới, uống một ngụm nhỏ, lại áp vào môi cô, hôn cô thật sâu, rồi đột nhiên đưa lưỡi từng chút từng chút một tiến vào khuôn miệng anh đào của cô.

Tống Địch nhắm mắt lại, nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp như hoa đào nở rộ.

Tay phải cô móc vào sau cổ Phó Thuấn, còn tay trái lại vô thức xoa một bên tai anh.

Phó Thuấn giống như lại thấy một mặt đáng yêu khác của Tống Địch… tuy không thể diễn tả rõ ràng, nhưng lại có gì đó rất quyến rũ.

Chờ cô mở mắt ra, Phó Thuấn càng cảm thấy như thế, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là đôi ngươi đầy nước như mặt hồ…

Anh men theo chiếc cằm nhỏ nhắn đi xuống, dọc theo đường cổ, đôi môi nóng bỏng lưu lại trên xương quai xanh cô: “Tống Địch…”

“Ừm…” Tống Địch thì thầm đáp lại anh.

“Em có nhớ anh không?”

“Ừ “ Tống Địch ngoan ngoãn đáp lại: “Còn anh thì sao?”

“Ừ.” Lưỡi Phó Thuấn vuốt ve xương quai xanh của cô, cảm xúc dâng trào, dường như anh không thể kìm chế được, bàn tay đặt lên vai cô từng chút từng chút tụt xuống nhào nặn sự mềm mại ở lồng ngực cô.

Tống Địch càng ôm chặt anh hơn: “Anh, em thích anh, anh có thích em không?”

“Thích, thích Tống Địch, thích bé thỏ trắng của anh…” Phó Thuấn hôn môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng, thưởng thức vẻ đẹp của cô hết lần này đến lần khác.

Tống Địch nằm dưới thân anh mềm mại thành vũng nước.

Nhân lúc cô không để ý, tay Phó Thuấn luồn vào sâu trong áo len gấu của Tống Địch.

Phản ứng đầu tiên của anh là… làn da cô thật trơn, thật mềm.

Đối với phụ nữ, anh thật sự hiểu biết không nhiều lắm, nên liền đi thẳng vào chuyện chính.

Nhưng không lâu sau đó liền bị Tống Địch đè tay lại.

“Anh…”

“Hửm?”

Phó Thuấn tự giác rút tay ra, sau đó dùng tay vuốt ve áo len cô, cố ý làm phẳng nó lại.

Tống Địch thẹn thùng trốn vào trong lòng anh, không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh: “Xin lỗi anh..”

“…”

Xin lỗi cái gì?

Phó Thuấn không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô: “Em không làm gì sai, vì sao lại xin lỗi?”

“Em vẫn chưa sẵn sàng. Em…” Tống Địch dừng một chút: “Dù sao em cũng cảm thấy có lỗi.”

Trong lòng Phó Thuấn nói: Anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng có được không?

Nhân cách thứ ba của anh tương đối phức tạp.

“Để anh ôm em ngủ một lát.” Phó Thuấn nói: “Mỗi ngày anh đều muốn ôm em.”

“Em cũng vậy.” Tống Địch ngẩng đầu dậy từ trong lòng ngực anh, ánh mắt quyến rũ như tơ.

Phó Thuấn đặt bàn tay to của mình lên mặt cô: “Đừng để anh thấy mặt em.”

“…” Tống Địch không nhúc nhích, tiếp tục nằm trong lòng anh: “Vừa rồi còn nói muốn ôm em, anh đúng là lừa đảo.”

“Là em quyến rũ anh nha.” Phó Thuấn khiếu nại.

“Em có làm gì đâu? Rõ ràng là anh…” Tống Địch vặn vẹo một chút.

Phó Thuấn giơ tay lên nhẹ nhàng đánh xuống mông nhỏ của cô.

“Ưm!” Tống Địch không kiên nhẫn: “Sao lại đánh vào mông em, đồ đáng ghét.”

“Không nghe lời, từ sáng đến tối đều khóc, hay khóc nhè!”

“Sau này sẽ không khóc nữa.” Tống Địch buồn bực nói, một lát sau lại ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Em đã liệt kê tất cả các vấn đề ra hết rồi.”

“Cho nên?” Phó Thuấn không nói gì: “Sẽ không phải viết đầy tờ giấy A4 chứ?”

“Đại khái cũng giống như vậy.”

“…”

“Giải pháp thì sao, tìm được chưa? Em không cần đến anh nữa à?” Phó Thuấn hỏi.

Tống Địch vặn vẹo cọ sát vào người anh: “Đương nhiên cần rồi, chờ em nghĩ rõ ràng xong, em sẽ hỏi ý kiến anh, có được không?”

“Được.” Nhưng trước hết, anh nhất định phải đuổi tiểu yêu tinh như cô đi, Phó Thuấn xoa xoa đáy quần, anh sợ nếu cứ thế này thì sẽ có ngày cây súng ở dưới nhịn đến mức không dùng được mất, anh đi ra ngoài: “Được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi ngủ.”

“Ồ.” Tống Địch đứng dậy, chỉnh quần áo: “Giúp em cởi chiếc vòng cổ này ra trước đi.” Cô cầm mặt vòng cổ đưa lên.

Phó Thuấn nhìn cái cổ nhỏ, thở dài, rồi cởi ra.

“Sao anh lại khéo tay như vậy? Đàn ông không phải đều tay chân vụng về sao?” Tống Địch cất chiếc vòng cổ đi, nắm trong lòng bàn tay hỏi.

Phó Thuấn nói: “Ngay cả xe anh cũng tháo ra được, chứ đừng nói đến việc cài nút vòng cổ.”

“Tháo xe?” Tống Địch sửng sốt: “Sao lại tháo?”

“Chẳng lẽ anh là kỹ sư biết lắp mà lại không biết tháo?”

“…”

Hỏi chẳng khác nào không hỏi, Tống Địch cứng họng: “Vậy được rồi.”

Phó Thuấn cốc nhẹ vào mũi cô: “Anh còn có thể làm được những chuyện mà em không thể nào tưởng tượng ra đấy, sau này em cứ từ từ mà học hỏi.”

“Ồ.” Tống Địch kéo anh dậy: “Mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Đúng rồi, gần đây anh định làm gì? Có muốn đến viện nghiên cứu không?” Tống Địch hỏi.

Nói đến đây, Phó Thuấn mới chống đỡ đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Anh phải đi Đông Bắc như năm ngoái một chuyến, trên đường trở về anh sẽ tới Bắc Kinh, còn kịp nữa sẽ đến Thượng Hải.”

Thấy vẻ mặt Tống Địch mơ mơ màng màng, anh giải thích: “Đông Bắc sản xuất ra rất nhiều hãng xe ô tô. Còn anh đến Bắc Kinh và Thượng Hải là vì tìm một vài người bạn cũ làm về Internet để trò chuyện một lát.”

Tống Địch không hiểu những điều này, kéo tay anh hỏi: “Anh, có phải anh định bắt đầu kinh doanh cho riêng mình không?”

Hai năm qua sau khi quốc gia đưa ra khái niệm “Đại chúng gây dựng sự nghiệp, vạn chúng sáng tạo cái mới”, khắp nơi trên đất Văn Thành đã thực sự có đầy đủ các công ty xây dựng sự nghiệp mới thành lập, chẳng hạn như làm APP đấy, làm thương mại điện tử đấy, ở đâu cũng có.

“Ừm.”

Phó Thuấn nói: “Nếu như mình làm, sẽ có rất nhiều nguy hiểm và vấn đề không chắc chắn, em nguyện ý theo giúp anh sao?”

Tống Địch dùng sức gật đầu: “Thế nhưng em có thể làm cái gì?”

“Làm hậu phương vững chắc, ủng hộ anh, bên anh, là được rồi.” Phó Thuấn hôn lên đỉnh đầu cô: “Không được cáu kỉnh, không được chiến tranh lạnh, không được rời xa anh.”

Tống Địch không cần nghĩ ngợi đã gật đầu: “Gây dựng sự nghiệp kia có phải tốn rất nhiều tiền không?”

“Cố gắng tiêu dùng ít tiền hơn để dùng cho những việc lớn.” Phó Thuấn cười nói: “Tận lực giảm thiểu rủi ro càng nhiều càng tốt.”

Tống Địch ngửa mặt nhìn anh, trong ánh mắt có ánh lệ, cô nói từng chữ từng chữ: “Anh à, em rất muốn cảm thấy sức mạnh của anh.”

“Sức mạnh gì? Sức lực rất lớn sao?” Phó Thuấn hỏi.

“Không đúng, đó là sức mạnh sinh mạng, sức sống tràn trề.” Tống Địch kiễng chân, hôn anh một phát cực kỳ nhanh: “Nhất định là em cứu vớt cả hệ ngân hà mới gặp được anh.”

Phó Thuấn sờ lỗ tai của cô: “Anh thì sao?”

“Đại khái là anh tiến vào lỗ đen rồi.” Tống Địch cười rộ lên, đẩy anh: “Nhanh đi ngủ.”