Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 37




Phó Thuấn vốn nghĩ rằng Tống Địch sẽ hỏi tới hỏi lui, kết quả còn ổn, không hỏi nhiều về vấn đề chỗ ở nữa.

Sau khi tan sở anh từ công ty đến cửa hàng đón cô, thấy cô chỉ xách một chiếc túi nhỏ, không thể giải thích được hỏi: “Em có mang theo quần áo thay không?”

Tống Địch gật đầu: “Trong túi.”

Phó Thuấn cầm túi đặt lên băng ghế sau, cảm thấy không nặng.

Mở cửa ghế phụ để bé thỏ trắng lên xe, Phó Thuấn cúi người tự thắt dây an toàn.

Tống Địch nhìn khuôn mặt anh thật gần,ngại ngùng quay đi: “Sao tự nhiên anh lại đối xử tốt với em như vậy? Có âm mưu gì sao?”

Phó Thuấn cúi xuống và nhìn chằm chằm vào cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài cm.

Đôi mắt to hắc bạch phân minh và đôi môi đỏ mọng ở ngay trước mặt, mà hơi thở của cô nhè nhẹ, anh…

“Có đi hay không? Ghi vé không?” Phó Thuấn bị một giọng nói cắt ngang.

Phó Thuấn ho nhẹ, lập tức đứng dậy, đóng cửa xe, nói với người chú thu tiền: “Đi ngay đây.”

Đợi xe chạy ra ngoài, cả hai đều không lên tiếng.

Dường như có một bầu không khí kỳ lạ bao trùm xung quanh hai người.

Phó Thuấn nói: “Lái xe phải mất một giờ đồng hồ, nếu mệt thì em chợp mắt một lúc đi.”

Tống Địch không nói.

Phó Thuấn quay đầu lại, mới để ý thấy cô đang nhìn mình: “Chuyện gì vậy?”

Tống Địch cúi đầu: “Không có gì. Em có thể chụp hình anh được không?”

“Bây giờ?”

Phó Thuấn ngạc nhiên: “Em chụp đi.”

Tống Địch lấy điện thoại di động ra,  lách cách chụp mặt bên của anh: “Anh, mặt nghiêng của anh thật sự rất đẹp.”

“Thật sao?”

Phó Thuấn cười nhạt: “Vậy chính diện không đẹp sao?”

“Đều đẹp hết.” Tống Địch cười cất điện thoại:

“Buổi tối ở Ô trấn rất lạnh phải không?”

“Hơi lạnh, nếu không đủ quần áo ấm, chúng ta đến đó rồi mua.”Phó Thuấn nói, anh luôn cảm thấy hôm nay Tống Địch có vẻ rất mệt mỏi.

Đúng là, Tống Địch không nói thêm lời nào nữa, dựa lưng vào ghế nghiêng đầu ngủ gật.

Phó Thuấn suy đoán có thể là do phải ra ngoài tạm thời, dẫn đến hai ngày nay đặc biệt bận rộn, thỉnh thoảng đau lòng nhìn cô.

Sau khi đến Ô trấn, vào khách sạn, Phó Thuấn sờ sờ chóp mũi, hơi lo rằng Tống Địch sẽ “phản ứng thái quá” hay không.

Vì anh chỉ đặt một phòng.

Nhưng đến khi nhận phòng mà Tống Địch không nói gì, chỉ khẽ hỏi:

“Khách sạn này rất đắt phải không,”

Phó Thuấn lắc đầu: “Bình thường.”

Vừa vào đến phòng, Tống Địch tức giận nói: “Anh nói dối em! Vừa rồi em kiểm tra bằng điện thoại. Phòng này hơn mười triệu một đêm”.

Phó Thuấn bị bắt quả tang: “Đúng vậy, anh rất kén chọn chỗ ở. Nếu quá tệ anh không ngủ được. Ngày mai anh phải báo cáo, gặp lãnh đạo, không được ngủ ngon sao?”

Tống Địch không nói nên lời, lườm anh  rồi cởi túi, ngồi lên ghế sofa hai người.

Phó Thuấn đứng giữa vách ngăn giữa khu vực phòng ngủ và phòng khách, cả hai mặt đều được đả thông, ngoại trừ bức tường TV bằng gỗ chạm khắc.

Không phải anh không thấy Tống Địch cúi đầu, thực ra anh cũng rất căng thẳng.

Thử hỏi người đàn ông nào vào lần đầu tiên yêu cùng người yêu ở trong một gian phòng mà không căng thẳng chứ?

Điều này không liên quan gì đến tuổi tác, không liên quan gì đến mọi thứ, đây là bản năng.

Được rồi, anh biết rất rõ trong sự lo lắng của mình có chút hưng phấn không giải thích được.

Khụ, đương nhiên, điều này là không đúng.

Phó Thuấn đặt cả hai máy tính xách tay lên bàn làm việc, Tống Địch tiến lại gần hỏi: “Tại sao cần tới hai máy tính?”

Phó Thuấn nói: “Một của công ty, một của anh, để dự phòng.”

“Ừ.”

Tống Địch dựa vào bàn, vừa cuống quýt vừa ngập ngừng hỏi: “Chúng ta thật sự ở chung một phòng sao?”

Trong căn phòng đắt tiền như vậy chỉ có  giường, ghế sô pha vẫn là kiểu hai người, hoàn toàn không có chỗ cho một người lớn bình thường nằm.

Phó Thuấn lập tức bắt lấy tay cô: “Anh thề sẽ không chạm vào em.”

Tống Địch nhướng mắt, liếc anh, sau đó mở phần mềm ghi âm điện thoại: “Hay là anh nói lại, để em ghi âm.”

“…”

Đây là thao tác gì vậy? Phó Thuấn sững sờ nhìn cô đầy khó hiểu.

“Ngộ nhỡ anh động vào em, em sẽ cho chú cảnh sát nghe đoạn ghi âm. Em không có tình nguyện.”

Tống Địch hừ hừ hai tiếng:

“Xã hội bây giờ hỗn loạn quá, phụ nữ lại là bên chịu thiệt thòi, nếu có chuyện gì, ngay cả cảnh sát cũng không phân biệt được là tự nguyện hay ép buộc, ghi âm thì tốt hơn.”

“Em coi anh là người xấu sao, cục cưng?” Phó Thuấn vòng tay quanh người cô, cùng cô đối mắt.

Nghe anh gọi mình cục cưng trôi chảy như vậy, lòng Tống Địch cũng mềm đi, nhưng như trước vẫn yêu cầu: “Mau lên, nếu không em đi tìm chỗ khác.”

“Được.”

Phó Thuấn cảm giác anh đụng phải Tống Địch, thì sẽ  lập tức chịu thua ngay: “Vậy anh phải nói thế nào đây.”

“Vậy em nói trước, anh lặp lại.” Thấy anh gật đầu, Tống Địch nói vào điện thoại: “Tôi, Phó Thuấn, đêm nay tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn.”

Phó Thuấn lộn xộn nói theo một lần, sau đó thấy cô thao tác phần mềm ghi âm, sao lưu, trong lòng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Cục cưng, em nghi ngờ nhân phẩm của anh sao?”

Tống Địch lắc đầu, đẩy anh ra, nhếch miệng, ngoài cười trong không cười nói: “Cô em nói, đàn ông càng giàu thì nhân phẩm càng có vấn đề.”

“…”

Phó Thuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Cô của em ghét nhà giàu!”

Tống Địch nhún vai, thấy điện thoại di động trên bàn rung lên: “Đồ ngốc, mau trả lời điện thoại kìa.”

Phó Thuấn nhướng mày trả lời cuộc điện thoại từ Phó viện trưởng Trương, đi đến bên cửa sổ.

Chỉ nghe Phó viện trưởng Trương hỏi: “Đến chưa, đến rồi thì mau tới đây, Phó trưởng phòng Hồ tìm cậu kìa.”

Phó Thuấn thốt lên  ‘Ừm’ yếu ớt: “Tại sao lại là tối nay? Không phải ngày kia ăn cơm sao?”

Anh còn chuẩn bị đi ăn gì đó với bé thỏ trắng cơ.

“Cậu cho rằng các vị lãnh đạo giống cậu sao? Gọi đến là đến à? Nhanh lên, ngay bây giờ.”

Phó viện trưởng Trương ra lệnh lần cuối cùng.

Phó Thuấn cúp điện thoại, giải thích tình hình cho Tống Địch, chỉ thấy cô có chút kinh ngạc.

“Vậy em ở trong phòng một mình sao?”

Có lẽ hơi đột ngột, Tống Địch bỗng nhiên nhìn Phó Thuấn bằng ánh mắt có chút không nỡ.

Phó Thuấn sờ đầu cô:

“Hôm nay chỗ này đều có các chú cảnh sát đặc nhiệm, rất an toàn. Chỉ là nếu em muốn ra ngoài thì điện thoại nhớ duy trì kết nối, sạc đầy pin rồi hãy đi. Hoặc là bảo khách sạn đưa đồ ăn đến, đừng đi ra ngoài ăn.”

“Vâng, em biết rồi.” Tống Địch ngoan ngoãn nói.

Phó Thuấn cầm điện thoại, ra ngoài.

Tống Địch đi theo, đột nhiên nắm lấy tay anh, lắp bắp nói: “Chờ một chút.”

“Làm sao vậy?” Phó Thuấn hơi cúi người xuống để phù hợp với cô, cười nhướng mày: “Không nỡ để anh đi?”

“Ừm.”

Tống Địch nhìn chằm chằm mu bàn tay của anh, đưa ngón tay qua vuốt ve vài lần, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Phó Thuấn.

Phó Thuấn bị cô nhìn như vậy, trong lòng nhịp tim chợt nhảy lên.

Thấy cô ấy đưa tay ra và nhấn công tắc trong phòng, lao vào vòng tay của mình.

Phó Thuấn sửng sốt, theo bản năng muốn ôm người, nhưng lại bị cô hôn lên cằm.

Trong bóng tối nghe cô lẩm bẩm một câu:

“Sao lại cao như vậy, đáng ghét.”

Giọng nói mềm mại yếu ớt.

Tâm trạng Phó Thuấn lên xuống thất thường, anh tiến lên trước, ôm eo thon của Tống Địch, tay kia ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hôn chính xác lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Điều làm anh thích hơn cả là Tống Địch không hề đẩy anh ra.

Khả năng của đàn ông ở một số khía cạnh nhất định là do thiên phú mà có.

Ngay cả khi Phó Thuấn chưa bao giờ yêu hay hôn, dường như anh loáng thoáng biết phải làm gì sau khi hai môi chạm mặt nhau——

Xâm nhập vào bên trong, dùng sức mút lấy càng nhiều sự mềm mại và ngọt ngào mà anh hằng ao ước.

Liếm láp ngọt ngào, nhẹ nhàng gặm cắn, lại ngang ngược mà hưởng thụ.

Phó Thuấn như một học sinh giỏi trong trường, thông qua nhiều lần đụng chạm, đã cảm nhận được tất cả điểm nhạy cảm của Tống Địch.

Anh có thể cảm thấy Tống Địch đang run rẩy – cô đang sợ hãi sao?

Anh kiên quyết ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt.

Phó Thuấn dùng lưỡi của anh cố gắng nếm thử, trêu chọc sự ngọt ngào và vẻ đẹp của cô.

Đây là một khóa học mới toanh đối với anh, để có được điểm A từ Tống Địch, đương nhiên anh đã dốc hết sức lực, dùng sự mềm mại làm bút, viết nên câu trả lời đẹp nhất ở nơi mềm mại nhất của cô.

Cảm giác này, thực sự…

Đáng giá đi uống một đêm Bordeaux – không, nhảy vào bể rượu vang Bordeaux, bơi qua lại 400 mét, rồi say suốt một đời.

“Tống Địch…” Khi nụ hôn kết thúc, Phó Thuấn không nhịn được thì thầm tên cô, ôm chặt cô vào lòng.

Tống Địch ngoan ngoãn dịu dàng để anh ôm mình, khẽ hỏi: “Anh, anh sẽ luôn thích em chứ?”

Câu hỏi này quá đơn giản, Phó Thuấn chỉ đơn giản thốt lên: “Đúng vậy. Anh sẽ luôn luôn luôn luôn thích em.”

“Em cũng sẽ luôn thích anh.” Tống Địch nói một cách khẳng định.

“Có sợ không?” Phó Thuấn vuốt ve đôi má mềm mại của cô: “Đừng sợ. Anh sẽ quay lại sớm, được không? Hay là em cứ gửi Zalo cho anh?”

Tống Địch bị ép trong lồng ngực của anh, nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh: “Không, em không sợ, em chỉ muốn…”

Phó Thuấn thấy cô ngượng ngùng không nói hết, anh cũng không hỏi nữa.

Điện thoại lại bắt đầu rung lên, anh bất đắc dĩ nói: “Vậy anh phải đi thật rồi đó.”

“Được rồi. Đừng lo lắng cho em, em không sao đâu.”

Tống Địch buông anh ra: “Đừng uống rượu.”

“Ừm.”

Phó Thuấn lấy điện thoại di động trong túi áo khoác ra, vừa bật đèn vừa trả lời điện thoại.

Ngọn đèn hành lang màu vàng mờ sáng chiếu vào Tống Địch, cô ngẩng đầu lên giúp Phó Thuấn chỉnh trang lại áo trên ngực, vuốt phẳng.

Phó Thuấn vừa nói chuyện với Phó viện trưởng Trương vừa véo má Tống Địch trước khi mở cửa rời đi.

“Đến rồi, đang trên đường đi, ông đừng gấp chứ.”

Phó Thuấn vội vàng nói vào điện thoại: “Tôi biết rồi… Được.”

Phó Thuấn xuống thang máy, đến khách sạn khác gần đó tìm nhóm người Phó viện trưởng Trương.

Một bàn gồm lãnh đạo các phòng ban liên quan và viện nghiên cứu của công ty, lúc Phó Thuấn bước vào thì mọi người đều nhìn anh, Phó viện trưởng Trương uống chút rượu rồi vui vẻ đứng dậy giới thiệu: “Viện chúng tôi, kỹ sư thâm niên trẻ tuổi nhất, sinh viên nước ngoài, trở về từ Silicon Valley (thuộc bang California, Mỹ).”

Trường hợp này Phó Thuấn cũng thường gặp rồi, chỉ gật đầu ra hiệu cho mấy người lãnh đạo đi xuống. Thật trùng hợp khi một trong số những giám đốc đó lại là bạn học cũ của Phó Vân Tụng, ba anh.

Nhưng tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ giao lưu quanh việc phát hành kỹ thuật công nghệ của viện nghiên cứu vào ngày mai, cộng với cuộc thảo luận về chính sách quốc gia gần đây về sự an toàn của các phương tiện chở hàng nguy hiểm.

Mấy người lãnh đạo đều đang thúc giục viện nghiên cứu chuẩn bị để theo kịp nhu cầu của đất nước về phương diện công nghệ an toàn ô tô.

Từ trước đến nay Phó Thuấn luôn không thích loại trường hợp xã giao này, không nói nhiều, có ai hỏi anh về một lĩnh vực kỹ thuật nào đó rồi mới cẩn thận trả lời, giống như trợ lý của phó viện trưởng Trương.

Trong bữa tiệc, Phó Thuấn gửi tin nhắn Zalo cho Tống Địch: “Tối nay ăn gì?”

“Ăn gì cũng được, bao giờ anh mới xong?”

“Chín giờ.” Phó Thuấn gõ chữ: “Đang ở đâu”?”

“Đi dạo bên ngoài, một lát sẽ trở về.”

Ngay sau đó, Phó Thuấn thấy Tống Địch chụp cảnh vùng sông nước về đêm, những chiếc đèn lồng đỏ dài lơ lửng tung bay trên hai bờ sông nhỏ, thực ra vừa rồi anh cũng đã thấy trên đường đi đến khách sạn.

“Không được đi quá xa, về sớm một chút, ngoan ngoãn chờ anh trở về.” Phó Thuấn cười nhạt nhìn dòng chữ vừa gửi đi.

Chỉ mới một lát không gặp như thế mà anh đã muốn Tống Địch rồi.

Nhất là vừa rồi Tống Địch còn chủ động tự tắt đèn—— cảm giác đó thực sự phức tạp và… tuyệt vời chưa từng có từ trước đến giờ.

Anh nên đối xử tốt với cô như thế nào đây?

Chờ việc này kết thúc, Phó Thuấn như ngựa không dừng vó về thẳng khách sạn.

Nhưng khi vừa mở cửa ra, đèn trong phòng bật sáng nhưng lại không có một chút tiếng động, anh sửng sốt, thở nhẹ: “Tống Địch?”

Phó Thuấn bước từng bước chân dài vào xem xét, không có người, túi cũng không có ở đây.

Tại sao vẫn chưa trở lại?

Anh lấy điện thoại ra bấm gọi đi nhưng trong điện thoại cũng chỉ có dòng nhắc nhở “Tạm thời không liên lạc được.”

Đã xảy ra Cchuyện gì?

Phó Thuấn hơi kinh ngạc, đã gần đến mười giờ rồi.

Theo lý thì lực lượng an ninh và cảnh sát đặc biệt của đại hội đều ở quanh đây, sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn —— Nhưng…

Anh sững sờ, bỗng nhiên vội chạy tới bàn đọc sách bên cạnh. Trong số hai chiếc máy tính trên bàn, chỉ còn lại một chiếc.

Anh nhớ rất rõ ràng rằng lúc ấy cả hai máy tính đều…

Trong tâm trí anh xẹt qua một ý nghĩ nào đó nhưng anh lại không có cách nào nắm giữ được, anh tiếp tục gọi cho Tống Địch nhưng không được.

Đã gửi Zalo, bị từ chối và chặn.

Phó Thuấn nghiến chặt răng hàm của mình, anh không thể liên hệ những chuyện trước mắt vì —— máy tính của công ty anh đã bị mất và Tống Địch cũng biến mất.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có một làn gió lạnh căm bí ẩn thổi qua sau gáy.

Tác giả có lời muốn nói:

Một lời nhắc nhở cực lớn:

Đại hội Internet Ô Trấn thực sự là một đại hội quan trọng toàn cầu hoá cấp quốc gia, các nhà lãnh đạo quan trọng như chủ tịch nước sẽ tham dự, vì vậy cần phải hết sức nghiêm ngặt trong khoảng thời gian diễn ra sự kiện.

Xe cộ, công ty triển lãm, khách mời tham gia… đều phải yêu cầu giấy chứng nhận mới có thể vào được, vô cùng khắt khe và nghiêm túc, người bình thường không thể lái xe đưa người vào, bởi vì mỗi người vào công ty đều đã được xác định từ trước mấy tháng, bộ phận đặc biệt của ban tổ chức phải xem xét và không có vấn đề gì trước khi đưa họ vào, hơn nữa còn thống nhất có xe đưa vào đi họp, còn về vấn đề chỗ ở thì các chỗ bên trong khách sạn đều đã được đặt trước, đặc biệt các khách sạn tổ chức hội nghị / diễn đàn quan trọng thì không thể có phòng lúc nào cũng được.

Vì vậy, trong truyện đã dùng cuộc họp này, nhưng cũng không phải cuộc họp này

Cho nên…

Nếu sớm biết thế thì tôi cũng đã bịa đại ra trấn Ô luôn cho rồi…

Thật mệt mỏi…