Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 33




Phó Thuấn còn chưa biết lời nói của anh đã tự làm đề tài lâm vào ngõ cụt, lúc này anh còn đang miên man suy nghĩ, dựa theo đề nghị của Olivia, có lẽ anh nên mua món quà nào trị giá khoảng vài triệu thôi…

Vài triệu thì mua quà gì đây? Anh không nghĩ ra được món nào hết.

Phó Thuấn bối rối, thôi bỏ đi, có gì mai mốt nghĩ lại sau.

Anh ho nhẹ, nhận ra Tống Địch đang cứng còng, bèn hỏi: “Cô làm sao thế?”

“À, không có việc gì.” Tống Địch hồi thần, vội vàng cầm lấy bông cẩm tú cầu tiếp tục cắt tỉa, nhưng là thế nào cũng không được, đóa hoa khô còn bị cô làm rớt vài cánh, cô đành đặt nó xuống, nói với Phó Thuấn: “Không thì anh về sớm nghỉ ngơi đi?”

“Tôi không có chuyện gì cần làm, ngồi thêm một lát.” Phó Thuấn nói, anh nghĩ ngợi, thỏ con đang quan tâm mình sao?

Nhất thời, hai người không nói năng gì. Phó Thuấn nhìn hoa hồng đang được đặt trong thùng sắt bên cạnh, chợt nhớ tới cô gái từng tặng hoa hồng cho anh.

Nhắc mới nhớ, đã qua lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa hỏi Tống Địch.

Nếu hai người thật sự là cùng một người thì sao? Thật ra cũng chẳng có gì to tát, dù sao cô cũng rất hợp tính anh.

Tuy anh nghĩ khả năng cao là không phải, nhưng Phó Thuấn muốn dứt khoát xác nhận luôn ngay hôm nay.

“Đúng rồi, người gửi hoa tới văn phòng của tôi, có phải cô không?”

Lần này, Tống Địch thật sự bị lời anh nói làm cho kinh ngạc, cô trừng to mắt, nhìn anh với vẻ mặt không thể nào tin được: “Không phải tôi. Sao bỗng nhiên anh lại hỏi thế?”

Phó Thuấn đặt ly nước xuống, anh giang đôi chân dài ra, khom lưng, khuỷu tay chống xuống đầu gối, bàn tay đan vào nhau, nhìn Tống Địch, nói: “Chỉ là suy đoán lúc trước mà thôi.”

“Vì sao lại đoán là tôi?” Tống Địch hỏi lấn tới.

Phó Thuấn nhún vai: “Bởi vì khi cô gái tặng hoa xuất hiện thì cô cũng ở ngay đó, hơn nữa cô còn mở tiệm bán hoa.”

Phó Thuấn vừa dứt lời, thì thỏ con đã nhào tới trước mắt anh. Anh không phải không thấy vẻ mặt kỳ quái của cô, anh chỉ là còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô nhìn chằm chằm, cô hỏi: “Vì vậy anh mới cùng tôi đi xem kịch, giúp tôi giao hoa, còn hẹn tôi ra bờ hồ uống trà, tất cả là vì anh cho rằng tôi chính là cô gái tặng hoa cho anh kia sao?”

“…”

Phó Thuấn ngạc nhiên, sao cô lại có phản ứng dữ dội như vậy, có phải anh đã nói điều gì sai rồi không?

“Không phải, tôi…”

Tống Địch không cho anh cơ hội nói hết câu, cô ngắt lời: “Anh Phó, mời anh rời đi cho.”

“…”

Phó Thuấn đứng bật dậy, từ trên nhìn xuống cô, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

“Bây giờ tôi không muốn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, càng không muốn trả lời câu hỏi tại sao này của anh, mời anh rời khỏi đây.” Tống Địch quay đầu, nhìn cửa ra vào, sau đó bước về phía đó, mở cửa.

Phó Thuấn cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh một lần nữa muốn xác nhận lại chuyện đó.

“Cô chỉ cần nói cho tôi biết phải hay không là được rồi sao? Tại sao lại mời tôi đi khỏi đây? Tôi không đi.” Đây là lần đầu tiên Phó Thuấn cảm thấy tức giận.

Tống Địch cắn môi, giống như sắp khóc tới nơi, xoắn xuýt nói: “Được, vậy tôi đi.”

“…”

Phó Thuấn sợ ngây người trước tình cảnh này, cô thật sự bắt đầu cởi tạp dề, có vẻ như muốn đi thật.

“Cô đừng như vậy, có gì thì từ từ nói.” Phó Thuấn bước tới nắm lấy cánh tay cô, tiện tay đóng cánh cửa lại.

Tống Địch gạt phắt tay anh ra, cô đứng sang một bên, nói với giọng lạnh lùng: “Anh làm đau tôi đấy, buông ra.”

Phó Thuấn cho rằng anh quá nôn nóng nên hơi mạnh tay, hơn nữa cánh tay cô còn mỏng manh như vậy, có thể bị đau thật rồi, anh vội vàng buông tay: “Cô đừng đi.”

Tống Địch đỏ mắt, mặt mày tái nhợt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phó Thuấn, trong đôi mắt cô chứa đầy sự quật cường và tủi thân. Qua một hồi lâu cô mới cúi đầu, khó được một lần ăn nói khép nép: “Nói tóm lại, anh Phó hiểu nhầm tôi là một người khác, nên mới… đối xử tốt với tôi như vậy, đúng không?”

“Không phải, tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng mà thôi. Lỡ như là sự thật, cũng không sao, không phải chuyện gì lớn cả.” Phó Thuấn cảm thấy có lẽ anh phải giải thích rõ một lần mới được.

Nhưng anh càng giải thích, càng làm Tống Địch cảm thấy khó chịu, cô nhủ thầm: “Tôi còn tưởng… tôi còn tưởng… là anh thích tôi nên mới đối xử tốt với tôi. Thì ra không phải vậy, người anh thích không phải tôi, tôi không phải người anh nghĩ tới… thế mà tôi còn ngu ngốc… ngu ngốc nghĩ đó là sự thật.”

Phó Thuấn nghe xong cũng ngu ngơ, logic không thích hợp, anh không biết nên giải thích thế nào, nhưng nhìn lại, thỏ con lại rơi nước mắt, anh cảm thấy bản thân tội ác tày trời, nói: “Không phải, cô bình tĩnh một chút rồi chúng ta nói chuyện.”

“Sao lại muốn tôi bình tĩnh?”

Dù Tống Địch đang tức giận, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp như cũ, giống như đã phải chịu nỗi tủi thân rất lớn: “Được rồi, để tôi bình tĩnh lại trước.”

Cô lau nước mắt, mũi cũng hồng hồng: “Vậy phiền anh về trước đi, tôi bình tĩnh suy nghĩ lại.”

Phó Thuấn nghĩ nghĩ, có đôi khi bị một việc quấy nhiễu gây ảnh hưởng đến việc phán đoán và ra quyết định, anh nói: “Vậy cô có chắc chắn là ở một mình thì có thể bình tĩnh lại không?”

Tống Địch gật đầu thật mạnh.

Phó Thuấn nói: “Vậy được rồi, tôi về trước, cô bình tĩnh một chút, sau đó cũng về sớm đi.”

Nói xong, thì lưu luyến không rời mà đi, đợi tới lúc mở cửa, Tống Địch vẫn chưa nhúc nhích.

Anh nghĩ, có lẽ thỏ con vẫn không muốn thấy anh, vì vậy chỉ có thể ảo não kéo cửa đi ra ngoài.

Đợi tới khi ngồi vào trong xe, từ xa xa thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế sô pha anh vừa ngồi mà khóc, cũng không biết đang nghĩ gì.

Phó Thuấn cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, những lời mà thỏ con vừa nói – trọng điểm là gì? Anh vẫn không nắm được.

Không nắm được trọng điểm thì làm sao giải quyết được vấn đề đây? Thật là khó quá đi.

Ông bác thu phí gõ cửa kính: “Năm tệ. Hôm nay vẫn trả bằng Airpay sao?”

Phó Thuấn hít sâu gật đầu, lấy điện thoại ra trả tiền, sau đó buồn bực mà lái xe rời đi.

Cho tới lúc Phó Thuấn về đến nhà vẫn chưa hiểu được vì sao Tống Địch lại giận.

Anh cảm thấy anh, đặt ra câu hỏi và hy vọng có được trả lời chỉ vì muốn giải quyết vấn đề. Thậm chí đưa ra thỏa hiệp lớn nhất – cho dù có phải hay không thì cũng không sao cả.

Bình thường, anh luôn luôn lập kế hoạch và phương án đầy đủ cho những chuyện quan trọng để đảm bảo có thể kiểm soát được kết quả.

Nhưng anh không mất kiểm soát, mà Tống Địch lại mất kiểm soát.

Càng ngoài ý muốn là chỉ cần Tống Địch mất kiểm soát, thì kế hoạch của anh cũng mất đi ý nghĩa.

Anh vốn là muốn dò hỏi để tặng quà cho cô.

Phó Thuấn nằm trên giường trằn trọc, lúc chìm vào giấc ngủ vẫn còn nghĩ, chẳng lẽ mua quà để xin lỗi sao?

Nhưng ngay sau đó lại phát sinh thêm một vấn đề nữa là: Rốt cuộc nên tặng quà gì?

Cùng với, vì sao lại thành anh phải xin lỗi rồi?

Hôm sau lúc đi qua cửa hàng bán hoa, Phó Thuấn nghĩ rằng, có lẽ đợi Tống Địch bình tĩnh lại thì sẽ dễ bàn bạc hơn.

Vì vậy, Phó Thuấn chờ Tống Địch liên lạc với anh.

Cường độ công việc của Phó Thuấn thật sự không ít, nên một khi bận rộn thì anh hoàn toàn quên mất vấn đề tình cảm.

Chỉ nghĩ thoáng qua rằng, khi nào Tống Địch bình tĩnh lại thì sẽ tìm mình — đáng tiếc, tới cuối tuần rồi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Càng làm cho Phó Thuấn thấy khó chịu hơn cả là anh bận rộn đến thứ bảy, chủ nhật còn phải tăng ca, tối chủ nhật vô tình thấy Tống Địch đăng một tấm vé xem nhạc kịch trong vòng tròn bạn bè.

Là vở kịch câm Tây Ban Nha trước đây bọn họ định đi xem nhưng không thành « André y Dorine ».

Caption kèm theo là: Trước kia cảm thấy một mình đi xem kịch khá là dị, nhưng giờ mới hiểu được, đó là trạng thái bình thường của một người.

Thời gian đăng bài là hôm qua, cũng là thứ bảy.

Phó Thuấn dường như bị châm một ngòi nổ, trong khoảnh khắc nổ tung thành bụi.

Cô đi xem kịch một mình mà không gọi anh, lần trước không phải đã nói sẽ cùng đi sao?

Sao cô lại không giữ lời vậy?

Còn cái gì mà trạng thái bình thường của một người? Trạng thái bình thường cái gì cơ?

Phó Thuấn mở khung chat, trực tiếp nhập câu hỏi: Vì sao cô đi xem kịch mà không gọi tôi?

Tức giận cầm điện thoại một lúc lâu, kết quả, giống như đá chìm đáy biển, không hề có hồi âm.

Nhìn thời gian, mới mười giờ, trên cơ bản không có khả năng cô đi ngủ – Phó Thuấn cảm thấy cô đang cố tình tránh anh, nhưng vì sao lại làm vậy?

Không phải cô nói muốn bình tĩnh lại hay sao?

Ngay sau đó anh gửi một tin nhắn thoại: Kết quả của việc cô bình tĩnh lại đâu?

Vẫn không có hồi âm.

Phó Thuấn vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục nhắn: Đi đâu rồi, nói chuyện!

Kết quả vẫn là không được nhắn lại.

Hít sâu một hơi, Phó Thuấn điều chỉnh trạng thái bản thân, có cảm giác hình như anh hơi sốt ruột, nhìn nhìn rồi lại gửi một tin nhắn thoại, nhưng ngữ điệu không còn quá nghiêm trọng nữa.

Anh dựa vào ghế một lúc lâu, ổn định lại cảm xúc, thay đổi mạch suy nghĩ, mới nhắn tiếp: Cô ngủ rồi sao?

Rốt cuộc cũng có tin nhắn trả lời, nhưng không phải Tống Địch đáp lại, mà là Zalo nhắn lại:

“Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”

Hơn nữa bốn chữ “Cô ngủ rồi sao?” mà trước đó Phó Thuấn gửi còn có một dấu chấm than màu đỏ.

Phó Thuấn nằm trên giường, sau khi phẫn nộ xong, anh lạnh lùng mà hừ lạnh.

Tắt giao diện trò chuyện Zalo, anh không chút do dự mở danh bạ gọi vào số điện thoại của Tống Địch.

Điện thoại được kết nối, nhưng không có ai nhận.

Vì để tránh cho mình giống người điên, Phó Thuấn chỉ gọi một cuộc rồi thôi, nhưng lại gửi một tin nhắn qua: Vì sao block tôi?

Đáng thương cho Phó Thuấn, chờ đến 11 giờ 55 phút vẫn không được thỏ con hồi âm.

Trước khi đi ngủ, tâm tình Phó Thuấn nặng nề mà suy nghĩ:

May mà hai người cách nhau không xa, ngày mai tan làm thì trực tiếp gặp mặt nói chuyện với cô đi.

Mặt khác, anh vẫn không hiểu được, rốt cuộc anh nói sai ở đâu?

Mà làm thỏ con lại block anh?

Đối mặt với màn đêm, Phó Thuấn cực kỳ không biết phải làm sao.

Thứ hai đi làm, lúc Phó Thuấn lái xe qua Hoa Nguyệt, không thấy Tống Địch đâu, anh than nhẹ rồi đi tới công ty.

Mấy ngày nay, nhóm nghiên cứu do Phó Thuấn dẫn đầu làm thêm giờ, cuối cùng cũng làm ra một mô hình thuật toán kết hợp cảm biến mới, mỗi ngày anh sẽ ngồi thử trên xe thí nghiệm ít nhất, nhìn chằm chằm vào các điều kiện thử nghiệm trong điều kiện lái xe trực tiếp.

Dựa theo tình hình vùng phụ cận, chiếc xe thử nghiệm chạy trên đường Hán Đông, Phó Thuấn ngồi ở ghế sau, lái xe là một nhân viên trong thử nghiệm đặc biệt.

Khi đi ngang qua quán cà phê thành phố Dạ Lữ Nhân, Phó Thuấn lập tức kêu dừng.

Phó Thuấn thấy xe của Tống Địch dừng ở ngoài quán cà phê.

Anh nghĩ, nếu đã trùng hợp như vậy, thì nên xử lý vấn đề còn để lại ngày hôm qua ngay lập tức.

Người lái xe giật nảy mình, nhanh chóng dừng xe lại bên đường:” “Kỹ sư Phó, lần sau có chuyện gì nhớ báo trước, như vừa rồi dễ xảy ra chuyện lắm.”

Phó Thuấn nói: “Xin lỗi, vậy anh tiếp tục cho xe chạy đi, tôi có chút việc cần xử lý, lát nữa sẽ về thẳng công ty.”

“Được, vậy sau khi tôi làm xong kết quả thử nghiệm rồi sẽ gửi cho anh, anh có thể xem qua máy tính.”

Phó Thuấn đẩy cửa xe đi xuống, đúng lúc Tống Địch cũng lấy hoa từ cốp xe ra đi tới, hai người đứng trên con đường bên ngoài quán cà phê, cứ như vậy mà nhìn nhau chằm chằm.

Hai ngày nay gió lớn, Phó Thuấn cảm giác áo gió của anh bị gió thổi bay phần phật.

Mà mái tóc dài của Tống Địch ở trong khăn quàng cổ cũng bị thổi bay ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giấu sau khăn quàng cổ, ngoan ngoãn đáng yêu.

Tống Địch di chuyển trước, ôm hoa đi đến cửa quán cà phê.

Động tác của Phó Thuấn còn nhanh hơn, sải đôi chân dài bước tới giúp cô đẩy cửa ra, lại thấy cô làm như không quen biết anh mà đi thẳng vào.

Ngày thu se lạnh, trên đường không người cũng không vật, Phó Thuấn đứng ngoài cửa, cầm tay nắm cửa đợi cô.

Trong tiệm, Paul không có ở đây, Tống Địch đưa giỏ hoa cho nhân viên rồi ngay lập tức đi ra.

Lúc cô sắp tới gần cửa, Phó Thuấn nhanh chóng kéo cửa ra, lại thấy cô vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với mình.

Anh thật sự không nhịn được, vươn tay ngăn cô lại: “Đừng như vậy, nói chuyện tử tế với tôi, được không?”

Tống Địch giống như không nghe thấy, muốn vòng qua anh.

Trong chốc lát Phó Thuấn giống như bức bình phong ngăn cô lại, cô không tránh kịp nên trực tiếp đâm vào ngực anh.

Anh cảm giác cơ thể thỏ con nhẹ nhàng đụng vào anh, cũng không thấy đau, ngược lại cô lại văng ra, anh sợ cô ngã, vội vàng túm chặt tay cô.

“Anh Phó, làm phiền anh buông tôi ra.” Tống Địch khẽ nói nói.

Lại là anh Phó, lại là anh, giống như muốn từ chối anh không cho anh đến gần, ngực Phó Thuấn đột nhiên đau nhói bực bộ.

Nhưng Tống Địch giãy dụa, Phó Thuấn chỉ có thể buông cô ra trước: “Vì sao lại block tôi? Vì sao không nhận điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi, vì sao…”

Thật sự có quá nhiều vì sao, Phó Thuấn đúng là không biết nên bắt đầu hỏi từ chỗ nào cho phải.

“Không vì sao cả.” Tống Địch cúi đầu, âm thanh thật thấp.

“Vì sao lại không vì sao chứ?” Lúc Phó Thuấn nói lời này, dường như thấy một vạn dấu chấm hỏi từ trên trời giáng xuống, anh tự cân nhắc lời nói của bản thân, có khác gì một tên ngốc không?

“Anh Phó, mặc dù tiền tôi kiếm được không nhiều lắm, nhưng cũng rất bận, trong xe còn có năm sáu hoa phải giao nữa.” Tống Địch thản nhiên nói, nói  rất đúng trọng tâm, vô cùng lý trí khách quan.

Phó Thuấn nghĩ, chẳng lẽ chủ đề trò chuyện về thu nhập hôm đó làm tổn thương đến lòng tự trọng của thỏ con rồi?

Anh lập tức nhớ lại những lời mình vừa nói, giờ nghĩ lại đúng là có hơi từ trên cao nhìn xuống, vội vàng nói: “Nếu những lời hôm đó của tôi làm cô khó chịu, thì tôi thực xin lỗi cô.”

Tống Địch ngẩng đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Cô nói: “Vậy giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Phó Thuấn nghĩ lại đúng là cô có chuyện cần phải làm, mà công việc thật sự không thể chậm trễ, anh nói: “Có thể, nhưng cô phải kéo Zalo của tôi ra khỏi blacklist, cũng không thể không nhận điện thoại của tôi.”

“Được, lát nữa tôi thêm lại.” Tống Địch trả lời rất nhanh, hơn nữa còn nhấc chân muốn rời đi.

Không biết vì sao, lúc này Phó Thuấn phản ứng rất nhanh, giống như cùng tần số với sóng não của người bên cạnh, anh lại lần nữa chặn cô lại: “Cô đứng trước mặt tôi thêm lại đi.”

Tống Địch ngẩng đầu, dường như trừng anh, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, thật sự kéo anh ra khỏi blacklist rồi thêm anh lại vào danh sách bạn bè trước mặt anh.

“Được rồi chứ? Anh Phó?” Tống Địch lạnh lùng hỏi.

Phó Thuấn nói: “Vậy khi nào cô có thời gian, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Tống Địch cẩn thận nói từng câu từng chữ: “Nhân viên trong cửa hàng tôi bị bệnh, trong tiệm chỉ có mình tôi, nên mấy hôm nay cực kỳ bận, đợi qua thứ tư tôi sẽ liên lạc với anh, vậy giờ tôi có thể đi giao hoa được rồi chứ?”

Lúc nayỳ Phó Thuấn mới lùi bước: “Vậy cô nhớ phải liên lạc với tôi đấy.”

Chỉ thấy thỏ con cũng không thèm để ý đến anh, vọt tới cạnh xe, mở cửa ra, khởi động xe, lái xe rời đi.

Một cơn gió thu thổi qua, Phó Thuấn nhìn đuôi xe đã đi xa, trong lòng vô cùng vô cùng bất đắc dĩ.

Con gái, thật sự quá khó hiểu.

Trở lại viện nghiên cứu, hoa hồng đỏ ở quầy lễ tân nở rất đẹp.

Phó Thuấn nhìn chằm chằm, lại nghĩ đến lời Tống Địch nói, anh mới ý thức được, hôm nay Tống Địch đã tới AP&AD, nhưng lại không tới tìm anh.

Vậy cô thật sự đang cố tình tránh anh sao?

Đợi qua thứ tư cô thật sự sẽ liên lạc với anh sao?

*

Đối với Phó Thuấn, hứa là hứa, phải thực hiện.

Nếu không, lời nói ra trở thành lời nói suông, vô cùng trái với nguyên tắc làm người của anh.

Vậy nên, Phó Thuấn, người từ trước đến nay vẫn luôn giữ lời hứa chờ đến thứ tư.

Sáng thứ tư, anh hưng phấn suy nghĩ, huh, hai ngày vừa dài dằng dặc vừa mệt mỏi rốt cuộc cũng qua, bây giờ anh đã cảm nhận được thế nào là cảm giác một ngày mà như một năm.

Nhưng, tâm trạng tốt khó khăn lắm Phó Thuấn mới xây dựng được lại hoàn toàn sụp đổ vào tối thứ tư, lại rơi vào câu hỏi không thể giải thích được là tại sao cô không liên lạc với anh.

Sao cô lại không giữ lời hứa như thế? Nói tới nói lui đều cực kỳ không có lý.

Suy nghĩ một lúc lâu, anh vẫn không hiểu, sao lại có kiểu người như vậy được chứ?

Vừa khó hiểu lại vừa tủi thân, Phó Thuấn sống gần ba mươi mùa xuân, lần đầu tiên bị một cô gái nhỏ lừa hết lần này đến lần khác.

Nghĩ lại, còn ngày mai nữa, qua thứ tư, có lẽ là thứ sáu thì sao?

Anh hít sâu, trằn trọc trở người trên giường một lúc mới ngủ được.

Sáng tinh mơ ngày thứ sáu, Phó Thuấn dự tính nếu Tống Địch vẫn không chủ động liên lạc với anh, thì anh chỉ có thể tới tiệm hoa trực tiếp giáp mặt tìm cô – thật sự là, may mà cửa hàng hoa của cô chỉ cách viện nghiên cứu 3km, nếu không sớm hay muộn anh cũng sụp đổ mất.

Kết quả, còn chưa tới trưa thứ sáu, thì đã xảy ra một chuyện làm người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Hôm nay, ba người trong nhóm đang cùng thảo luận về kết quả thử nghiệm của mô hình thuật toán tích hợp mới, mở hình chiếu máy tính của Phó Thuấn lên tường trắng của phòng họp.

Từ việc triển khai mô hình áp dụng trước mắt mà nói, Phó Thuấn đã đề cập đến các mô hình thuật toán mới nhất thường được sử dụng ở nước ngoài, đề xuất việc học hỏi những điểm mạnh của người khác như một sự bổ sung, thay thế cho thuật toán mới hiện nay.

Anh vừa nói vừa gõ số hiệu trên bàn phím, kết quả là không chú tâm chút đã bị hai người hết nhìn máy tính lại quay sang nhìn anh, kinh ngạc lạ thường.

Phó Thuấn sững sờ ngẩng đầu lên mới trông thấy những một chuỗi ký tự kỳ lạ trên hình chiếu:1813745XXXX.

Anh điềm nhiên như không, mặt không biểu cảm, nhấn phím xóa rồi cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hai người khác điên cuồng đập bàn, cười sằng sặc.

Mấy người này cực kỳ nhạy cảm với mấy con số, khoảng thời gian vừa rồi Phó Thuấn dừng lại đủ để họ nhìn và nhớ kỹ, Ben đang cầm điện thoại đã gọi cho số điện thoại này.

“Hello người đẹp?”

Phó Thuấn nhìn Ben, định dùng ánh mắt sắc lạnh mà giết chết cậu ta, nhưng anh cũng đang nghĩ mông lung, đây có lẽ là cơ hội tốt để chủ động liên lạc.

Thế nhưng, những lời Ben thốt ra ở câu tiếp theo làm cho kỹ sư Phó, một người từ trước đến nay luôn nổi tiếng nghiêm túc chính trực, lạnh lùng và khắt khe suýt chút nữa thì bùng nổ.

Ben nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại:

“Chắc hẳn em là em gái gửi hoa hồng cho kỹ sư Phó của bọn anh nhỉ? Kỹ sư Phó của bọn anh nhớ em đến ngẩn ngơ rồi, số liệu cũng viết hết thành số điện thoại của em.”

Phó Thuấn nghe vậy, trừng mắt kinh ngạc nhìn cậu ta, tâm trí xoẹt lên hai chữ – nghiệp chướng.

Ben cũng choáng váng, cậu ta cúp máy, lẩm bẩm nói: ““Ừm… Kỹ sư Phó, hình như bạn gái anh đang khóc…”

Phó Thuấn hít một hơi thật sâu, rút thiết bị kết nối máy chiếu ra rồi cầm máy tính lên,  lạnh lùng nói với Ben: “Trước cuối tuần này, cậu làm ra hai phương án tích hợp khả thi.”

“Không phải chứ kỹ sư Phó! Kỹ sư Phó!”

Ben nhìn Phó Thuấn đẩy cửahiên ngang rời đi, sắp quỳ xuống phòng làm việc mà kêu: “Mathew hỡi! Đã cùng nhau làm việc lâu năm, có gì thì nói với nhau, đừng nhẫn tâm thế chứ!

Một người anh em khác đứng dậy, vỗ vai cậu ta, an ủi nói: “Rõ ràng là kỹ sư Phó hiểu được năng lực của anh, nhiều quá thì sợ anh nhảy lầu mà ít quá lại không đủ độ khó với anh. Ông chủ biết trọng dụng nhân tài kiểu này hiếm lắm, anh cố lên nhá!

“Biến chỗ khác.”

Ben suýt chút nữa đã định chặt đứt cánh tay phải của anh, ai bảo nhiều chuyện làm chi.

Phó Thuấn bước nhanh gần như lao xộc vào phòng làm việc của anh, tiện đóng cửa lại, đặt máy tính vào vị trí rồi cầm điện thoại di động trên bàn lên gọi cho Tống Địch.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, gần đến trưa, thầm nghĩ không gọi điện thoại nữa, chỉ có thể đến cửa hàng giải thích thẳng.

Thực ra, sự việc cho đến ngày hôm nay, anh đã hoàn toàn không còn ôm mối hi vọng về việc có thể giải thích rõ nữa.

Điện thoại vẫn đang được kết nối, Phó Thuấn suýt thì hô lên  “yes” trong phòng làm việc. Anh họ nhẹ rồi hỏi: “Ban nãy…”

Tống Địch âm ờ, giọng nghe có vẻ không thèm đếm xỉa tới, như thể không sao cả: “ Ừm, em biết rồi, vừa nãy là trò thử thách nói thật.”

“Đúng thế.”

Phó Thuấn cảm thấy, Tống Địch đúng là thiên thần, còn hiểu anh muốn nói gì, anh chống hông, đứng giữa phòng làm việc khẽ thở dài.

Kết quả là câu nói tiếp theo nói làm anh há hốc mồm.

“Chỉ là em không ngờ được ban ngày ban mặt còn có người chơi trò đùa quái đản vô vị này.”

Tiếng nói trầm xuống gần như không nghe rõ, giọng điệu khó chịu, như sắp uất ức đến chết, còn kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào vô cùng rõ ràng.

Phó Thuấn nhấc điện thoại lên, ngẩng đầu nhìn trần văn phòng kẻ ô đen trắng: “Không phải đâu, em nghe anh nói này.”

“Không phải trò đùa quái đản sao?” Tống Địch hỏi.

“Đúng vậy.”

Bây giờ, Phó Thuấn đã hoàn toàn quên mất chủ đề chính, chỉ cần nghĩ đến việc có lẽ thỏ con đang khó chịu là đầu óc anh rối bời như nồi cháo bị khuấy vữa, trước tiên chỉ muốn thuận theo ý cô.

Nhưng cũng không ngờ rằng thuận theo ý cô cũng không được.

Tống Địch nói tiếp: “Nếu không phải trò đùa ác ý – vậy thì em đúng là trở thành vật thay thế của người nào đó rồi phải không?”

“Em ở yên nhé, giờ anh đến cửa hàng trực tiếp giải thích cho em.”

Phó Thuấn cảm thấy điện thoại di động có lẽ là phát minh vô dụng nhất, tại sao không phát minh ra một không gian di động tức thời chứ? Anh lao đến bên ghế, tóm lấy cái áo gió dài màu đen và chìa khóa xe, đẩy cửa văn phòng, một người chưa bao giờ bước đi quá nhanh lại sải bước lao nhanh trước ánh mắt của mọi người.

Sau đó, lại đột ngột dừng lại ở quầy lễ tân.

Vì Tống Địch cười đầy ẩn ý mà nói: “Không cần, bạn trai tôi hẹn đi ăn cơm trưa, anh ấy sắp qua đón rồi, anh Phó, sau này đừng gọi cho tôi nữa, tạm biệt.”

Phó Thuấn cầm điện thoại đứng quầy lễ tân suốt ba phút như một kẻ ngốc, cuối cùng cũng cất điện thoại vào túi quần.

Lúc cô gái lễ tân xinh đẹp thấy kỹ sư Phó vác theo một khuôn mặt lạnh lùng đi qua, cô còn cho rằng sự tồn tại của bản thân thật chướng tai gai mắt, chỉ muốn tiêu tan vào trong không khí; lại thấy anh k bực bội rồi càm lấy bình hoa sứ màu trắng kia ném vào trong thùng rác.

Làm xong tất cả những điều này, cô gái quầy lễ tân thấy anh đứng đằng xa  nói: “Sau này còn mang tới, vứt đi ngay.”

“Vâng, vâng kỹ sư Phó.”

Cô gái quầy lễ tân thầm nghĩ: “Chỉ cần anh bình thường, đừng nói là ném, bảo tôi làm nó thành trà hoa hồng đem trụng nước sôi cũng được hết. Nhân viên hành chính chúng tôi chẳng có gì là không làm được!

Phó Thuấn không hiểu vì sao mới hai ngày sao cô đã có bạn trai rồi.

Bạn trai? Đấy là cái thứ gì!

Anh ở trong văn phòng nhớ lại mọi chuyện từ buổi đầu lúc bản thân gặp được Tống Địch cho đến tận bây giờ, anh thể hiện không tốt ư? Chẳng phải anh đã liên tục giải thích, liên tục giải thích, liên tục giải thích.

Vậy còn muốn thế nào nữa?

Rốt cuộc Tống Địch nghĩ cái gì? Sao bỗng dưng lại tìm bạn trai?

Trên đời này còn có người đàn ông đẹp trai nhiều tiền hơn cậu ba nhà họ Phó sao?

Anh dừng lại, cũng có đấy, hai trai anh lớn của nhà họ Phó cũng phù hợp với điều kiện này – thôi được, anh lại thêm một một điều kiện nữa.

Trên thế giới này, còn có người đàn ông nào có tiền, đẹp trai hơn, lại còn am hiểu kỹ công trình nghiên cứu điều khiển chiếc xe thông minh hơn cậu ba Phó anh sao?

Câu trả lời là không, anh – cậu ba Phó là duy nhất.

Nhưng ở trên bầu trời có một hàng chữ bay nganh qua: Cho dù anh có là duy nhất, nhưng không phải là Tống Địch vẫn lựa chọn người khác sao.

Anh đập bàn làm việc, điện thoại di động, máy tính, bút máy đều rung rinh.

Sau đó anh vò đầu tóc thành ổ gà, anh nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được, giữa anh và Tống Địch rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào.

*

Cũng nhờ có công việc nhiều như sao trên trời nên Phó Thuấn mới có thể thoát ra khỏi cái bóng của việc thất bại trong tình cảm.

Nhưng khi anh tan sở vào ngày hôm đó, cầm lấy chìa khóa xe để đi lấy xe, thì anh vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến Tống Địch.

Nếu lỡ như anh lái xe đến đó, bắt gặp Tống Địch đang đi cùng với bạn trai…

Phó Thuấn suy nghĩ về cảnh tượng này, anh cảm thấy anh sẽ bùng nổ ngay giữa đường mất.

Cuối cùng anh hạ quyết tâm, chuyển hướng đi tới quán cà phê của Paul.

Lúc 9 giờ rưỡi, Paul đang tán tỉnh người đẹp, ít nhất là khi thấy Phó Thuấn, trên mặt anh ta có vết đỏ đầy mờ ám.

Phó Thuấn đứng ở bên cạnh cửa nhìn vào trong.

A, một người đàn ông đầu trọc, còn có người yêu đang phục vụ.

Mà anh, tóc nhiều nhưng vẫn lẻ loi một mình.

Phụ nữ ở trên cõi đời này sao lại giống như những đám mây nhiều kiểu dáng vậy, thay đổi khôn lường làm người khác nghĩ mãi không ra.

Lúc Paul tới phục vụ anh, thì một mình Phó Thuấn đã uống hai ly rượu whisky rồi.

“Cậu trai trẻ, cậu thất tình sao?”

Paul thấy anh nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía đôi nam nữ đang ngồi cách đó không xa: “Cậu có thất tình cũng không cần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác như thế đâu?”

“Cậu nhìn người phụ nữ kia đi.”

Phó Thuấn ngước cằm lên và nói: “Cô ta vẫn luôn thừa dịp đàn ông đối diện không chú ý đến, mà lén đang quan sát anh ta.”

“Thế nên?”

Bản thân Paul là một tay cao thủ tình trường rồi nên anh ta cũng chẳng thấy lạ gì.

Phó Thuấn xoay đầu lại và nhìn Paul: “Lúc đầu tớ còn nghĩ là trên mặt của người đàn ông kia có gì kì lạ…”

Paul nghiêng đầu: “Ồ wow, nhận thức chính xác, sau đó thì sao?”

“Thật ra thì chẳng có gì cả.”

Phó Thuấn cảm thấy khó hiểu mà hỏi anh ta: “Vậy nên, tại sao cô gái đó vẫn cứ luôn lặng lẽ nhìn anh ta như thế chứ?”

Lúc này, Paul quay đầu lại mà nhìn bọn họ một lần nữa, sau đó anh ta mới bắt đầu phân tích cho anh nghe:

“Cậu chú ý tư thế của hai người đó, khoảng cách giữa tay của hai người ở trên mặt bàn, rồi nhìn từ dưới mặt bàn đi xuống, chân của hai người đó cũng cách xa nhau…”

Phó Thuấn nhìn theo lời mà anh ta nói, anh vẫn không hiểu rõ lắm: “Thì sao?”

“Ở trên mặt bàn, trông hai người rất có giữ ý giữ tứ, giữ một khoảng cách nhất định với nhau, nhất là người đàn ông – cậu có thấy không.”

Paul ngồi sát bên Phó Thuấn để khỏi phải quay đầu lại nhiều: “Điều này cho thấy, giữa hai người đó không có mối quan hệ mật thiết gì cả. Nhưng cậu nhìn cô gái kia đi, cô ta khép chân lại, thoạt nhìn thì chẳng có gì, nhưng tư thế cô ta thì lại uốn éo, nửa thân người trên, đầu gối, mũi chân đều hướng hoàn toàn về phía người đàn ông ngồi đối diện.”

“Điều này cho thấy gì?”

Phó Thuấn vẫn không hiểu, đồng thời anh còn tỏ vẻ khiếp sợ: “Cậu còn biết giải mã ngôn ngữ cơ thể à?”

Paul cười và nói: “Không phải là chuyên nghiệp, mà là có kinh nghiệm, OK? Nói mấy lần là cậu hiểu ngay.”

Thế là anh ta tiếp tục nói: “Có thể bọn họ là đồng nghiệp, hoặc chỉ là bạn bình thường, nói tóm lại là họ vẫn chưa tới mức là có mối quan hệ nam nữ, người yêu, nhưng cô ta thích đối phương, thế nên cô ta mới lặng lẽ quan sát người đàn ông kia. Cậu chú ý quan sát thử, lúc người đàn ông ngẩng đầu lên, có phải là cô ta sẽ không tự chủ được mà né tránh không? Thậm chí là cúi đầu rồi nghịch ly rượu trên tay?”

Nghe đến đây, Phó Thuấn cảm thấy có hơi sửng sốt: “Không sai. Cậu nói rất đúng, từ lúc tớ mớivừa vào đã thấy rồi, bây giờ vẫn như vậy. Thế nên tới mới càng cảm thấy khó hiểu.”

“Người nữ có tình ý mà người nam thì lại không.”

Paul mỉm cười rồi cụng ly với anh: “Nếu như người đàn ông kia thích cô ta thì đã sớm đáp lại rồi, nhưng anh ta lại không làm– Đương nhiên, trừ phi là người đàn ông này giống như cậu vậy, phản ứng chậm.”

Phó Thuấn lập tức nghĩ tới Tống Địch.

Đúng vậy, Tống Địch cũng lén nhìn anh như vậy, ở hàng ghế ngồi đằng sau trong xe, sau khi anh vào trong cửa tiệm, bây giờ nghĩ lại còn có ở phòng trà ở Thanh Hồ. Lúc ấy, bọn anh còn ngồi đối diện nhau– cô ngồi vắt chéo hai và dựa vào bàn, hơn nữa thái độ nói chuyện và vẻ mặt của cô, không phải là giống y hệt như cô gái kia sao?

Phó Thuấn bỗng dưng giác ngộ ra điều kỳ diệu này.

Sau đó, anh lập tức nghĩ đến biểu hiện của bản thân, đúng là không khác gì với người đàn ông kia lắm, vẫn nói chuyện nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra được điều này.

Vậy nên… Tống Địch đã thích anh từ lâu rồi…

Paul không khỏi cảm thấy tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc là bọn họ sẽ không đến được với nhau đâu.”

Phó Thuấn nghĩa là anh ta đang nói bản thân anh với Tống Địch, nên anh đã phản ứng khá kịch liệt: “Tại sao chứ?”

Paul bị phản ứng đột ngột của anh làm bật cười, sau đó anh ta khẽ nói: “Vừa nãy chúng ta không chú ý đến áo khoác của bọn họ, bọn họ cùng làm trong một công ty, là đồng nghiệp với nhau, ở cái tuổi này, người nữ cố ý mà người nam không đáp lại… Người đàn ông đó vẫn đứng đắn như thường, nói thẳng ra, dĩ nhiên anh ta là leader rồi, nói không chừng là anh ta đã kết hôn rồi đấy chứ.”

“…”

Phó Thuấn cảm thấy anh đã có cái nhìn mới về Paul, anh uống rượu whisky rồi nói: “Tại sao cũng đều mở tiệm như nhau, cậu thông minh như vậy, mà…”

Paul bật cười, hiển nhiên là anh ta đoán được vế sau của chữ “Mà”, anh ta quay về chỗ ngồi, và nói tiếp: “Nói xong người khác rồi, giờ nói sang cậu đi?”

Phó Thuấn nhún vai, khuôn mặt anh tràn đầy nét ủ rũ: “Đột nhiên hôm nay cô ấy nói với tớ là cô ấy đã có bạn trai rồi.”

“Thế nên là?”

Paul vẫn nói bằng giọng điệu đó.

“Tớ cũng không biết là cô ấy đang nghĩ gì nữa, sao cô ấy có thể đột nhiên thích người khác.” Phó Thuấn nói.

Paul đáp lại anh: “Cậu biết không? Trừ mấy con ong bướm lả lơi, thì phái nữ bình thường rất khó để lập tức chuyển từ cái ôm trong lòng của một người đàn ông sang cái ôm của một người đàn ông khác ngay. Bản tính trời sinh của người phụ nữ đã quyết định là họ đa sầu đa cảm rồi, cứ lặp đi lặp lại như thế triền miên. Cậu đã nghe qua câu chuyện tình yêu để đơif về Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, hòn vọng phu ở biển khơi, và Vương Bảo Xuyến một mình ở trong căn nhà hầm lạnh lẽo chịu cay đắng suốt mười tám năm, thế có bao giờ cậu nghe qua câu chuyện có người đàn ông nào chờ một người phụ nữ chưa?”

Phó Thuần khiếp sợ: “Ý cậu là sao? Cậu có thể nói ngắn gọn cho tớ dễ hiểu được không?

Paul nói: “Cơ bản là không có bạn trai.”

Phó Thuần đẩy khung kính đen, xác nhận lại: “Cậu chưa từng gặp qua cô ấy, làm sao cậu biết? Hay cậu lén liên lạc riêng?

Paul nhìn anh: “Cậu không tự tin với bản thân như vậy sao? Bây giờ cậu nhìn xung quanh quán cà phê xem, cậu có thấy chàng trai trẻ nào làm cho cậu sáng mắt lên không?”

Phó Thuần thật sự ngẩng đầu tìm một vòng: “Không có.”

Lòng tự tin đến khó hiểu của một tên thẳng nam.

“Vậy không phải rất tốt sao? Một cô gái đã từng gặp một người đàn ông tốt thì sau đó chỉ có thể tìm người tốt hơn, nếu không thì thà độc thân còn hơn.” Paul giống như một tên am hiểu sâu sắc về tình yêu: “Điều này khác với đàn ông, đàn ông thì không quan trọng. Họ thích xinh đẹp, trẻ trung và đầy kích thích, không hạn chế.”

“Đó là cậu thì có.” Phó Thuần không chút lưu tình nói.

Paul không quan tâm, cười: “Chàng trai trẻ, cậu được người ta thích mà cũng không biết.”

“Vậy làm sao bây giờ? Tớ muốn đi hỏi trực tiếp có được không?” Phó Thuần vẻ mặt ngu ngốc.

Paul lắc đầu: “Cơ bản không cần hỏi.”

“Vì sao cô ấy phải nói dối tớ? Cô ấy không biết cô ấy nói vậy, tớ cũng sẽ buồn sao?” Phó Thuần không hiểu, tức giận, uống rượu.

Paul nói: “Đừng hỏi người phụ nữ đang yêu tại sao, thật đó, cũng không có đáp án rõ ràng đâu. Phụ nữ luôn không chịu nói lý, lúc mà đã muốn chọc tức ai thì có thể làm người đó tức chết.””

“Tại sao phụ nữ có thể nói ra mấy lời chọc giận người khác khi nói đến những chuyện quan trọng như vậy chứ?” Phó Thuần không hiểu nổi, rõ ràng chỉ cần hai người thành thật nói chuyện là được, đi một vòng lớn như vậy, thì ra lại chỉ là lời nói lúc nóng giận?

“Không phải chỉ có phụ nữ, mà tất cả những người đang trong tình yêu, không phân biệt là nam hay nữ.” Paul buông tay: “Nói không chừng một ngày nào đó cậu cũng như vậy.”

Có người đến gọi Paul đi giao lưu tìm bạn mới, anh ta đi rồi, để Phó Thuần ngồi lại bắt đầu từ từ nhớ lại từ lúc anh gặp Tống Địch đến nay. Anh cẩn thận nhớ lại tất cả những biểu cảm, biểu hiện của cô.

Khoảng mười giờ, mười phút, thấy đôi nam nữ kia chuẩn bị rời đi, người đàn ông trả tiền còn cô gái cầm lấy quần áo.

Phó Thuần đi theo nhìn bọn họ chằm chằm. Hai người tách nhau ra, người đàn ông rõ ràng có xe, nhưng không chở đối phương.

Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ Paul lại thần kỳ như vậy?

Buổi tối anh uống rượu nên để xe lại quán cà phê, bắt taxi về nhà.

Lúc nằm trên giường, anh còn suy nghĩ về lời của Paul.

Tóm lại, Tống Địch thích anh.

Vậy anh nên tìm cô nói chuyện, không thể để mọi chuyện rối tung lên như thế này được.

Lần đầu tiên trong đời, Phó Thuần cảm nhận rõ ràng được sự sung sướng vì được một cô gái yêu thích.

Điều này thật thú vị.