Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 32




Olivia cẩn thận hỏi thăm thêm: “Bây giờ hai người đã đến giai đoạn chính thức hẹn hò chưa?”

Phó Thuấn nhíu mày, cẩn thận ngẫm lại rồi mới nói: “Cũng không hẳn, chỉ là mới ra ngoài hẹn hò một lần.”

Olivia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhớ thời gian Quan Hạo Hiên còn theo đuổi tôi đã tặng tôi một sợi dây chuyền dởm.”

“Chờ một chút, từ dởm này là em có ý gì?” Quan Hạo Hiên không hài lòng nói: “Năm đó là anh tự làm thêm kiếm tiền đấy nhé? Không lấy một đồng nào từ gia đình, hết lòng hết sức chọn nó đó.”

“Dù thế nào thì nó cũng rất xấu, em không đeo ra ngoài được” Olivia nhún vai.

Quan Hạo Hiên phản bác lại: “Vậy mà lúc nào em cũng mang theo bên mình, cho dù  là ở Québec hay trong nước đều thấy em phải đặt nó trên tủ đầu giường.”

Anh nói với Phó Thuấn, “Cậu đừng có nghe những gì cô ấy nói. Thực ra mỗi lần đi công tác về, cô ấy đều phải nhìn xem cái dây chuyền có còn ở đó hay không.”

“…”

Phó Thuấn thầm nghĩ, cái này lại là kiểu logic gì vậy?

Hiểu được vẻ mặt sững sờ trên mặt người bạn của mình, Quan Hạo Hiên nói: “Cái này gọi là ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. Đã học được chưa?”

Phó Thuấn uống cạn ly rượu, thành thật nói: “Tôi không học được. Tôi nên hiểu được cách chọn quà trước thì hơn.”

Olivia nói: “Những thứ thường tặng nhất là đồ trang sức, túi xách, quần áo. Không biết kích cỡ thì thôi, còn có thể tặng hoa tươi. Xem xét tiến độ hiện tại của hai người, mới bắt đầu đừng tặng quà quá quý giá mà dọa sợ đối phương, cũng đừng tặng cái gì quá mất mặt.”

Cô nhìn chằm chằm Quan Hạo Hiên, nói tiếp: “Vấn đề là anh phải biết cô ấy thích gì, nếu không thì làm sao chọn được màu sắc? Rồi sao chọn kiểu dáng, phong cách?”

“…”

Phó Thuấn nghe xong, hết hy vọng nói: “Tôi gửi tiền được không?”

Hai vợ chồng phá lên cười, Quan Hạo Hiên phải ra tay giải cứu: “Cũng có thể xem đối phương cần gì. Ví dụ như lúc trước anh cảm thấy em thiếu một chiếc vòng cổ tương xứng với xương quai xanh xinh đẹp của em.”

“…”

Phó Thuấn cảm thấy hoàn toàn không thể nói chuyện được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, xương quai xanh của bé thỏ trắng… anh chưa từng thấy xương quai xanh của cô, vào mùa thu mặc đồ lại kín như vậy.

“Cần cái gì nhỉ?” Phó Thuấn thoáng nghĩ tới: “Xe của cô ấy rất cũ rồi, vậy thì tặng xe đi.”

“…”

Olivia suýt nữa bị sặc: “Làm ơn đi, anh có thể thôi nghĩ đến việc tặng những thứ như vậy được không? Đó đều là không nhúc nhích sản đấy.”

Quan Hạo Hiên nói: “Thôi quên đi, không sao, mặc kệ cậu ta, dù sao cũng không phải tiêu tiền của bọn mình.”

Hai vợ chồng lại cười.

“Thế anh định tặng quà giá trị như nào?” Olivia tiếp tục thăm dò.

Phó Thuấn rất tự nhiên nói: “Đương nhiên phải xem quà là cái gì, giá cả không thành vấn đề.”

Quan Hạo Hiên bật ngón tay cái lên: “Quả nhiên là con trai nhà họ Phó, đúng là quá ngầu lòi. Lúc trước anh hai của cậu vì dụ chị dâu cậu về nhà đã mua hết các khách sạn mà chị ấy ở, cứ đến ở chỗ nào là mua luôn chỗ đó. Tớ thấy cậu cũng có cái khí chất này.”

“Thật hả?” Phó Thuấn nói, “Lần đó không phải là đi đầu tư à? Sao lại có cả chuyện như vậy?”

“Đừng nói về xe nữa, đàn ông các anh chỉ biết đến xe.”

Olivia nói: “Đối với tôi mà nói, xe bốn bánh chẳng khác gì nhau, cũng chỉ để ngồi mà thôi. Tốt hơn là mua trang sức, an toàn nhất, hoặc mua đồng hồ cũng được. Dáng người cô ấy nhỏ nhắn thì hoa tai kim cương, cô ấy đã gầy thì cổ tay chắc chắn sẽ không lớn, có thể chọn loại đồng hồ mặt vuông nhỏ, dây đeo mảnh.”

Tả cụ thể như vậy Phó Thuấn cảm thấy có thể hình dung được: “Được, tôi sẽ nhờ chị dâu đặt riêng.”

“…”

Olivia lắc đầu bất lực: “Tặng quà có một bí quyết, lần đầu tiên không thể  tặng quà đắt tiền ngay được. Nếu lần đầu đã tặng quà hơn vài trăm triệu, vậy thì lần thứ hai phải làm sao? Càng ngày càng kém đi thì bên kia có thể cảm thấy chán không? Nhưng càng về sau càng tặng đồ tốt, thấy có vấn đề gì không nào? Vật chất có thể là lớp kem trang trí trên chiếc bánh tình yêu, nhưng nếu quá vật chất, có phải tình yêu sẽ biến chất không?”

Phó Thuấn nhìn Quan Hạo Hiên: “Nói có lý”.

Quan Hạo Hiên gật đầu: “Đương nhiên, chuyên gia tình yêu mà.”

“Tốt nhất là nên căn cứ vào thu nhập của cả hai bên”. Olivia nói tiếp: “Tớ thấy thu nhập của cậu không có mức cao nhất, còn tùy theo đối tác, còn cô ấy, thu nhập một tháng chỉ tầm một phần mười tới một phần hai mươi của cậu mà thôi. Nếu một tháng cô ấy chỉ kiếm được hơn vài trăm triệu, mới gặp một lần cậu đã tặng người ta chiếc xe hơn vài tỷ, cậu không cảm thấy… quan hệ giữa hai người giống có giống mối quan hệ vì tiền bạc không?”

Thiếu chút nữa Phó Thuấn đã đứng bật dậy cung kính khom lưng bái phục Olivia, anh trợn mắt há mồm nói: “Tớ cảm thấy bữa cơm hôm nay đã thu hoạch được rất nhiều”.

“Cậu không cần nói tới bữa ăn này đâu!” Quan Hạo Hiên cười mắng.

Hôm sau, một kỹ sư thuật toán xử lý ảnh của viện nghiên cứu nghỉ việc, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm chia tay. Người này vốn không cùng một phòng ban với Phó Thuấn, không có quan hệ gì với anh.

Có điều gần đây tất cả mọi người đều bận, lãnh đạo nhân cơ hội này tụ tập nhân viên lại, đãi mọi người một bữa, vậy nên Phó Thuấn cũng bị đẩy lên xe của cấp trên, cùng nhau đi tới nhà hàng.

Tầm chín giờ, bữa tối kết thúc, mấy người  trẻ muốn đi HIGH ca hát, có người muốn mời Phó Thuấn, anh từ chối lời mời, đi nhờ xe người khác về viện nghiên cứu.

Anh ở văn phòng xem báo cáo thử nghiệm cảm biến mới nhất, xem xong thì đã mười giờ rưỡi, anh lái xe về nhà.

Không ngờ bên trong cửa hàng Hoa Nguyệt vẫn chưa tắt đèn.

Tống Địch cũng đang ở đó.

Phó Thuấn không đi vào ngay, anh ngồi dựa vào xe một lát.

Không biết tại sao anh lại thích nhìn bé thỏ con lúc ẩn lúc hiện trong tiệm, một lát đi lấy hoa, một hồi đi thu dọn đồ đạc, lát sau lại đi uống nước.

Chỗ anh đứng cách cô không xa không gần, có thể để anh nhìn cô rõ ràng mà không bị người bên trong phát hiện ra.

Có điều, thích thì thích, Phó Thuấn không kiên nhẫn nhìn mãi như thế. Anh xuống xe, đẩy cửa tiệm đi vào.

Thiết bị cảm ứng trên cửa lên tiếng: “Chào mừng quý khách tới Hoa Nguyệt”, đây là giọng nói của Tống Địch, ngọt ngào, êm tai.

Cô gái bận rộn trong tiệm ngẩng đầu nhìn anh, cười tươi như ánh đèn: “Anh Phó, anh tới rồi à?”

Giọng cô mừng rỡ nhảy nhót, Phó Thuấn hỏi: “Đã hơn mười giờ rồi, vẫn chưa xong việc sao?”

“Sắp xong rồi, tôi tranh thủ về nhà trước mười một giờ”. Tống Địch đáp, cô do dự xem có nên nói thêm gì với anh không: “Anh…”

“Tôi ngồi một lát, cô cứ làm việc đi”.

Phó Thuấn ngồi trên ghế salon, chỗ đó có thể quan sát cô, trước ghế sofa là một bàn trà, anh nghiêng người, để đôi chân dài duỗi xéo ra ngoài.

Tống Địch thấy anh cứ nhìn cô chằm chằm thì hỏi: “Hôm nay anh cũng nhiều việc lắm sao? Muộn như vậy mới tan làm”.

Cô xử lý tốt một chậu hoa khô, lau tay rồi rót cho anh một cốc nước, sau đó quay lại tiếp tục xử lý chậu hoa tiếp theo.

Phó Thuấn sờ cốc nước thủy tinh trong suốt: “Công việc bình thường. Hôm nay cơ quan có đồng nghiệp nghỉ việc, mọi người cùng nhau đi ăn cơm chia tay rồi mới về công ty tăng ca”.

“À”.

Tống Địch vừa sửa sang chậu hoa vừa nói chuyện với anh: “Viện nghiên cứu AP&AD không phải chỗ làm rất tốt sao? Tôi nghĩ phúc lợi của các anh không thấp đúng không? Vẫn có người muốn nhảy việc sao?”

“Làm việc trong đó cũng coi như không tệ”.

Phó Thuấn nói: “Hàng năm đều có người muốn vào nhưng không đậu phỏng vấn. Có điều, khối lượng công việc ở viện nghiên cứu rất lớn, nhất là từ tháng sáu năm ngoái tới nay, mấy năm tới e rằng khối lượng việc vẫn nhiều như thế”.

“Hóa ra là vậy. Nếu tăng ca thường xuyên thì sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, như vậy nhảy việc cũng bình thường thôi”. Tống Địch nói.

“Không phải” Phó Thuấn uống trà nói: “Thật ra tôi không hiểu lắm tại sao bọn họ lại muốn nhảy việc qua chỗ khác”.

“Hả? Vì sao?” Tống Địch tự nhiên hỏi.

“AP&AD là công ty hàng đầu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, kỹ sư ở tất cả các cấp, từ thuật toán hình ảnh dữ liệu lớn, tới nghiên cứu kỹ thuật và phát triển nhà máy đều tốt nhất. Làm ở đây một năm, cho dù không phải người có chí tiến thủ chỉ cần theo guồng quay công việc thi một năm sau người đó cũng sẽ thành nhân tài trong ngành. Rời khỏi chỗ này đồng nghĩa với từ bỏ cơ hội trở thành nhân tài kỹ thuật”.

Phó Thuấn nhìn cô làm việc, nói chi tiết cho cô hiểu.

“Nhưng tăng ca mãi cũng rất mệt.”

Tống Địch lấy hoa lưu ly tím khô cắm vào xốp, sau đó đi ra xa một chút, chọn góc độ xem xét bình hoa, thấy phù hợp rồi, nói tiếp câu chuyện: “Hơn nữa, kiếm tiền không phải vì để cuộc sống tốt hơn sao? Nếu một người kiếm được nhiều tiền nhưng không có thời gian sống cho mình, vậy muốn kiếm nhiều tiền làm gì?”

“…”

Phó Thuấn tạo ra được quỹ ủy thác bồi dưỡng, cho dù hiểu hiện thực xã hội, nhưng đối mặt với vấn đề này, anh vẫn giữ nguyên ý kiến bản thân.

“Vậy đổi một cách nhìn khác, chúng ta không phải nên nhân lúc bản thân còn trẻ mà cố gắng hết sức để trở thành nhân tài ưu tú sao? Nắm giữ kỹ thuật đỉnh cao? Tăng ca có lẽ là một cách thể hiện sự nỗ lực, cùng làm việc tám giờ, những người khác nhau không thể đều hoàn thành khối lượng công việc như nhau, vì không thể xong việc nên mới tăng ca, đây là kết quả của làm việc hiệu suất thấp. Cho dù xong việc rồi, trong lĩnh vực không ngừng phát triển này cần phải có năng lực nhất định, phải biết rằng việc mình làm ngoài giờ làm việc mới là điểm mấu chốt để phân cao thấp”.

Phó Thuấn cảm thấy anh đã giảng hết mọi thứ cho cô, Tống Địch vẫn băn khoăn: “Thế nhưng, ngày nào cũng tăng ca sẽ không còn thời gian cho bản thân nữa. Hơn nữa, không phải ai cũng muốn làm việc ngoài giờ – – “

Cô nhìn anh khó xử: “Không phải ai cũng đặt hết hy vọng lên phát triển sự nghiệp đâu.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Phó Thuấn kinh ngạc, trong nhận thức của anh, tất cả mọi người xung quanh anh đều ra sức làm việc, ba mẹ, anh trai, thậm chí cả chị dâu cũng vậy, cho dù một ít người bạn của anh, họ đều không ngừng tiến lên vì danh vọng gia đình và sự giàu có của bản thân.

“Tôi nghe nhiều người làm công sở nói rằng, có rất nhiều thời gian làm việc vốn là thuộc về họ, ông chủ cũng chẳng cho họ tiền lương cho thời gian đó, vậy nên…”

“Ý cô là tiền đúng không?” Phó Thuấn nhún vai: “Nhưng công việc làm không tốt, sẽ không có đủ tiền, vậy nói gì đến việc hưởng thụ cuộc sống đây?”

Tống Địch vươn tay cắt đi những chiếc lá đã héo của bông cẩm tú cầu khô màu xanh, sau đó cắm hoa vào giữa miếng xốp, cô nói tiếp: “Có thể là do tôi ghét làm việc.”

Lúc Phó Thuấn nghe cô nói vậy, phản ứng đầu tiên của anh là: “Thế cô như vậy là không đúng rồi.”

Tống Địch sửng sốt, tay hơi run lên, bông tú cầu bị cắm lệch đi, lúc rút ra thì trên miếng xốp cắm đã có một lỗ thủng to tướng, cô chỉ đành đổi một miếng khác.

Cô khẽ “Ừ”, rồi không mở miệng nói nữa.

Phó Thuấn nhớ tới cuộc nói chuyện ngày hôm qua với hai vợ chồng Quan Hạo Hiên, bèn đổi đề tài, hỏi: “Cửa hàng bán hoa một tháng thu vào khoảng bao nhiêu?”

Anh thấy Tống Địch ngước mắt nhìn mình, sau một hồi lâu lại cúi đầu xuống trả lời: “Không nhiều lắm, hiện tại, thu nhập một tháng chừng ba mươi triệu.”

“…”

Phó Thuấn còn tưởng rằng ít nhất thì cũng phải được vài trăm triệu, anh thật sự không tin nổi: “Vậy một năm chỉ có vài chín trăm tỷ thôi sao?”

“Đúng.” Tống Địch nói: “Còn phải xem là mùa đắt khách hay ế hàng nữa, nhưng chung quy cũng không chênh lệch nhiều lắm. Từ tháng ba năm nay, giá hoa tăng, phí vận chuyển tăng, tiền thuê nhân công cũng tăng, nhưng giá hoa tươi bán ra lại không cao.”

Phó Thuấn vẫn kinh ngạc như trước: “Cho nên cô làm lụng vất vả như vậy, mỗi ngày làm tới mười, mười một giờ đêm, mà mỗi tháng mới kiếm được chút đỉnh vậy thôi hả?”

Lần này, Tống Địch không nhúc nhích, cô cầm chiếc lá bạch đàn khô trong tay, nhìn anh từ đằng xa: “Có thể là do tôi không đủ năng lực đi.”

Phó Thuấn đáp: “Đúng là có vấn đề.”

Dù thế nào cũng không thể có chuyện một tháng kiếm được ba mươi triệu, ba mươi triệu thì đủ làm gì? Anh… bình thường anh gọi một chai rượu vang cũng tốn hết bằng đó rồi.

Tống Địch bàng hoàng, đứng đó không nhúc nhích, xấu hổ vô  cùng.