Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 26




Từ nhà vệ sinh đi qua hàng lang, Phó Thuấn nhìn lướt qua sơ đồ của tòa nhà, bước đến chỗ Tống Địch đang xem điện thoại, nói: “Tới khu B, đi bên này.”

“Ừ ừ.”

Tống Địch cất điện thoại vào túi rồi nhanh chóng đi theo.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Phó Thuấn bước vào trung tâm mua sắm với một cô gái, anh nhìn những người xung quanh, các cặp tình nhân, trẻ em, người trung niên, người ra vào tấp nập, rất náo nhiệt.

Nhưng sau khi bước được hai bước, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, những người khác đều đang sánh vhaizzu mà đi, còn bọn họ…

Ủa, sao cảm thấy hình như Tống Địch  vất vả lắm mới đuổi kịp anh vậy?

Phó Thuấn dừng bước, như anh chưa bao giờ bước đi như thế này.

“Sao vậy anh Phó?”

Tống Địch ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu.

Phó Thuấn lắc đầu, lại đi chậm hơn rất nhiều: “Không có gì.”

Anh chú ý quan sát những người khác. Ừm, tất cả họ đều có vẻ đang đi chậm rãi, vừa đi vừa trò chuyện, khuôn mặt mang theo nụ cười.

Anh sờ chóp mũi, đang nghĩ xem phải nói gì đây, cúi đầu nhìn liền nhận ra đôi giày của Tống Địch, giày vải cao cổ cổ điển của Converse, màu đen tuyền. Vì vậy anh hôm nay tại sao không nghĩ đến: “Thì ra cô cũng mang đôi này, tôi cũng rất thích mang.”

Tống Địch nhìn đôi giày một cách kỳ lạ, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, rất thoải mái, rất nhiều người đều mang, khi ra ngoài cũng thường xuyên đụng hàng.”

“Vậy sao.”

Trong vòng bạn bè của Phó Thuấn khi trở về Trung Quốc, hầu hết các cô gái đều đi giày cao gót, mà viện nghiên cứu rất ít nữ giới, càng có ít người đi chúng hơn – hoặc có lẽ chỉ là anh hiếm khi nhìn vào chân người khác.

“Anh thử nhìn nữ sinh mặc đồ đỏ trước mặt.”

Tống Địch cúi người lại gần nói nhỏ.

Phó Thuấn nhìn, thực sự là vậy.

Anh không nói nên lời, cảm thấy bản thân đã chọn một chủ đề rất tệ.

Dứt khoát không nói thêm gì nữa.

Tống Địch dường như cảm thấy anh phiền muộn, cũng không nói gì, đi theo đến khu B.

Chị dâu đã cho Phó Thuấn phương án dự phòng về việc chọn nhà hàng này, nhưng không ngờ mọi việc lại nhanh đến bất ngờ, vì Tống Địch nói: “Chúng ta chọn một nhà hàng không cần xếp hàng được không anh Phó?”

Phó Thuấn nhìn cô, thầm nghĩ không cần xếp hàng có nghĩa là họ có thể ăn càng sớm càng tốt, có người đến cũng nghĩa thức ăn nơi đó ngon hơn những nhà hàng vắng tanh, ít nhất thì cũng sẽ không quá dỡ.

Nói có sách mách có chưng.

Tống Địch thấy anh không nói gì, mới giải thích: “Tôi không thích xếp hàng.”

Phó Thuấn nhìn ngọn đèn hành lang độc đáo, mím môi nở nụ cười.

Theo yêu cầu này, bọn họ bước vào một nhà hàng Tây Ban Nha.

Người đưa thực đơn là một cô gái da ngăm.

Phó Thuấn đưa thực đơn cho Tống Địch: “Cô chọn đi.”

Anh cởi áo khoác, đặt lên lưng ghế.

Tống Địch gật đầu, bắt đầu đọc.

Phó Thuấn dùng tiếng Anh trò chuyện mấy câu với nhân viên phục vụ, biết được đối phương đến từ một quốc gia Tây Phi thuộc Pháp, lập tức chuyển sang tiếng Pháp để trò chuyện.

Nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên lại nhiệt tình, cô ấy nói với Phó Thuấn cô ta là sinh viên trao đổi tại Đại học Văn Thành, dùng thời gian rảnh để làm việc và luyện tập thêm tiếng Trung.

Tống Địch nhìn anh bằng ánh mắt long lanh: “Anh Phó, anh còn có thể nói tiếng Pháp à.”

Phó Thuấn gật đầu: “Cô ấy nói đầu bếp là người nước ngoài, đề cử món cơm hải sản, ốc nướng kiểu Pháp, giăm bông Tây Ban Nha và sườn nướng.”

Tống Địch do dự, nhìn người phục vụ đang rất  vui vẻ rồi nói với Phó Thuấn:

“Hay là gọi mấy món thịt được đề cử thôi được không? Tôi không thích ăn động vật có vỏ và nhuyễn thể. Nếu đã gọi cơm hải sản thì đừng gọi những thứ tương tự nghêu sò được không. Ốc cũng vậy… ngoài ra gọi chút salad Caesar đi.”

Người phục vụ nhận lấy nói: “Chắc chắn thưa cô, tôi có thể ghi lại và nói với đầu bếp của chúng tôi.”

Phó Thuấn nói: “Vậy cơm hải sản không nghêu, giăm bông Tây Ban Nha, cùng với sườn nướng và salad Caesar.”

“Ốc sên nướng thì sao?”

Người phục vụ nói thêm.

Phó Thuấn nhìn Tống Địch: “Không.”

“Ok.”

Người phục vụ mỉm cười, nhìn người phụ nữ hỏi: “Cô chọn thêm món súp và rượu nữa.”

“Tôi muốn súp theo kiểu Pháp.”

“Còn tiên sinh thì sao?”

“Giống vậy.”

Phó Thuấn nhìn Tống Địch đang ngoan ngoãn chờ đợi: “Uống rượu không?”

“Anh Phó, không thể uống rượu, còn phải lái xe nữa”

Tống Địch tự nhiên nhắc nhớ anh, chợt nhận ra anh đang hỏi chính mình, khẽ lắc đầu: “Không, tôi rất dễ say.”

Thời gian dùng bữa ăn rất vui vẻ, Phó Thuấn nghĩ anh vô cùng thông minh tuyệt đỉnh mà dời chủ đề nói chuyện đến vở kịch mà tối nay chưa xem được, đề nghị Tống Địch giới thiệu ngắn gọn nội dung cụ thể, phong cách biểu diễn và hiệu ứng sân khấu của vở kịch.

Giọng nói của Tống Địch nhẹ nhàng êm ái như làn gió xuân tháng ba, chậm rãi lọt vào tai Phó Thuấn, những khi kể đến quá kích động còn làm anh như đang ở sân khấu kịch.

Nói về phần cuối của vở kịch câm, nhân vật chính Andrew và Dolly cuối cùng cũng phải sinh tử cách biệt, Phó Thuấn nói: “Hóa ra là một bi kịch.”

Tống Địch nói: “Không đâu anh Phó, khi còn sống họ đã ở gần nhau và hạnh phúc như vậy, coi nhau như tình yêu của đời mình, đẹp đẽ đến nhường nào?”

Phó Thuấn muốn phản bác, nhưng anh đã có kinh nghiệm, ngộ nhỡ Tống Địch nói một đống lời cảm tính là anh đành chịu, chỉ có thể nói: “Ừ, nếu cô thích lần sau mình lại đi xem.”

“Được.”

Tống Địch mỉm cười, sờ chiếc khăn trải bàn kỳ lạ nồng đậm phong tình dưới đĩa ăn màu trắng, nói: “Trùng hợp thật, chúng ta không xem vở kịch câm Cuenca của Tây Ban Nha, nhưng lại đến nhà hàng Tây Ban Nha này. Đúng là có duyên thật.”

Phó Thuấn giả vờ tự nhiên uống nước lọc, nghĩ thầm, cái này thì có duyên gì chứ.

So với điều này, cô vừa lúc thích xem kịch, lại không thích đến sân khấu trễ, hơn nữa không thích xếp hàng, tuyệt vời hơn là lại không thích động vật có vỏ mềm, đây mới gọi là duyên phận.

Hai người bắt đầu trò chuyện từ chủ đề kịch nói, Phó Thuấn lại nhắ đến những bộ phim điện ảnh mà anh  đã xem trong hai ngày qua. Cả hai ngồi trong nhà hàng rất lâu.

Nếu là một người đàn ông có tâm, theo lẽ thường nên đưa phụ nữ đến một quán cà phê hoặc quán bar yên tĩnh, nhưng Phó Thuấn chắc chắn không biết.

Cả hai ngồi trong nhà hàng đầy người và mùi món cơm chiên hải sản Tây Ban Nha nồng nặc, trò chuyện suốt hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Tống Địch nói: “Anh Phó, hay là chúng ta về đi?”

Phó Thuấn đang trong cơn hưng phấn vì bỗng nhiên hai người có quá nhiều chủ đề để nói, một lúc lâu sau vẫn không thể định thần lại được nên suýt chút nữa đã nói đến quên thời gian.

Nghe thấy lời nhắc nhở của Tống Địch, anh mới tỉnh lại: “Ừm, để tôi đi thanh toán.”

Tống Địch đột nhiên vươn tay đè lại cánh tay đang đặt trên bàn ăn của anh: “Cho tôi một cơ hội để mời khách được không?”

Cô thu tay lại một cách tự nhiên: “Lần này bởi vì tôi nên không đi xem kịch được, lần trước… lần trước là chủ quán cafe mời khách, cũng không phải tôi.”

Phó Thuấn ngu ngơ nghĩ, cô… lúc nãy vuốt ve cánh tay của mình – bàn tay thật mảnh mai, thật trắng, thật mềm mại… Anh mở miệng: “Ừm.”

Thế là Tống Địch đi thanh toán.

Phó Thuấn ngồi trên ghế, không hiểu sao lại đỏ mặt.

Anh nhận ra anh vẫn không muốn tạm biệt với Tống Địch sớm như vậy, nghĩ đến lời nhắc nhở của chị dâu, nói với cô vừa quay lại: “Đi xem phim không? Tôi mời cô?”

Tống Địch nhìn điện thoại: “Hơi muộn rồi anh Phó, ngày mai còn phải đi làm, tôi muốn đi mở cửa hàng sớm một chút.”

“…”

Sao có thể ham chơi ảnh hưởng đến công việc được, Phó Thuấn cũng  không còn gì để nói với bản thân: “Cô nói đúng.”

Tống Địch mỉm cười ngẩng đầu: “Vậy thì chúng ta về nhà thôi.”

“…”

Tôi… chúng ta… chúng ta… trở về… nhà?

Tên ngốc Phó Thuấn gào thét trong lòng: ‘Nói lại lần nữa đi, nói lại lần nữa nhanh lên!’

Tống Địch thấy anh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, lại nhắc nhở: “Anh Phó, chúng ta về nhà thôi.”

“…”

Có một giọng nói thông báo rằng, tim của anh Phó đã ngừng đập, đột ngột qua đời tại chỗ.