Nữ Chủ Hắc Bang Vô Tình

Chương 79: 79: Bản Thân Với Tấm Gương





Hôm nay trên đường phố đúng là náo nhiệt , đoàn siêu xe cứ thế nối tiếp nhau.

Làm cho mấy dân chơi nửa mùa cũng phải lóa mắt .
Trên dưới Thời gia hôm nay cũng được trang trí rất lộng lẫy , xa hoa.

Bao nhiêu thứ sang trọng nhất hôm nay đều tập hợp đủ .
Các ông trùm các bang khác , dù không muốn nhưng đều phải có mặt.

Dù sao chuyện làm ăn của mấy người đó cũng phải thông qua bang chủ Thời Thiên.

Người chuẩn bị lên ngai vàng ấy lại là Thời Tử Yên.

Không đến góp mặt , sau này lại khó sống.

Đi cạnh mấy ông trùm ấy , là những vị phu nhân hoặc là mấy cô em nhân tình.

Hơn 20 năm mới có dịp như thế này , tất nhiên là ai ai cũng đến xem trò mới rồi .
Bên ngoài nhộn nhịp bao nhiêu , thì bên trong lại yên tĩnh bấy nhiêu.

Thời Tử Yên ngồi trước bàn trang điểm.

Ăn mặc rất xinh đẹp , không kém phần quyến rũ.

Cô ấy mặc một chiếc đầm đen xẻ tà cao.


Để lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp.

Mái tóc trắng bạch kim được búi cao , để lại vài cọng góc mái che một ít ở gương mặt.

Trang điểm sắc sảo , ánh mắt cuốn hút nhưng điếm nhấn vẫn là đôi môi đỏ kia .
Trông cô ấy không khác gì một nữ hoàng , thật quyền lực.

Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn vào tấm gương phản chiếu trước mắt lại khác .
Những hình ảnh lúc trước của Thời Tử Yên , sao cứ xuất hiện trước tấm gương ấy.

Cô ấy hiện tại rất xinh đẹp , rất thành công.

Nhưng quá khứ lại nhếch nhác, dơ bẩn đến nhường nào .Một tuổi thơ đầy bất hạnh , cơ cực.

Bị bỏ rơi lại vào cái trời đêm đông ấy.

Hay là chuyện phải van xin kẻ cầm thú buông tha cho bản thân.

Hay là uất ức chịu phạt , bị người khác bẻ đi một cánh tay lành lặn.

Những cảnh tượng trong quá khứ cứ thế xuất hiện trước mắt Thời Tử Yên một cách khó tả .
Cô ấy rất ghét bản thân của mình , chỉ cần nhìn vào tấm gương ấy.

Bản thân lại càng phát điên , không kiềm chế được mà ném hết những đồ vật trên bàn xuống .
Thời Tử Yên đang rung rẩy trước quá khứ của bản thân đến phát điên.

Cô ấy liên tục trấn an bản thân mình
" Tử Yên, mày chết rồi.

Bây giờ mày là Thời Tử Yên, hào nhoáng, xinh đẹp , quyền lực.

Quên đi chuyện ngày trước bản thân mày là ai đi.

Bây giờ , mày là nữ chủ của Thời Thiên Hành.

Mày là người quyền lực nhất "
Cô ấy vừa bình tĩnh lại , những hình ảnh trước kia của bản thân liền biến mất.

Nhưng những âm thanh khác cứ thế hiện lên trong đầu.

Hình ảnh của những kẻ khinh thường, chà đạp cô ấy lại hiện ra
" gà thì làm sao trở thành phượng hoàng "
" dù sao mày cũng chỉ là con của gái điếm "

" cả Thời Thiên Hành nhất định sẽ lụi bại trong tay mày "
" Thời Tử Yên, Thời tiểu thư gì chứ.

Dù sao cũng chỉ là một con què và là món đồ chơi trong tay tao mà thôi "
Thời Tử Yên liền cầm lấy bức tượng bằng sắt gần đấy , ngay lập tức ném thẳng vào chiếc gương kia.

Cô ấy không còn bình tĩnh mà gào lên một mình .
" ở đây Thời Tử Yên này là người đứng đầu.

Gà thì đã làm sao , con của gái điếm thì đã làm sao.

Thời Hạo , nếu ông nhìn thấy cảnh này.

Chắc là hối hận lắm nhỉ.

Còn Thời Luân , mày chết thảm dưới tay tao thôi.

Bây giờ không ai có thể cản được tao.

Không ai cản "
Dứt lời , cô ấy liền cười thật lớn như điên dại.

Sau đó lại bật khóc thành tiếng .
Cứ thế chân trần đạp lên những mảnh vỡ của gương , tiến lại gần tấm gương bị vỡ kia.

Ngắm nhìn bản thân trong đó.

Mặc cho máu cứ thế chảy ra , cô ấy không đau , nói đúng là không còn biết đau nữa rồi.

Những chuyện cô ấy trả qua còn đau hơn như vậy gấp trăm lần .
" đứng đầu thì đã sao , anh Lục không thể nhìn thấy.


Gia Nhiên không thể ở bên.

Mẹ cũng không còn.

Bây giờ , tôi đứng đầu thì đã sao ? Có quyền lực thì đã sao ? Tôi không thể bảo vệ những người tôi yêu thương .Tôi trả được thù thì đã sao , họ không thể sống lại.

Ai cũng xem tôi là ác quỷ , ai cũng xem tôi là kẻ nhẫn tâm.

Nhưng chưa từng ai hỏi , tại sao tôi lại như vậy.

Tôi đã từng nhẫn nhịn , nằm lên giường của những gã đàn ông khinh tởm.

Nhẫn nhịn học cách sống sót , rồi lại những tâm giết người nhà của mình.

Tôi vốn không còn là người nữa !"
Cô ấy cứ thế gục ngã , rồi ào khóc lớn.

Đứng trên đỉnh cao , lại không hạnh phúc.

Mọi thủ đoạn , cô ấy cũng không từ thứ gì.

Để rồi nhận lại , chỉ là những lời chỉ trích .
Nên trách cô ấy vì thù hận làm cho thay đổi , hay nên trách ông trời khiến cô ấy thành ra thế này .