Lý Dự Nam nhìn các nàng, "Tiểu sư muội ngươi có thể nhìn ra ta có nội thương, nghĩ thì cũng là người có bản lĩnh, ta cũng có lời muốn nói với ngươi, ta có một thúc phụ từ nhỏ yêu thương ta, hắn bởi vì bị thương mà dừng lại ở vị trí Linh Quân suốt ba năm, đến nay đã rất già, nếu như không có cách đột phá, e là mạng của hắn đã đến tận rồi, ta muốn mời tiểu sư muội đến xem thúc phụ của ta."
Dòng họ của hắn, đa phần là thức tỉnh linh lực Lôi hệ, thường xuyên cùng sấm sét tiếp xúc, dần dần, trên người xuất hiện nội thương.
Loại vết thương không giống với người khác, tìm kiếm lôi tinh cốt trong sấm sét là một chuyện tương đối nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị sét đánh.
Nội thương của bọn hắn hơn phần là do tìm tàn tích của sấm sét, thường xuyên giày vò bọn hắn.
Đông Phương Minh Huệ không ngờ bản thân tuỳ tiện nói một câu lại tiết lộ bí mật của Lý Dự Nam, dẫn đến sự chú ý của hắn.
Thực ra cô làm gì có bản lĩnh gì, chẳng qua là biết trước kịch bản mà thôi.
Lại thêm việc thuốc tẩy tủy do cô luyện chế có hiệu quả với hắn, mới dùng được một viên, Lý Dự Nam phát hiện linh lực ngưng trệ của mình có chút động tĩnh, bất luận thế nào, đây là dấu hiệu tốt.
Hắn gần đây bởi vì nội thương của mình, cầu xin không ít người của viện luyện đan, hy vọng sẽ luyện ra chế ra một viên đan có thể át chế vết thương của hắn, đáng tiếc, kết quả không như mong muốn.
Những năm gần đây, nội thương trên người hắn không ngừng tăng lên, linh lực của hắn ẩn ẩn biểu hiện ngừng lại, Lý Dự Nam còn cho rằng mình đi vào vết xe đổ của thúc phụ, không ngờ, chỉ mới ba ngày trước đây xảy ra một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, chỉ vào chính mình, biểu lộ không dám tin tưởng hỏi, "Ngươi bảo ta đi khám cho thúc phụ ngươi?"
Lý Dự Nam gật đầu, tiếp tục nói, "Tiểu sư muội, ta biết ta đang làm khó ngươi, nhưng vì thúc phụ, ngươi bảo ta trả ra cái giá gì cũng có thể."
Đừng nói giá cả gì, cô căn bản không muốn liên quan gì đến Lý Dự Nam, cô ở trong nhẫn không gian bới móc rất lâu, lấy ra một bình sứ, "Thuốc tẩy tuỷ, bình cuối cùng, phải trả năm mươi linh thạch, có muốn không?"
Lý Dự Nam bị hành động của cô làm cho dở khóc dở cười, hắn suy nghĩ một lúc, "Tiểu sư muội, tình trạng của ta và thúc phụ không giống nhau."
Đông Phương Minh Huệ mất kiên nhẫn lắc bình sứ trong tay, "Có muốn không?"
Lý Dự Nam lập tức quét năm mươi linh thạch, "Tiểu sư muội, tình trạng của ta và thúc phụ thực sự bất đồng, ngươi có thể cân nhắc một chút, bất cứ điều kiện gì cũng có thể."
"Được rồi, Lý sư huynh, Cửu muội sẽ suy nghĩ, ngươi đừng ép nàng nữa."
Đông Phương Uyển Ngọc chặn Lý Dự Nam lại, nghiêm túc nói với hắn.
Cô trốn ở sau lưng nữ chủ đại nhân, gật đầu, bị người bám theo thực sự là một chuyện không vui, nhất là nam nhân của nữ chủ.
Lý Dự Nam biết bản thân quá vội vàng, lùi lại một bước, "Được, hy vọng tiểu sư muội có thể nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ta, yêu cầu bất kỳ nào của ngươi, nếu ta có thể làm được, ta sẽ làm giúp ngươi."
Nhân tình của Lý Dự Nam, nếu là người khác thì đã nhảy bổ vào rồi, duy chỉ Đông Phương Minh Huệ sợ hãi không chịu, còn sống chết từ chối.
Ngay cả Đông Phương Uyển Ngọc cũng không nhìn thấu Cửu muội đang nghĩ cái gì.
Trên đường trở về, Đông Phương Uyển Ngọc không kìm được nhắc đến, "Cửu muội, ngươi trước đây cùng Lý sư huynh xảy ra chuyện gì sao?"
Có a, dính líu đến nam nhân của ngươi đều chẳng có kết cục tốt.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, "Cũng không có, ta cùng hắn gặp qua mấy lần, Thất tỷ ngươi chẳng phải rất rõ sao?"
Thấy biểu cảm của nữ chủ đại nhân không có gì dị thường, cô mới cả gan nói, "Ta chỉ là không thích hắn mà thôi."
Đông Phương Uyển Ngọc nghi hoặc liếc cô, vì sao nàng cảm giác như Cửu muội không những không thích hắn, mà còn rất ghét.
"Chuyện hôm nay thúc phụ của hắn ngươi cân nhắc một chút."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, nữ chủ đại nhân bảo cô nên cân nhắc rồi, cô phải cẩn thận suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Đông Phương Minh Huệ tập luyện bắn lá, đột nhiên có tiếng khóc ai oán.
"Đau quá đau quá."
Cô tìm cả ngày, mới phát hiện ra tiếng rên rỉ là từ đại thụ mà cô coi là mục tiêu luyện tập.
"Xin lỗi xin lỗi." Đông Phương Minh Huệ liên tục nói xin lỗi, cô lập tức từ trong không gian lấy ra một bình linh dịch, "Cái này coi như là bồi thường đi."
Cô rót một phần linh dịch lên miệng vết thương của nó, phần còn lại đổ lên phần rễ.
"Ta trước đây cùng ngươi nói chuyện ngươi lại không quan tâm ta." Đông Phương Minh Huệ phiền não, cô cứ luôn cho rằng đây là cái cây chưa có trí thông minh.
Vết thương trên cây được linh dịch tưới vào rất nhanh đã phục hồi, cành cây cũ đem mùi linh dịch nồng đậm hút sạch, nó rung lá cây, "Trước đây có sát tinh ở, ta đâu dám nói chuyện."
Sát tinh?
Đông Phương Minh Huệ nhìn trái nhìn phải, "Ngươi nói là Thất tỷ?"
Cành cây rung lắc coi như là trả lời, "Trên người nàng có tử vong khí, thứ đó là khắc tinh của chúng ta, một khi dính phải sẽ chết."
Còn chúng ta, đại thụ này có phải là già rồi mắt mờ không, cư nhiên coi cô như đồng loại, Đông Phương Minh Huệ thở dài, thầm nghĩ, nữ chủ đại nhân quá sơ ý rồi, Ám hệ linh lực nếu như không che giấu kĩ, chẳng phải là đem Học viện Hoàng gia nổi trận huyết chiến hay sao, sau đó khiến cả Thất Sắc đại lục truy sát?
Quan trọng là, là Cửu muội của nữ chủ đại nhân, cô nhất định sẽ là người gặp tai ương đầu tiên.
"Khí tức trên người ngươi rất dễ ngửi, ta mời ngươi lên vai ta ngồi." Cây già vươn cành cây ra, nhẹ nhàng đặt Đông Phương Minh Huệ lên thân cây, nó chỉ vào vùng cấm địa không xa, "Bên đó có rất nhiều đồ tốt."
Đông Phương Minh Huệ còn đang lo lắng Ám hệ trên người nữ chủ đại nhân, nào còn tâm tình nghe lời của đại thụ, "Đại thụ, ngươi làm sao cảm ứng được sức mạnh đen?"
Đại thụ đung đưa một chút, hình như là đang suy nghĩ, phải rất lâu mới trả lời cô, "Rất lâu trước đây ở nơi này cảm nhận được tử vong khí, lúc đó đồng loại của chúng ta đều bị gặp tai ương, chỉ còn lại mình ta sống sót, cái này, lần trước ta thấy sát tinh đưa ngươi tới đây ta còn muốn cứu ngươi, nào ngờ ngươi bị nàng ta dạy hư rồi."
Đông Phương Minh Huệ vỗ nhẹ nó, thầm nghĩ đại thu này thật trượng nghĩa, "Yên tâm, ta sẽ không để nàng hại ngươi."
Lại nói, chỉ cần không chọc giận Thất tỷ, đại khái sẽ không xảy ra chuyện máu chảy thành sông, thi thể ngang dọc đi? Đông Phương Minh Huệ không chắc chắn nghĩ.
"Ngươi đang làm gì thế?" Đông Phương Uyển Ngọc đi tới phòng làm việc của Đường chủ Lôi điện đường, kết quả trở về thấy người nào đó đang lười biếng.
Đông Phương Minh Huệ bị âm thanh đột nhiên này doạ đến ngã từ trên cây xuống, mắt thấy sắp cùng mặt đất thân thiết đụng chạm rồi.
Kỳ quái là đại thụ, vừa thấy Đông Phương Uyển Ngọc, lập tức giả chết, cành cây vươn ra lại cứng đờ lại lơ lửng trên không trung.
"Ngươi không thể cẩn thận một chút sao." Đông Phương Uyển Ngọc nhẹ nhàng đỡ lấy người, thong thả hạ xuống đất.
"Thất tỷ, ngươi lần sau đừng đột nhiên lên tiếng như thế, dọa người có thể dọa chết người đấy." Đông Phương Minh Huệ vỗ ngực, cô đang nghĩ chuyện của nữ chủ đại nhân, nữ chủ đại nhân đột nhiên xuất hiện, làm cô có cảm giác chột dạ như đang làm việc xấu thì bị bắt.
"Ta không đốc thúc ngươi, ngươi lại lười biếng."
Đông Phương Minh Huệ giơ tay đầu hàng, "Ta cảm thấy chặt cây không quá tốt, hay là ta luyện phi diệp chặt đá đi, Thất tỷ ngươi thấy thế nào?"
Đông Phương Uyển Ngọc híp mắt cười với cô, lúc sau mới nói, "Được, ngươi bê hòn đá về đây."
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt nước mắt đầy mặt, gỗ cây không dễ chặt, đừng nói cục đá.
Đợi Đông Phương Minh Huệ đi xa rồi, Đông Phương Uyển Ngọc mới đi vòng quanh cây già một vòng, những vết tích trước đây do lá chặt giờ không còn chút dấu vết nào, nàng cười nhạt vỗ vào cây.
Nàng vừa rời đi đại thụ liền run rẩy.
Đông Phương Minh Huệ hết cách, không thể làm tổn thương cây, chỉ có thể tìm một hòn đá lớn đến, đây là muốn cô biểu diễn dùng lá chém đá sao?
Đông Phương Uyển Ngọc ở một bên nhìn cô, khoé miệng cong lên muốn trêu ghẹo.
Đá so với thân cây còn kiên cố hơn, Đông Phương Minh Huệ luyện tập cả một ngày, trên mặt đá chẳng có dấu vết gì, cô không nhịn được đỡ trán, quả nhiên là tự lấy đá đập chân mình.
"Kỹ năng không thể một bước mà thành, chúng ta cứ từ từ, Thất tỷ sẽ bồi bên cạnh ngươi." Đông Phương Uyển Ngọc không nhịn được an ủi.
"Được, ngày mai tiếp tục."
Đông Phương Minh Huệ vỗ ngực, tìm tòi trong nhẫn không gian, đột nhiên nhớ đến Vô Nha, "Vô Nha?"
"Vô Nha không đi cùng ngươi sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc chắc chắn lúc mình đến không thấy tiểu gia hoả kia đâu.
"Chết rồi, sẽ không bị người ta bắt cóc rồi chứ?" Đông Phương Minh Huệ lo lắng nói, Vô Nha quá nhỏ, lại không biết nói, cũng không có khả năng chiến đấu.
Đông Phương Minh Huệ sốt ruột, cô ép bản thân phải bình tĩnh lại, trước đây lúc cô tập phi lá vào đại thụ, nó vẫn còn lởn vởn bên chân cô.
Hình như lúc đại thụ phát ra tiếng, cô dừng lại, tìm xung quanh, tiểu gia hoả cũng đi theo, sau đó đã không thấy rồi.
"Thất tỷ, làm thế nào bây giờ?"
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô gấp đến như sắp khóc, "Đừng nóng, chúng ta đi tìm xem."
Hai người chia ra hành động, Đông Phương Minh Huệ thấy Đông Phương Uyển Ngọc đi chỗ khác, lập tức ôm đại thụ, "Đại thụ, ngươi nói cho ta biết Vô Nha chạy đi đâu chơi rồi?"
Cành cây đang cứng lại của đại thụ lập tức rủ xuống, ôi trời, vừa nãy sát tinh ở, nó không dám động, "Đi ra nơi khác rồi, trước đây ta nói nơi đó có rất nhiều đồ tốt."
Đi nơi khác? Nó từ lúc nào nói có bảo bối?
Đông Phương Minh Huệ nhìn về hướng nó chỉ, muốn làm cho bản thân ngất đi, nơi đại thụ chỉ chẳng phải là cấm địa của Học viện Hoàng gia sao?
"Đại thụ, ngươi chắc chắn?" Đông Phương Minh Huệ sắp oà khóc, Vô Nha tiểu gia hoả này làm thế nào lại chạy đến cấm địa?
Đông Phương Uyển Ngọc trở về thấy Đông Phương Minh Huệ không quan tâm đến hình tượng ngồi bệt dưới đất, bộ dạng không có gì nuối tiếc, "Cửu muội, ngươi sao thế?"
"Vô Nha chạy đến cấm địa rồi, Thất tỷ, nên làm thế nào bây giờ?"
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô dị thường chắc chắn, cũng không hỏi cô làm thế nào để biết, "Đến, chúng ta trước trở về, suy nghĩ biện pháp."
Đông Phương Minh Huệ đã quyết, nếu như Vô Nha không bị gì trở về, cô sẽ làm một dây xích sắt, khoá nó lại, đi đâu thì đưa đi nấy, cũng không cho nó chạy loạn nữa.
"Uyển Ngọc, ngươi xác định muốn xông vào cấm địa, nếu như bị người của Học viện Hoàng gia phát hiện, hậu quả bất kham khó tưởng, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa."
"Thanh Mặc gan của ngươi nhỏ đi từ lúc nào rồi, nếu đã là cấm địa, nhất định có liên quan tới Học viện Hoàng gia, nói không chừng chúng ta ở trong cấm địa có thể tìm thấy đáp án.
Dù là thế nào, cấm địa này ta cũng phải xông vào."
"Thôi được." Thanh Mặc bị thuyết phục.
Đông Phương Uyển Ngọc còn muốn một mình đi vào.
Thấy Vô Nha thứ nhỏ bé kia thì sẽ đem về.
Nào ngờ lúc nàng mở cửa, thấy Đông Phương Minh Huệ đang ngồi ở trước phòng nàng.
"Thất tỷ, ta cũng muốn đi." Đông Phương Minh Huệ dị thường kiên định nói.
Cấm địa là bí mật lớn nhất của Học viện Hoàng gia, nó đã tồn tại được mấy trăm năm, bất cứ ai muốn vào Học viện Hoàng gia tìm hiểu, đều một đi không trở về.
Đông Phương Uyển Ngọc mang theo cục nợ, nàng cảm giác mình bị điên rồi.
Như nàng dự đoán, bên ngoài cấm địa có một tầng kết giới rất lớn, bất kỳ thứ gì lại gần cũng sẽ bị phát hiện.
"Ngươi xác định Vô Nha chạy vào trong?" Đông Phương Uyển Ngọc hỏi lại.
Đông Phương Minh Huệ đã cùng thực vật hỏi han một phen, ngay lúc chiều nay, bọn nó xác nhận nhìn thấy một thứ bé nhỏ chui vào từ lỗ chó.
"Đúng, ngươi xem, cửa động còn có dấu chân của nó." Đông Phương Minh Huệ ngồi xổm xuống, chỉ vào cách đó không xa động, mỗi lần cô đều tắm cho Vô Nha, tự nhiên liếc qua đã thấy.
"Thanh Mặc, tiếp theo làm phiền ngươi rồi."
Đông Phương Minh Huệ thấy làn khói trắng từ trong nhẫn không gian của Đông Phương Uyển Ngọc bay ra, ở trước kết giới hiện ra một nam tử cực kỳ soái khí, một thân thanh y, y phục hình như có chút quen, trên còn có biểu tượng của Thanh Lam giáo, mái tóc đen nhánh của hắn được dùng một cây ngọc trâm buộc lại, xem ra là người mấy phần lạnh lùng cùng xuất phàm.
Thanh Mặc, cô cuối cùng cũng nhìn thấy phần tàn hồn của hắn.
"Ta chỉ có thể kiên trì được nửa canh giờ, cho dù các ngươi có tìm thấy Vô Nha hay không, đều phải ra ngoài."
Sở trường của Thanh Mặc thiên về bố trận, giải kết giới.
Đông Phương Minh Huệ giả vờ sợ hãi, bị Đông Phương Uyển Ngọc lôi vào trong cấm địa, cấm địa vào ban đêm có bầu không khí quỷ dị.
Hai người bước vào, nghe thấy tiếng lách cách, Đông Phương Minh Huệ sợ đến không dám động đậy.
Cứ như thế này, Đông Phương Uyển Ngọc làm sau yên tâm cho cô đi tìm Vô Nha, nàng thấp giọng hỏi, "Ngươi có thể cảm nhận được sự tồn tại của Vô Nha không?"
Đông Phương Minh Huệ ở trong đầu hỏi Tiểu Sắc, "Tiểu Sắc, ta bây giờ cần ngươi giúp đỡ, mau, ngươi có thể giúp ta cảm nhận được Vô Nha không?"
Cô cùng Vô Nha ở cùng nhau, trên người ít nhiều sẽ mang mùi của Vô Nha, tiểu gia hoả điên cuồng chạy vào đây không là vì gặp phải cái gì.
Thêm Thanh Mặc nói, nhiều nhất là nửa canh giờ, cũng là một tiếng.
Đông Phương Minh Huệ cảm giác ở nơi tối om thế này tìm Vô Nha, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Tiểu Sắc lập tức đưa ra phương hướng, dây leo vừa chỉ, Đông Phương Minh Huệ lập tức kéo tay áo nữ chủ đại nhân, "Đi bên này."
Hai người quẹo trái quẹo phải đi đến trước tiểu các lâu yên tĩnh, kiến trúc của tiểu các lâu giống phòng làm việc của viện tổng hợp, bên ngoài còn có mấy cây đại thụ, Đông Phương Minh Huệ còn tưởng là mình đi nhầm đường.
"Vô Nha."
Đông Phương Uyển Ngọc bước một bước lớn, đi thẳng vào bên trong.
Đông Phương Minh Huệ cảm giác dây leo của Tiểu Sắc chỉ vào bên trong sâu hơn chút, bất lực, chỉ có thể đi theo.
Càng đi sâu vào bên trong, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải càng ngày càng không đúng, cả người Tiểu Sắc run rẩy, cuối cùng khô héo lại thành một nhúm.
"Thất tỷ, không ổn."
Đông Phương Uyển Ngọc tự biết là không ổn, bởi vì nàng cảm nhận được một cỗ tử vong khí không nên xuất hiện ở đây, "Ngươi tạm thời ở chỗ này đợi, ta vào trong tìm Vô Nha."
"Được, Thất tỷ ngươi cẩn thận chút, nhất định phải tìm được Vô Nha."
Đông Phương Minh Huệ đứng tại chỗ đợi, nhưng càng đợi càng thấy không ổn, màn đêm tối như mực, xung quanh không có tiếng động nào.
Yên tĩnh đến cô nghe được cả tiếng thở của mình, cho dù cô trốn thế nào, cô cũng cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn mình, còn có khí đen muốn phá vỡ kết giới của các lâu.
"Nam mô a di đà Phật."
Dưới tình huống khẩn cấp, Đông Phương Minh Huệ thậm chí niệm cả kinh, cô cảm giác bản thân thực sự bị tử vong khí doạ sợ, nhìn Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải là biết, cả đời này sẽ không trải nghiệm lần hai.
Chẳng trách nơi này bị coi là cấm địa của Học viện Hoàng gia, rất lâu trước đây, nhất định từng xảy ra chuyện của Linh Sư Ám hệ, có lẽ đã bị những người biết chuyện phong toả tin tức.
Đông Phương Minh Huệ nghiêng đầu nghĩ kịch bản, sau khi đến Học viện Hoàng gia, nữ chủ đại nhân làm quen đủ các mỹ nam, sau đó một lần ngẫu nhiên cùng hoàng tử của Tinh linh tộc phát sinh quan hệ, hình như là để che giấu linh lực Ám hệ trên người nữ chủ đại nhân, nàng không ít lần cùng nam chủ song tu, vì để làm lẫn mùi ở trên người, không để người khác phát hiện linh lực Ám hệ của nàng.
Đúng rồi, nữ chủ đại nhân có lẽ sẽ tìm được quyển về song tu.
Đông Phương Minh Huệ nghĩ đến đây, không kìm được thở phào, cuối cùng cũng an tâm xuống.
Bất tri bất giác, mạng nhỏ của cô đã bị trói buộc cùng nữ chủ đại nhân.
Hình như vầng quang nhân vật của nữ chủ đại nhân luôn có hiệu nghiệm, nếu không cô lo lắng cũng sẽ không tìm được cách che giấu giúp nàng.
"A — ô."
Lưng của Đông Phương Minh Huệ bị vỗ, doạ đến cô hét lên, lại bị người bịp chặt miệng.
"Cửu muội, là ta, Vô Nha tìm thấy rồi, chúng ta mau trở về."
Đông Phương Minh Huệ thậm chí cảm nhận được khí lạnh trên người nữ chủ đại nhân, hiển nhiên đã phát hiện ra gì đó trong cấm địa, cô gật đầu.
Vừa xoay người, đã bị Vô Nha nhảy bổ vào người.
"Nương thân nương thân." Vô Nha nhân lúc Đông Phương Uyển Ngọc xoay người, từ trong miệng nhổ ra thứ lạnh lẽo vào tay cô, Đông Phương Minh Huệ vuốt thấy có chút giống mảnh sắt, nhìn cũng không nhìn vứt vào nhẫn không gian.
Trong lòng có tiểu gia hoả ấm áp, vừa nãy Đông Phương Minh Huệ bị gió lạnh đến co ro mới cảm giác như bản thân sống lâu, cô vừa tỉnh lại lập tức xách tai của Vô Nha.
"Ngươi làm sao dám một mình chạy tới đây, a, ngươi không biết nơi này là nơi nào sao?" Đông Phương nghiến răng nghiến lợi nói, cô biết tiểu gia hoả này lúc còn là ấu niên rất dễ dạy bảo, đều tại cô, bận rộn cả ngày, trừ khi để nó chơi một mình, cũng chẳng dạy nó cái gì.
"Nương thân nương thân."
Đông Phương Minh Huệ cảm giác mình không được mềm lòng, hai người vừa trở về tiểu viện, cô lập tức để Vô Nha dưới đất, cầm lấy một nhánh cây, đánh cho một trận nhớ đời.
Vô Nha còn tưởng cô muốn chơi đùa cùng, nhưng bản thân không cẩn thận bị đánh vài cái, lập tức giả chết, nằm ở dưới đất không động đậy nữa.
"Vô Nha."
"Nương thân."
"Ngươi sao này còn dám chạy loạn không?"
Đông Phương Minh Huệ đánh nó, bản thân cũng cảm thấy đau lòng, liền vứt nhành cây đi, còn mình nằm ở trên giường tức giận.
Bốn chân Vô Nha trèo lên giường, đầu đặt lên hai chi trước tỏ ra vô tội.
Xem ra vẫn không hiểu, vì sao nương thân lại tức giận?
Đông Phương Minh Huệ giận một hồi, phát hiện đối phương không có động tĩnh, quay đầu lại, hự, cô tức muốn chết, tiểu gia hoả nằm ở dưới đất ngủ.
Cô chỉ có thể bất lực bế đối phương lên giường, dùng khăn ướt lau sạch tứ chi của nó.
Vô Nha nhân lúc cô đi nhúng khăn lén lút hé một bên mắt, sau đó vội nhắm tịt lại, tiếp tục ngủ, không lâu sau đã có tiếng ngáy.
"Trong cấm địa có cái gì?" Thanh Mặc hỏi.
Đông Phương Uyển Ngọc suy nghĩ, cuối cùng chỉ nói, "Thì ra trăm năm trước Học viện Hoàng gia bị tử vong khí xâm thực, nhưng tử vong khí này không đến từ Tử Vong Cốc, mà là đến từ một vị lão sư trong học viện."
Nàng ở trong toà các lâu tìm thấy bút tích ghi lại chuyện năm đó, thời gian dần trôi đi, nội dung không nhiều, nhưng khiến người chấn động.
Chẳng trách Ám hệ Linh Sư lại là đại cấm kị ở trong Học viện Hoàng gia, cũng giống như các lâu bị phong tỏa, bị chôn vùi theo năm tháng.
"Ngươi có tìm được cách giấu linh lực Ám hệ trên người ngươi?"
Đây là mục đích của Đông Phương Uyển Ngọc đến Học viện Hoàng gia, cũng là để bảo vệ chính mình.
Đông Phương Uyển Ngọc từ trong không gian lấy ra một quyển sách, là nàng ở trong các lâu phát hiện ra, đặt cùng với thẻ tre nàng tuỳ tiện đọc lướt qua, trên đó còn có bức hình rất rõ ràng, vẽ cảnh nam nữ giao hoan, nàng đại khái xem một lần, sau đó vứt sang một bên.
Thì ra đây là phương pháp của lão sư năm đó, dùng phương pháp song tu, hai người giao hợp, dùng để rối loạn thị giác người khác, nhưng không phải là biện pháp tốt.
"Không có."
Không cần nói, Thanh Mặc có chút thất vọng, "Nếu đã như thế, chúng ta tìm cách khác."
Đông Phương Uyển Ngọc dùng một mồi lửa đốt nó, âm u không rõ nhìn thứ ở trong đống lửa, lẩm bẩm, "Sẽ tìm thấy."
Biện pháp khắc phục Ám hệ linh lực trên người nàng nhất định phải tìm được.
Hôm sau, Đông Phương Minh Huệ dậy sớm, cô đợi nữ chủ đại nhân xuất hiện, liền đề nghị, "Thất tỷ, ta chuẩn bị đi tàng thư các, xem có thể tìm ra thân phận của Vô Nha không."
"Được, cùng đi."
Tàng thư các là nơi lần trước Đông Phương Uyển Ngọc nhận được phần thưởng, lấy được quyển trục, nhưng lần này các nàng vào không phải là lối vào lần trước.
Tàng thư các tổng cộng có mười hai tầng, tám cửa, là nơi lưu trữ sách lớn nhất học viện.
Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc vào cửa thường, cũng có đủ những loại sách mà học viên muốn tìm hiểu, nhưng mà gần đây phải quẹt ngọc bội, mang một quyển đi sẽ tự động trừ ba linh thạch, nội quy quy định ở trong phạm vi thì không có chuyện gì, nhưng nếu không tuân thủ, khà khà, linh thạch sẽ tăng lên gấp mười.
Tóm lại là một chuyện tương đối nghiêm trọng, Đông Phương Minh Huệ đọc nội quy của tầng đầu tiên tàng thư các, quyết định vẫn là nên ngoan ngoãn tuân theo quy tắc học viện.
Nếu không, linh thạch mà cô vừa kiếm chẳng đủ để trừ.
"Vô Nha, ngươi ngoan ngoãn, đừng gây rắc rối cho ta, nếu không trở về ta sẽ đánh nát mông ngươi." Đông Phương Minh Huệ vuốt cái đuôi của nó vừa thò ra, vẫn còn là một cục nhỏ, vừa chạm, Vô Nha run lên, đừng nói, trông rất vui.
"Nương thân nương thân."
"Suỵt, đừng ồn." Đông Phương Minh Huệ lén lút xem tư liệu, rất nhanh đã tìm được một quyển toàn thư về ma thú.
Cô lật qua, rất nhanh đã cảm thấy hứng thú.
Trên đó còn ghi đẳng cấp của chuột Độc Hoa Thiểm Điện, cô vừa xem vừa cảm thán.
Thì ra ở thời xa xưa, ma thú đều săn đuổi con người, con người thường xuyên bị đánh đến không thể phản công, vườn nhà bị phá huỷ, sự đối đầu giữa kẻ mạnh và kẻ yếu làm con người dần dần lớn mạnh đến thay đổi cục diện, từ đó xuất hiện con người đi săn ma thú.
Ma thú giống như con người, ở Thất Sắc đại lục có thể tu luyện, trong đó còn ghi cả phân loại đẳng cấp của ma thú, tương ứng với đẳng cấp ma thú là Linh Sư còn có Linh Hoàng.
Đông Phương Minh Huệ xem đến thấy mê, Vô Nha lại thò tay vỗ lên quyển sách, đem quyển sách đóng lại, lại móc ra quyển sách khác, đặt lên tay cô.
"Vô Nha thật thông minh."
Đông Phương Minh Huệ hôn lên móng vuốt nhỏ của nó, sau đó một người một thú tiếp tục tìm hình ảnh của Vô Nha.
Kết quả, từ sáng sớm đến tối muộn, Đông Phương Minh Huệ để một chồng sách ở trước mặt, nhưng chẳng có quyền nào ghi chép về Vô Nha.
Vô Nha mệt đến chui vào lòng cô ngủ, Đông Phương Minh Huệ không muốn tìm nữa, ôm nó đi ra ngoài.
Khò khò —
Vừa nghe thấy âm thanh này, Đông Phương Minh Huệ liền biết Vô Nha ngủ say rồi.
Cô không nhịn được bóp đầu, hôm nay xem quá nhiều ảnh về ma thú, không có trang nào đúng.
Đông Phương Minh Huệ trở về phòng phát hiện đèn ở cách vách còn chưa sáng lên.
Hiển nhiên nữ chủ đại nhân còn bận rộn hơn cả cô, bây giờ vẫn chưa trở về.
"Vô Nha ngươi là con bọ lười."
Tắm rửa đơn giản một chút, Đông Phương Minh Huệ ôm nó lên giường ngủ.
Đông Phương Uyển Ngọc tìm được một quyển sách kì lạ trong góc hẻm của tàng thư các, trên sách chẳng có tên, ngay cả nhãn dán cũng không.
Bức họa ở trên khắc rất mờ, hình như là bút tích từ rất lâu về trước.
Nàng mở ra, phát hiện đây là do một vị nữ giới viết, nàng bị thu hút toàn bộ ánh mắt, là bởi vì trong sách nói đến người yêu của cô ấy, cũng là nữ giới.
Lần này nàng giống như là mở ra cánh cửa khác, trước đây bí mật trong ảo cảnh không thể nói với ai, cuối cùng cũng được giải phóng.
Nàng thậm chí coi nhân vật ở trong là Cửu muội.
Còn có quyển song tu ngày hôm qua, nếu như có phương pháp song tu nam nữ, vì sao nữ và nữ lại không thể song tu?
Đông Phương Uyển Ngọc cố chấp cho rằng nàng sẽ tìm cách song tu khác để che giấu Ám hệ linh lực trên người nàng.
Suốt cả ba ngày, Đông Phương Uyển Ngọc ngây ngốc ở trong tàng thư các.
Đông Phương Minh Huệ định đến tàng thư các tìm người, nhưng lại không thể tìm được, hơn nữa cô cũng chẳng có nhiều thu hoạch, ngay lúc cô chuẩn bị đi, Vô Nha đột nhiên nhảy ra, sau đó dùng móng vuốt đẩy sách rơi xuống, có vài quyển còn rơi trúng đầu cô.
"Vô Nha."
Đông Phương Minh Huệ nghiến răng nghiến lợi, tiểu gia hoả này ba ngày không đánh là muốn phá sập nhà rồi.
Vô Nha kéo một quyển sách đến, vứt ở trước mặt cô, ý bảo cô tiếp tục đọc, sau đó bản thân tự nhảy lên ngực cô, nằm ở đó, chuẩn bị cùng đọc.
"Ngươi thật là cố sức, quan trọng là chẳng có quyển nào nói về ngươi a."
Nếu như là tiểu gia hoả này mang đến, Đông Phương Minh Huệ mở ra xem, bên trong còn ghi về chín người con của cổ long thần, chín con đều không giống nhau.
Truyền thuyết này cô biết một ít, vì thế lúc lật sách cũng rất nhanh.
Ai ngờ móng vuốt của Vô Nha vỗ lên một trang, Đông Phương Minh Huệ liếc qua, "Tì hưu, ngươi bảo ta xem nó làm gì, ngươi không giống nó."
Đông Phương Minh Huệ nói thì nói, nhưng cũng nghiêm túc xem, "Tì hưu là động vật may mắn, thường xuyên nuốt ác linh, ngươi thì tốt rồi, thường xuyên gây rắc rối cho ta, chuyện lần trước ta vẫn chưa quên đâu."
Cấm địa, đó là nơi dễ dàng vào sao?
Vô Nha dùng đầu đâm vào quyển sách, ánh mắt vô tội quét qua, cái đuôi vẫy vẫy.
"Nếu như ngươi đã thành khẩn nhận lỗi, ta sẽ tha thứ ngươi." Đông Phương Minh Huệ tiếp tục lật, lật đi lật lại, cũng chẳng thấy ai giống Vô Nha một chút, "Chẳng lẽ ngươi là lai?"
Những chủng loại khác nhau sẽ sinh ra những con ấu không giống, vì thế Vô Nha đại khái bị vứt bỏ, Đông Phương Minh Huệ đều vì nó mà chuẩn bị sẵn một đời bất hạnh.
"Vô Nha, đừng buồn, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm đồng loại." Đông Phương Minh Huệ an ủi, đáp ứng tuy nhanh, nhưng trong lòng lại không.
Đông Phương Minh Huệ gần đây bận tìm sách, thuận tiện trốn tránh chuyện của Lý Dự Nam, cô đã mấy ngày không mở sạp rồi.
May là nữ chủ đại nhân gần đây không biết đi đâu, ngay cả chuyện đốc thúc cô tu luyện cũng không.
"Vô Nha, chúng ta luyện phi tiêu đi."
Đông Phương Minh Huệ đem kĩ năng này so sánh với ném phi tiêu, lúc nào mà lá có thể đâm xuyên lá, nghĩa là kỹ năng của cô đã có lực sát thương rồi.
Cô ở một bên luyện tập, Vô Nha ở dưới đất ngửi đi ngửi lại khắp nơi, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt của mình đào, chọc giận Đông Phương Minh Huệ.
"Vô Nha, có bẩn không?"
Cô luyện đến hai canh giờ, cảm thấy linh lực trên người dồi dào hơn nhiều, liền lôi Vô Nha ra lau, cô nắm lấy cái tay nhỏ của nó, "Ngươi còn thế này sao này không cho ngươi ngủ trên giường nữa."
Đông Phương Minh Huệ nghĩ đến sau này Vô Nha trưởng thành, có lẽ một cái giường không đủ cho cô ngủ nữa, lập tức nảy ra ý định làm ổ cho nó.
Luyện phi diệp đến trời tối, Đông Phương Minh Huệ xem cục đá kiên cố kia, trên còn có ít diệp lục, còn lại chẳng có vết cắt nào, cô nghĩ bản thân vẫn nên nỗ lực hơn nữa.
"Phi diệp không phải luyện như thế này." Đột nhiên có một giọng nói dễ nghe và trong trẻo ở trên đầu cô, Đông Phương Minh Huệ giật bắn mình, cùng lúc đó Vô Nha gầm gừ hai tiếng.
Tiếng gầm non nớt, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Đông Phương Minh Huệ kinh hỉ vạn phần, ôm Vô Nha hôn vài cái, "Vô Nha, ngươi biết doạ người rồi, thật giỏi."
Thú nên ra thú, nếu không chỉ giống con cún con nuôi trong nhà khiến người mất mặt.
Bạch y nam tử phiêu phiêu từ trên cây xuất hiện bên cạnh Đông Phương Minh Huệ, "Đây là chó con ngươi nuôi? Ta thấy tình cảm các ngươi rất tốt."
Mặt Đông Phương Minh Huệ tối lại, "Mắt ngươi để đâu mà nhìn nó thành chó con?"
Con chó nào sinh ra từ trong trứng?
Đông Phương Minh Huệ cảm giác bản thân đi sai hướng, cô một mực cho rằng Vô Nha là ma thú lục địa, vì thế toàn bộ tư liệu đều tìm quanh về ma thú.
Nhưng Vô Nha rõ ràng là sinh ra từ trong trứng?
Đông Phương Minh Huệ vỗ đầu, "Này, ngươi từ lúc nào đến, vì sao lại lén nhìn người khác luyện kĩ năng?"
Lục Tinh xua tay, ôn nhu nói, "Ta luôn ở đây, chỉ là ngươi không thấy mà thôi."
Cô thấy đối phương không có ý đồ xấu, gật đầu, "Được, nếu như ngươi ở đây, ta sẽ đi tìm nơi khác luyện kỹ năng."
Lục Tinh khó hiểu, "Vì sao? Là bởi vì ta ở đây?"
Hắn thực ra là bởi vì quá buồn chán nên mới đến bên này, nhưng không ngờ đến trong tàng thư các lại có một người một thú hoà hợp với nhau.
"Đúng, luyện kỹ năng vốn là cần tìm một nơi không người, ngươi chiếm mất rồi, ta chỉ có thể đi tìm nơi khác." Đông Phương Minh Huệ bất lực nói, cô ôm Vô Nha chuẩn bị đi nơi khác.
Lục Tinh do dự một lúc, "Hay là, ngươi ở đây luyện tập, sau này ta không đến nữa."
Đông Phương Minh Huệ trộm cười, ra vẻ khó khăn nói, "Thế này không quá tốt đi."
"Không sao, vốn dĩ là do ta tự tiện xông vào, vậy lần sau ta còn có thể đến xem ngươi luyện phi diệp không?"
Đông Phương Minh Huệ do dự, "Ngươi là học sinh của Học viện Hoàng gia? Ngươi ở trong điện nào? Ta làm sao chưa từng thấy ngươi."
Ít nhất trong đám tân binh cô chưa từng thấy gương mặt này.
"Ta là người của Mộc điện đường, Lục Tinh."
Lục Tinh?
Đúng là sét đánh giữa trời quang, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy bản thân mình quá thảm rồi, đi đâu đều gặp nam nhân của nữ chủ đại nhân, đây chẳng phải là vương tử của Tinh linh tộc sao?
Đông Phương Minh Huệ nhăn nhó mặt nhỏ, tiểu vương tử Tinh linh tộc này chính là nguồn gốc xui xẻo của cô, cô cấu mạnh Vô Nha, kết quả bị Vô Nha kêu ầm lên.
"Nương thân, nương thân."
Đông Phương Minh Huệ gậy đầu, hồn suýt nữa thì bay đi.
Đông Phương Uyển Ngọc trở về thấy phòng bên cạnh im lặng, không có tiếng động gì.
"Cửu muội?"
Đông Phương Minh Huệ mơ thấy ác mộng, cô mơ trở về ảo cảnh, cả người chìm vào ác mộng không thể chạy thoát, Vô Nha ở bên cạnh bị cô làm cho kinh động.
"Nương thân, nương thân."
Bốn chi dẫm lên mặt coi, Đông Phương Minh Huệ không tỉnh lại, ngược lại còn đau khổ.
Đông Phương Uyển Ngọc lúc đến phát hiện mặt đối phương đỏ bừng, hình như là bị ốm, trán đối phương nóng rực.
Vô Nha ở bên cạnh lo lắng nhìn cô.
"Cửu muội."
"Không muốn, ta không phải, không muốn, ta không phải —" Cô không phải Đông Phương Minh Huệ, không nên gánh chịu những hậu quả này, cô một chút cũng không thích vương tử Tinh linh.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô ở trong ác mộng, lập tức truyền linh lực của mình vào người cô, linh lực đi một vòng, cảm xúc của Đông Phương Minh Huệ ổn định hơn nhiều.
Chỉ là trán vẫn còn rất nóng, Đông Phương Uyển Ngọc sơ đoán cô bị cảm lạnh.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Đông Phương Minh Huệ có chút mơ màng, cả người chẳng có chút khí lực nào, cô xoay người thì nhìn thấy nữ chủ đại nhân đang nhắm mắt.
Vô Nha thấy cô tỉnh, lập tức bò đến liếm cô.
"Thất tỷ."
Cô hét ầm lên, khiến Đông Phương Uyển Ngọc lập tức tỉnh lại, nàng ôm Vô Nha xuống giường, "Ngươi hôm qua ốm cả một đêm, bây giờ đỡ chưa? Nếu như chưa khỏi ta mời viện trưởng đến khám bệnh cho ngươi."
Nàng hôm qua thực sự nghĩ, nếu như không phải đối phương luôn kéo tay nàng, nàng nhất định sẽ gọi người đến đây.
Đông Phương Uyển Ngọc xoa trán cô, cơn sốt hình như đã hết.
"Thất tỷ, ta đỡ rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Thực sự là quá tệ, ảo cảnh cả đêm phải đối mặt với nữ chủ lãnh khốc vô tình, cô hiện tại không muốn thấy đối phương nữa.
Đông Phương Uyển Ngọc lại cho là cô khách sáo, "Ngươi tiếp tục ngủ, hôm nay không cần tu luyện, cũng không đi bày sạp, nhất định là mấy ngày nay bận đến mệt rồi."
Đông Phương Minh Huệ xoay người, không nhìn nữ chủ đại nhân.
"Thất tỷ, ta nghỉ ngơi một lát."
Đối phương không có ngủ, Đông Phương Uyển Ngọc biết rất rõ, có lúc nàng nghe tiếng hô hấp của đối phương mà bước vào tu luyện, tiểu nha đầu hôm nay lại lừa nàng.
Vì sao?
Cảm giác khó chịu này, cho đến khi Đông Phương Minh Huệ xuống giường cũng không hết.
Đông Phương Uyển Ngọc có chút tâm phiền ý loạn, nàng không hiểu, đối phương vì sao mắc bệnh xong liền mặc kệ nàng, thậm chí còn không tình nguyện nói chuyện với nàng.
Đông Phương Minh Huệ nào dám gây sự với nữ chủ đại nhân, cô chỉ là không chịu được đám nam nhân của nữ chủ đại nhân đều xuất hiện rồi, cô nên làm thế nào?
Mỗi ngày đều ở viện dược tề ngây ngốc, thế này sẽ không đụng phải bất kỳ ai trong bọn hắn.
Đông Phương Uyển Ngọc nghe tiếng hô hấp của người bên cạnh, mới nhẹ nhàng mở cửa phòng cô, Vô Nha nhe răng nhe lợi với nàng, nàng liền dùng linh lực trói Vô Nha lại, không để nó phát ra âm thanh nào.
"Ngươi rốt cuộc là muốn sao? Cửu muội." Đông Phương Uyển Ngọc chạm đến cổ cô, nhắm mắt khẽ ngửi, cảm giác mùi hương giống như hoa độc khiến nàng phát nghiện, "Giống hệt trong ảo cảnh."
Đông Phương Uyển Ngọc chạm vào cổ cô, cảm nhận nhiệt độ trên người coi, chỉ có thế này trái tim bất an của cô mới cảm thấy được giải thoát.
"Cửu muội."
Đông Phương Minh Huệ cứ cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu, còn nghĩ là Vô Nha, cô lật người, mặt đối mặt với nữ chủ đại nhân.
Ngón tay Đông Phương Uyển Ngọc nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, cô giống như trong ảo cảnh yên tĩnh, ngón tay thon dài vẽ lại mũi, mặt, sau đó bờ môi mềm kia.
Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng liếm..