Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 23: 23: Đồng Sàng






*Đồng sàng: Chung giường
Nam Nam cố ý quét dọn sạch sẽ căn phòng khác, đem chăn nệm mới ra.
"Minh Huệ, Uyển Ngọc, các ngươi sớm nghỉ ngơi."
Ba người thay nhau chúc ngủ ngon xong, cửa phòng vừa đóng lại, chỉ còn lưu lại Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc bốn mắt nhìn nhau.
Căn phòng chật hẹp, có lẽ chỉ khoảng 30 mét vuông, một cái ghế đơn giản cùng với một cái giường nhỏ chừng 1m5, ngoài ra, cũng chẳng còn đồ vật gì khác.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy nửa đêm đang ngủ sẽ bị nữ chủ đại nhân đá thẳng xuống dưới giường, mặc dù các cô là tỷ muội chung sống, nhưng chưa từng thân thiết đến mức này.
Cảm giác kì lạ tê dại truyền thẳng lên đầu.
Đông Phương Uyển Ngọc nhấc ngón tay của nàng lên, đem nhẫn không gian từ trong ngón tay rút ra, "Nhẫn không gian của ta tuy không bằng nhẫn cao cấp, nhưng có khoảng 15 mét khối.

Ngươi trước tạm dùng, đợi ngày sau ta tìm được cái tốt hơn thì sẽ mua cho ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc một bên chuyển đồ vật ở bên trong ra ngoài, một bên lau sạch hồn kí nàng để lại ở trong không gian, "Đến, nhỏ một giọt máu vào đây, nó sẽ nhận ngươi làm chủ."
Đông Phương Minh Huệ trợn tròn mắt, cô ngây nhìn nữ chủ đại nhân, có chút không dám tin tưởng, "Thất tỷ là muốn đem cái nhẫn này tặng cho ta?"
Đông Phương Uyển Ngọc mỉm cười, kéo tay cô ra đằng trước, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, một giọt máu liền chảy ra ngoài, nàng đem nhỏ lên nhẫn không gian.
Đông Phương Minh Huệ rất nhanh nhìn thấy bên trong nhẫn không gian trống không, như lời của nữ chủ đại nhân đã nói, không gian ở trong chiếc nhẫn này có khoảng 15 mét khối, rất lớn, đủ để cô những đồ linh tinh vào.
Bề mặt của nhẫn không gian rất đẹp, giống như một bông hoa mẫu đơn nở rộ.
Cô phấn khích thầm niệm bao phục ở trên tay mình, lại lần nữa mở mắt ra bao phục đã biến mất rồi, cô lại dùng ý niệm chạy vào trong nhẫn không gian để xem, thấy bao phục an tĩnh nằm ở bên trong.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô chơi đến vui vẻ, trong lòng không tự chủ sinh ra một tia nghi hoặc, Cửu muội ít nhiều cũng là tiểu thư được chiều chuộng nhất trong Đông Phương gia, vì sao đến nhẫn không gian cũng khan hiếm, còn nổi lên tính tình trẻ con.
Nàng một bên cởi y, một bên suy nghĩ những hành vi kì quái của Cửu muội.

"Cửu muội, nên nghỉ ngơi."
Nữ chủ đại nhân cởi đến chỉ còn lại nội y, ngồi ở trên giường vẫy tay với cô, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy da đầu có chút tê, "Thất tỷ, ngươi trước ngủ đi, ta vẫn chưa buồn ngủ, muốn ngồi thêm một chút.
Ôi trời, cùng nữ chủ đại nhân ngủ chung một giường, cô cảm thấy có áp lực, nhất định đem nay sẽ mơ thấy ác mộng bị nữ chủ đại nhân truy sát.
Nghĩ bản thân ở trên giường lăn lộn lật qua lật lại, nhất định sẽ ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của nữ chủ đại nhân, nhỡ như nữ chủ đại nhân phát cáu, đem cô chặt đứt.

Đông Phương Minh Huệ càng không muốn lên giường ngủ, tình nguyện ngồi.
Cô mải nghĩ vớ vẩn, nghĩ rồi lại nghĩ, liền vừa ngủ vừa ngồi, đầu gật gù, giống như con gà con mà ngủ quên.
Đông Phương Uyển Ngọc mở to mắt, thấy bộ dạng của cô không kìm được mà cười, nàng đi xuống giường, ôm người đang ngủ kia bế lên giường.

Đông Phương Minh Huệ miệng chóp chép, lật người một cái.

Một chân đè lên chăn, ngủ say.
Giường vốn có chút nhỏ, Đông Phương Uyển Ngọc thấy bộ dạng cô bá đạo nằm ngang mà có chút buồn cười, để gọn hai tay cùng hai chân của cô lại, mới kéo chăn cẩn thận phủ lên hai người, hai người da thịt tiếp xúc, có thể cảm nhận thấy độ ấm trên người của nhau.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng không quá quen có người ở bên cạnh ngủ cùng, nhưng cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, ngày mai còn có chuyện quan trọng đang đợi các cô.
Sáng hôm sau, Đông Phương Uyển Ngọc tỉnh lại, phát hiện một bên chân của đối phương đang vắt qua eo của nàng, tay còn đặt lên trên ngực, đầu dựa lên vai nàng, hơi thở phả lên cổ nàng còn chút ngứa, chẳng trách nàng không thể ngủ thoải mái.
Tên đầu sỏ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì, còn ngủ rất thơm, còn có một dịch thể màu trắng từ trên khóe miệng chảy xuống.
Đông Phương Uyển Ngọc ngồi thẳng dậy, Đông Phương Minh Huệ đang dựa vào người nàng suýt nữa bị hất văng vào góc tường.
Đông Phương Uyển Ngọc không ngủ được, ngồi dậy, đi ra khỏi phòng.


Nàng phát hiện cửa phòng Nam Nam ở đối diện vẫn còn đang mở, đẩy cửa đi vào.

Thiết kế phòng của Nam Nam giống như phòng của các cô, đơn giản thô sơ, chỉ có một cái giường cùng một cái ghế.
Nam Nam lúc này đang quay lưng lại với nàng, ở một coi bên canh lò bếp, còn trông canh độ to nhỏ của lửa, thỉnh thoảng sẽ vứt một ít dược thảo.
Đông Phương Uyển Ngọc xem nửa ngày mới hiểu ra, đối phương đang luyện đan.
"Uyển Ngọc, ta sắp không nhịn được mà ghen tị với vận may của ngươi, Nam Nam này là một luyện đan sư, đúng là nghĩ gì được nấy, ngươi không phải đúng lúc thiếu một viên đan dược sao?" Thanh Mặc ở trong Não Hải của nàng nói.
Đông Phương Uyển Ngọc nhẹ nhàng tới, lại nhẹ nhàng đi ra.
"Nàng là cố tình để cho ta nhìn thấy."
Nam gia hai huynh muội này khiến cho nàng cảm thấy rất kì quái, hai người không giống như huynh muội lớn lên trong thiếu thốn bất hạnh, nghĩ bên trong chuyện nhất định có chuyện mà các cô còn chưa biết.
"Nếu nàng đã cố ý để cho ngươi nhìn thấy, nhất định là có chuyện cần nhờ ngươi, hơn nữa là ngày hôm qua ngươi đã cứu nàng." Thanh Mặc nói đến đây liền dừng.
"Người thực sự cứu nàng ấy là Cửu muội." Đông Phương Uyển Ngọc lẩm bẩm.
"Thiên cô nương vì sao lại không ngủ thêm một lúc?" Một đạo âm thanh rất dễ nghe từ sau lưng nàng đột nhiên vang lên.
Đông Phương Uyển Ngọc liền thấy Nam Phi đang lăn xe lăn đến đây, đi có chút khó khăn.

Nàng liền đi tới, giúp hắn đẩy xe.
"Quen rồi, ngươi muốn đi đâu? Ta giúp ngươi đẩy đến." Đông Phương Uyển Ngọc tốt bụng nói.

"Rau ở trong ruộng đều chín cả rồi, vừa đúng lúc có thể nấu cho các ngươi ăn." Nam Phi chỉ vào vườn rau nhỏ ở đằng sau nhà.
Đông Phương Uyển Ngọc hướng đến mục tiêu, rau ở trong vườn đều trưởng thành rất đủ nước, một nhánh cỏ dại cũng không có, hiển nhiên là thường xuyên có người dọn dẹp.
"Ta đến giúp ngươi."
"Thiên cô nương cũng coi ta là một phế nhân phải không, đôi chân của ta không thể đi lại, đích thực đã gây thêm nhiều rắc rối tới Nam Nam." Nam Phi cười khổ.
Đông Phương Uyển Ngọc không ngờ Nam Phi lại nhạy cảm đến thế, nàng vươn tay ra rồi lại rút lại, "Ngươi là máu mủ duy nhất của nàng, nàng ấy chưa từng cảm thấy ngươi phiền phức."
Hai huynh muội thay nhau lo lắng, nhưng lại không tình nguyện nói ra.
Nam Phi gật đầu, "Thiên cô nương nói đúng, là ta quá nhạy cảm rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn qua đôi chân của hắn, "Các nàng sắp dậy rồi, chúng ta nên nhanh chóng một chút."
Nam Phi không biết từ đâu ra lấy ra một cái kéo, hắn ra sức cong lưng xuống, cắt rau.

Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn động tác thành thục, cũng không lo lắng nữa.
Đông Phương Minh Huệ dụi mắt đi ra đến cửa, thấy ánh nắng ấm áp, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười, xem ra rất vui vẻ.
"Kịch bản cuối cùng cũng đi đúng phương hướng."
"Minh Huệ, người một mình đang lẩm bẩm gì thế?" Nam Nam từ đằng sau cô hỏi.
Đông Phương Minh Huệ lập tức quay người lại híp mắt cười, "Sớm, Nam Nam, ta không nói gì, ta chỉ nói tỷ tỷ cùng ngươi ca ca đang ở trong vườn cắt rau."
Nam Nam cũng chạy ra cửa xem, "Bọn họ dậy sớm thật."
Đông Phương Minh Huệ ở một bên giúp nàng nấu cháo, một bên nghe ngóng, "Nam Nam, chân của ngươi đại ca làm sao lại bị thương? Y sư nói thế nào, còn có cơ hội nào giúp ngươi đại ca đứng lại được?"
Nam Nam tay đang múc cháo liền ngừng lại, "Ta đại ca là Linh Giả hệ Thủy, trong lúc tu luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y sư đã nói, đã qua thời điểm trị liệu tốt nhất, không còn hy vọng nữa."
Đông Phương Minh Huệ nghiêng đầu, không đúng a, chân của Nam Phi sẽ khỏi lại, nếu không sẽ không thể ở bên cạnh nữ chủ đại nhân nữa.
"Ca, Uyển Ngọc, mau đến ăn cháo."
Một bát cháo đơn giản thêm một bát rau lớn, Đông Phương Uyển Ngọc và Nam Phi ngồi đối diện nhau, chuẩn bị ăn.

Ánh mắt của Đông Phương Minh Huệ chuyển động lên trên mặt của hai người, cô vừa ăn vừa nghĩ, bất giác đã ăn sạch một bát cháo.
"Minh Huệ, Uyển Ngọc, hai ngươi cũng là đến Học viện Hoàng gia báo danh sao?" Trong lúc dùng bữa, Nam Phi đột nhiên nói.
Đông Phương Minh Huệ nhìn nữ chủ đại nhân, thấy thần sắc của đối phương bình thường, mới gật gật đầu, "Nam Nam ngươi thật thông minh, làm sao nhìn ra?"
Ngày hôm qua nàng ấy chỉ cần một cái liếc liền nhìn ra các cô là từ bên ngoài, từ đó có thể thấy năng lực quan sát và khả năng suy luận của nàng rất tốt.
Nam Nam cười nhẹ, "Đâu có, chẳng qua lúc đi ra ngoài phiên chợ thấy rất nhiều chạy về hướng Học viện Hoàng gia, ta xem các ngươi cũng là phong trần phất phơ vừa đến Tuyết Đô, nên đoán các ngươi là đến điểm danh."
"Phiên chợ?" Đông Phương Uyển Ngọc nhắc lại.
Còn không đợi Nam Nam giải thích, Nam Phi ở một bên nói, "Nam Nam vì để nuôi sống cả nhà, thường xuyên luyện một ít đan dược đem tới khu phía Bắc bán."
Mắt Đông Phương Minh Huệ liền rực sáng, "Vậy hôm nay ngươi có đi không?"
Nam Nam gật đầu, "Đi, đợi qua hai canh giờ nữa, liền đi."
Đông Phương Minh Huệ ở dưới kéo góc áo của nữ chủ đại nhân, chớp chớp mắt nhìn nàng.
Mỗi lần cô có chuyện cầu xin, đều bày ra bộ dáng này, Đông Phương Uyển Ngọc cũng đã quen, "Nam Nam, nếu như tiện có thể đưa chúng ta cùng đi không?"
"Đương nhiên có thể." Nam Nam trước vui mừng, sau đó lại nhắc nhở, "Nhưng khu phía Bắc của Tuyết Đô là nơi hỗn tạp phiền phức, có rất nhiều lính thuê thích đi đến nơi đó, các ngươi nên chú ý một chút."
Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ đến đại thiếu gia Lục Bằng bị nàng đánh một trận, Nam Nam đã nói Lục gia ở Tuyết Đô là một đại thế lực, đương nhiên sẽ lần nữa gây chuyện.
Các cô cứ thản nhiên mà đi xuất hiện ở khu Bắc, khác nào nói cho người khác biết, người là do nàng đánh?
Ăn sau, Đông Phương Uyển Ngọc kéo Nam Phi cách xa cửa chừng 30 mét, "Chuyện ngày hôm qua, ngươi tính xử lý thế nào?"
Nam Nam ngây lại, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ, "Xin lỗi, là ta liên lụy các người, là ta suy tính không chu toàn, hay là các ngươi hôm nay đừng đi khu Bắc, vẫn là nên nhanh chóng đi học viện báo danh đi."
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, "Cửu muội có chút đơn thuần, nếu không phải là hôm qua cô ấy đòi cứu ngươi, ta nhất định sẽ không ra tay.

Ta trước nay không thích cùng người khác lòng vòng, mục đích của ngươi là gì?".