Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 16: 16: Hắc Đàm






*Hắc đàm: vực nước sâu.
Đông Phương Uyển Ngọc nổi lòng xấu, nhân lúc bọn họ đại chiến, tranh thủ thả con phi dực tượng cấp Năm, sau đó liền kéo Đông Phương Minh Huệ lặng lẽ chạy đi, để mớ hỗn độn lại cho đám người đang cắn xé nhau.
Trên đường, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy mí mắt giật liên tục, hoang mang lo lắng, cảm thấy có chuyện xấu sắp xảy ra.
"Thất tỷ, ngươi nói xem bọn họ có biết việc này là do chúng ta làm không?" Điển hình của các bé ngoan khi làm chuyện xấu sẽ tự giật mình.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô một cái, "Ngươi lo lắng cái gì? Vì để cướp bảo, hai nhóm người liền đánh nhau đến thế này, đến phút cuối chẳng còn mấy mống người sống sót."
Đông Phương Minh Huệ lập tức ngừng nói, há mồm, ở dưới ánh mắt sắc bén của nữ chủ đại nhân đang nhìn chằm chằm vào cô, một câu cũng không nói lên lời.
Đông Phương Minh Huệ thấy nàng đưa mình đến ổ huyệt của con phi dực tượng kia, kinh ngạc đến không khép được miệng, đây mới đúng là châu chấu bắt ve, sẻ thông vàng đứng ở đằng sau.
"Thất tỷ, ngươi đây là muốn—" Đem con phi dực tượng kia về?
Nữ chủ đại nhân "suỵt" một cái với cô, Đông Phương Minh Huệ lập tực che cái miệng lại.
Ở Thất Sắc đại lục, một con toạ kỵ phi dực tượng cấp Năm là vô cùng quý hiếm, săn bắt không dễ dàng, phải là một người có thiên phú cực tốt ở trong đại gia tộc, được gia tộc kỳ vọng trở thành thiên tài mới có thể có một toạ kỵ thuộc về riêng mình.
Đông Phương Uyển Ngọc người này không được nuôi chiều, muốn được ngồi toạ kỵ, phải tự thân bắt lấy.
Vì thế...!Đông Phương Minh Huệ liền hiểu, còn cực kỳ ủng hộ quyết định này của nàng.
"Trong động còn có một con phi dực tượng cái, nếu như cứ xông vào như thế, sợ là sẽ có chuyện không hay." Thanh Mặc nói thật.
Hai con phi dực tượng cấp Năm, người bình thường không thể đối phó được.
"Lại đợi một chút."
Đông Phương Uyển Ngọc tự biết cơ hội sẽ không đến dễ dàng, mỗi lần đều phải cố gắp nắm chặt.
Đông Phương Minh Huệ không chuyện gì bò dưới đất, đem khí tức trên người hoàn toàn cất sạch, ngay cả Đông Phương Uyển Ngọc ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
"Í, đợi đã." Thanh Mặc đột nhiên nói, "Uyển Ngọc, ngươi cũng thật may mắn, con cái trong động sắp sửa lâm bồn, ta xem ngươi nên nắm bắt chắc cơ hội."

Đông Phương Uyển Ngọc thần sắc liền đổi, lập tức đoán ra ý tứ trong câu nói của Thanh Mặc.
Một con ma thú bị vũ lực bắt ép kí kết khế ước, cùng một con ma thú được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nàng cảm thấy vế sau đáng để tâm hơn.
"Chẳng trách vì sao con phi dực tượng bị trọng thương kia lại vội vàng trở về tổ, hoá ra là trong tổ có con con sắp chào đời." Đây cũng chính là một kích cuối cùng cổ vũ cho con phi dực tượng.
"Ngươi phải cẩn thận, phi dực tượng rất bảo vệ con cái của mình, một khi nhận ra ý đồ của ngươi, chắc chắn sẽ phát điên, ngươi đối phó với một con ma thú cấp Năm còn khó, huống chi một con ma thú cấp Năm phát cuồng." Thanh Mặc có lòng tốt nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy bản thân cần chuẩn bị gì đó, nàng nhìn Đông Phương Minh Huệ ở bên cạnh, trong đầu loé ra một tia sáng.
"Cửu muội, ta nhớ ngươi thức tỉnh linh lực hệ Mộc." Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên nhắc đến.
Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, lầm rầm, "Cũng không hẳn là hệ Mộc." Nếu là hệ Mộc thì tốt rồi, Đông Phương gia tộc sẽ không thả cô tự tung tự tác suốt bấy lâu.
Đông Phương Uyển Ngọc mới không quản cô có phải hệ Mộc không, nàng biết Đông Phương Minh Huệ đối với thực vật có cảm ứng thân thiết.
"Thất tỷ cần ngươi giúp một việc."
Lời từ trong miệng nữ chủ đại nhân, chính là muốn doạ chết Đông Phương Minh Huệ.
"Thất tỷ, ngươi cần ta làm gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc mô tả thứ mình cần, Đông Phương Minh Huệ như lạc vào trong sương mù, bất quá ma thực của cô lại nghe hiểu.
"Tử Vân quả, một loại quả sinh trưởng ở trong đầm nước sâu, là loại quả có thể giúp ma thú hồi phục mạng sống, cái này đối với ma thú có lực hấp dẫn rất lớn, ma thú cấp Chín đổ xuống đều không thể cưỡng lại nó."
Ma thực láo lếu hiếm có một lần nghiêm túc giải thích cho Đông Phương Minh Huệ một phen.
Hiển nhiên, đề nghị này là nữ chủ đại nhân muốn thể hiện thiện chí với cô, cơ hội lấy lòng hiếm có, Đông Phương Minh Huệ nghĩ cũng không nghĩ đáp ứng.
"Được."
"Ngươi chắc chắn vị Cửu muội này sẽ giúp ngươi lấy được Tử Vân quả? Đừng quên Tử Vân quả mọc ở vùng đầm lầy sâu hun hút, chỉ dựa vào cô ấy một Linh Giả nhỏ bé....." Thanh Mặc dù sao cũng không có thiện cảm với cô.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn bóng lưng rời đi của cô, "Không thử làm sao biết."
Trên đường, Đông Phương Minh Huệ hỏi trái hỏi phải, ngoại trừ những thông tin về nơi của Tử Vân quả, những thông tin khác còn chưa kịp hỏi đám hoa cỏ, đã bị ma thực bất lương kia đánh gãy.

"Chậc, ngươi hỏi bọn nó không bằng hỏi ta, cầu xin ta đi, nói không chừng tâm tình tốt ta còn giúp ngươi lấy Tử Vân quả." Cây ma thực bất lương kia ngạo nghễ nói.
Đông Phương Minh Huệ đảo mắt, lười để ý đến nó.
Cô đến hôm nay vẫn không hiểu cây ma thực này dựa vào cái gì mà kế huyết khế.
"Phì phì, ngươi không tin?" Cây ma thực này có thể cảm nhận từng li từng tí suy nghĩ trong lòng cô, "Tử Vân quả nhưng lại không dễ lấy, ngươi Thất tỷ muốn đào hố chôn ngươi."
"Mới không." Đông Phương Minh Huệ gân cổ cãi bướng.
"Tử Vân quả mọc ở vùng đầm lầy, cũng chính là mọc ngay giữa đầm.

Ngươi có biết ở dưới vũng đầm có bao nhiêu xương cốt không? Ma thú muốn lấy Tử Vân quả nhiều như lông bò, đếm cũng không xuể.

Nhưng những ma thú chân chính đi lấy Tử Vân quả làm giảm đi hơn nửa, dùng năm ngón tay cũng có thể đếm."
"Hơn nữa ngươi biết dưới vùng lầy còn có thứ gì không?"
"Rắn ba đầu, nghe nói nó đã ở đấy từ rất lâu, dựa vào linh lực của ngươi a, nhất định sẽ bị rắn ba đầu nuốt sống."
Đông Phương Minh Huệ "..." Không thể hoà bình bên nhau sao?
Mới ban đầu Đông Phương Minh Huệ còn tự tin đầy mình bảo đảm bản thân sẽ lấy được Tử Vân quả, nhưng nghe mấy lời doạ nạt của ma thực bất lương, tâm cô đã lung lay rồi.
"Ha ha, ta mà bị nuốt sống, ngươi cũng không xong theo."
Ma thực bất lương lập tức im lặng.
Đông Phương Minh Huệ có mấy phần vui vẻ, cuối cùng cũng có thể khiến nó im miệng rồi, cô suýt nữa thì quên mất, huyết khế không chỉ trói buộc cô, mà còn có cây ma thực láo lếu này, vị trí của bọn họ từ nay bình đẳng, cùng nhau hưởng phúc, cũng cùng vượt nạn.
Cuối cùng cô cũng từ linh lực yếu đuối của mình mà định vị được.
Càng tiến gần đầm lầy, Đông Phương Minh Huệ càng cẩn thận, đi vài bước lại quan sát tình hình xung quanh, lo sợ nếu không cẩn thận sẽ bị vào miệng ma thú.

"Ngươi có thể dũng cảm một ít không, ta cả đời anh minh đều bị ngươi huỷ hoại rồi." Âm thanh non nớt của ma thực mang theo sự bất lực.
"Ta dám đi đến đây đã là giữ thể diện cho ngươi rồi." Nếu không phải bởi vì nữ chủ đại nhân, cô sớm đã chạy mất.

Nơi nguy hiểm như thế này, người bình thường đều không dám đặt chân đến.
Rất nhanh, cô phát hiện một đoàn người không bình thường đang muốn tiếp cận vào sâu trong đầm lầy.
Đông Phương Minh Huệ "..." Thật là đen đủi, đám người này cũng đang muốn lấy Tử Vân quả.
"Bọn hắn có năng lực chiến đấu mạnh hơn ngươi, tỷ lệ thành công lấy được Tử Vân quả cũng cao hơn." Âm thanh không thích hợp lại từ trong đầu vang lên.
"Mù cũng có thể nhìn ra." Đông Phương Minh Huệ sớm đã học được cách ẩn thân, bởi vì khí tức lại gần hệ Mộc, ở trong chốn rừng rú này, trừ khi cô tự bạo lộ, những người khác khó có thể nhận ra.
"Đợi bọn hắn đánh bại rắn ma đầu, chúng ta liền cướp lấy Tử Vân quả." Đông Phương Minh Huệ cùng ma thực thương lượng.
"Được, nhưng còn có một yêu cầu." Xem, vẫn là không thể rời khỏi nó.
"Nói đi." Đông Phương Minh Huệ bất lực nói, dù sao chuyện cũng quá khó rồi cô làm không nổi, hơn nữa muốn từ đám người kia cướp Tử Vân quả thì phải nhờ vả vào nó, ừm, cần cái dây mây dài tra tấn người kia của nó.
"Tử Vân quả, thừa một quả thì phải cho ta."
"Ngươi và nó không phải là đồng loại sao?" Bổn thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp*.

Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, tam quan* bị tiểu hoả bàn che lấp rồi.
*Bổn thị đồng căn sinh, tương tiên tiên hà thái cấp: ý chỉ huynh đệ tương tàn, xuất phát từ bài thơ bảy bước chân của Tào Tháo.
*Tam quan: chỉ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Người theo đuổi chân thiện mỹ đều lấy tam quan làm giá trị đạo đức.
"Đồ ngốc." Âm thanh non nớt mắng một câu.


Truyện Huyền Huyễn
"Ngươi có còn muốn không? Còn mắng ta thêm câu nào, lần sau có đồ gì ngon ta cũng không cho ngươi." Cô hiện tại đã học cách lợi dụng ưu thế bản thân.
Tiểu hoả bàn bất lương "..."
"Ta mặc dù chỉ là ma thực, nhưng cũng cần hấp thụ năng lượng." Thêm nữa bản thể trước đây còn đang bị thương, nó bất đắc dĩ gặp phải một phế vật, chỉ có thể đưa ra hạ sách cuối cùng cứu giữ lấy mạng sống.
Đông Phương Minh Huệ cũng tính là đã nghe hiểu, ma thực cần năng lượng, cô cũng cần, vạn vật đều cần năng lượng, bất quá nhu cầu mỗi người một khác.
"Được, thành giao." Cô đáp ứng, dù sao cô cầm Tử Vân quả cũng vô dụng, quan trọng là người ta là người ra sức nhiều nhất.
Lần đầu tiên một người một sủng đạt được hiệp ước hoà bình viên mãn.
"Thiếu chủ, đợi lát nữa chúng ta dụ rắn ba đầu ra khỏi động, để chúng ta dẫn nó ra xa, người cùng đại trưởng lão nhân cơ hội này cướp lấy Tử Vân quả."
Tử Vân quả ở ngoại thế, dường như vô giá.
Đông Phương Minh Huệ trốn trong bụi cỏ, xem đoàn người chia ra làm hai, một bên không ngừng ném quả cầu đen xuống đầm lầy, quả cầu vừa rơi xuống đã phát nổ.
"Bùm - bùm."
Tiếng nổ không ngừng nghỉ, đầm lấy bị khuấy động thành một vùng hỗn độn, có rất nhiều thi cốt, da lông, còn có một số sinh vật không xác định bị bắn tung ra, Đông Phương Minh Huệ nằm bò ở mặt đất cũng cảm thấy chấn động, đừng nói con rắn ba đầu đang ở dưới bãi lầy.
Đoàn người thấy đầm lầy không có tĩnh động, lại tiếp tục ném thêm mấy quả cầu.
Một tiếng gào hống cực lớn mang theo sự tức giận vang lên.
"Mau trốn, rắn ba đầu tức giận rồi." Có tiểu hoả bàn nhắc nhở, Đông Phương Minh Huệ không cần nghĩ trèo vội lên cây, nhanh đến như một con khỉ, dưới sự giúp đỡ của đồng đội dùng dây leo bọc người lại, đóng giả thấy một bộ phận của cây.
Quả nhiên, sau ba trận nổ, cả đầm lầy liền sôi sùng sục, từ bên trong có những con nhện đen nhỏ như kiến lao ra.
"Aa, ngứa quá."
"Bọn nó có độc, mau - chạy!"
Đông Phương Minh Huệ thấy một đám đông đúc như kiến, da đầu đều tê, ngay cả da gà cũng nổi lên.

Đám tiểu hoả bàn này vô cùng phấn khích, đuổi theo người ta đốt, đến cả cây cũng không tha..