Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 84




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 84: Tố nỗi lòng


Trong lúc Ngôn Âm cùng băng tuyết kỳ lân nói chuyện, Y Mặc cùng Thiên Nhất ở một nơi hẻo lánh trong vườn trái cây bí mật hội đàm.


"Thám tử lẻn vào Thiên Ma giáo báo lại, Thiên Ma giáo hình như chuẩn bị sắp động thủ từ bên trong." biểu tình Thiên Nhất ngưng trọng.


"..." Y Mặc nghe xong không trả lời liền, chỉ trầm mặc cúi đầu không biết đang nghĩ gì.


Ngủ đông lâu như vậy, hắn rốt cuộc đã động thủ rồi sao...


"Có cần phái người thông tri của ngũ đại môn phái tu tiên đề phòng không?" Thiên Nhất lại nói tiếp.


"Không cần, chúng ta tạm thời án binh bất động, im lặng theo dõi diễn biến là được rồi." Y Mặc lắc đầu.


"Nếu vậy thì chờ Thiên Ma giáo vây công thì không kịp nữa." Thiên Nhất không hiểu Y Mặc nghĩ gì, theo lý thuyết thì không phải nên phòng bị cho thỏa đáng sao, chờ nước đến chân thì không phải đã muộn rồi sao.


"Thiên Ma giáo có lợi hại thế nào thì cũng không thể một hơi có thể đánh hạ toàn bộ tu tiên giới được, ngũ đại môn phái sao lại không có phòng bị, họ cũng không yếu đến mức không có năng lực phản kháng lại, hơn nữa...." Y Mặc dừng một chút, "hơn nữa hiện tại ngũ đại môn phái đã trải qua cuộc sống yên ổn quá lâu rồi, trong xương đã sớm chôn xuống thói quen an ổn dư dật thành tật xấu, không bức bọn họ một cái thì sao bọn họ có thể ý thức được nguy cơ."


"Ngươi nên biết là, một khi con người bị ép, thì lực phản công không thể nào đoán được, huống chi là ngũ đại môn phái nội tình thâm hậu."


Kiếp trước vì ngũ đại môn phái quen an nhàn, cuối cùng mới bị Thiên Ma giáo đánh bại, kiếp này nàng tuyệt không để cho ngũ đại môn phái dẫm lên vết xe đổ đó được.


"Ý của ngươi là lấy số ít hy sinh đổi lấy thắng lợi cuối cùng?" Thiên Nhất nghe xong bừng tỉnh đại ngộ nói.


"Đúng vậy." Y Mặc gật đầu.


Thiên Nhất nhìn về Y Mặc ánh mắt hơi đổi, sau đó bình tĩnh lại, nhưng trong lòng cũng không yên tĩnh được.


Nghĩ chu toàn như vậy, người con mắt nhìn xa như vậy đúng là khiến người ta bội phục, hắn đúng là không nhìn lầm người!


"Được rồi, đừng quên thông báo Linh Ngọc Các một tiếng, miễn cho bọn họ lại đi thông tri ngũ đại môn phái làm hỏng kế hoạch." Y Mặc lại nhắc nhở.


"Ta hiểu rồi, ta lập tức phái người đi liền." Thiên Nhất đáp.


"Được, nếu không có chuyện gì chúng ta quay về thôi, ở lâu sẽ khiến người hoài nghi." nói xong Y Mặc liền xoay người ra khỏi vườn trái cây.


Thiên Nhất nhìn bóng lưng Y Mặc rời đi, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, không nói gì ánh mắt buồn bã, xoay người đi.


Hắn nghĩ, hắn thích một nữ tử không có kết quả.


Khi Y Mặc quay về phòng Ngôn Âm, dự định mở cửa, thì Ngôn Âm ở bên trong liền mở ra trước một bước.


Cả hai nhìn thấy đối phương liền sửng sốt.


"A Âm, ngươi muốn ra ngoài?" Y Mặc liền phản ứng trước, nàng thấy bộ dạng Ngôn Âm hình như là muốn đi ra ngoài.


"Ân... có chút việc muốn ra ngoài..." Ngôn Âm xấu hổ đưa tay xoa mũi.


"Đi đâu?" Y Mặc vừa nhìn bộ dạng Ngôn Âm, liền biết Ngôn Âm nhất định có chuyện gạt mình, A Âm luôn không biết nói dối.


"..." Ngôn Âm không nói, cúi đầu không ngừng nắm vạt áo của mình, nàng không biết trả lời Y Mặc thế nào, nàng đã đáp ứng băng tuyết kỳ lân chuẩn bị xuống núi, bản thân băng tuyết kỳ lân là thần thú khí tức quá nặng, ở trên núi không được, nếu không sợ là sẽ bị người khác phát hiện, cho nên nàng quyết định xuống núi một chuyến, nhưng chuyện này băng tuyết kỳ lân muốn nàng không được nói cho những người khác biết.


"Nhớ kỹ, về sớm một chút." Y Mặc thấy bộ dạng Ngôn Âm có vẻ đắn đo nên không hỏi nữa, cười cười đưa tay xoa đầu Ngôn Âm.


Thấy Y Mặc không hỏi đến nữa, Ngôn Âm thở dài một hơi, sau đó liền lên tiếng ừ rồi rời đi.


Nhìn thân ảnh Ngôn Âm vội vàng, ánh mắt Y Mặc tối sầm lại, A Âm hình như có chuyện gì đang gạt ta...


Đến thành Thiếu Dương dưới chân núi Ngũ Dương, Ngôn Âm tìm một cái khách điếm, mướn một gian phòng.


"Tuyết nữ, ngươi có thể ra rồi." sau khi đóng cửa phòng lại, Ngôn Âm liền lấy Thanh Hàn kiếm ra.


Tuyết nữ là tên của băng tuyết kỳ lân.


Nháy mắt, một đạo ánh sáng xanh nhạt hiện lên, thân ảnh băng tuyết kỳ lân liền xuất hiện trong phòng.


Tuyết nữ vừa ra ngoài liền quan sát quanh gian phòng một chút, sau đó mới nhìn về phía Ngôn Âm.


"Tuyết nữ, ngươi nói ta xuống núi rốt cuộc là vì sao?" kỳ thực Ngôn Âm cũng không biết vì sao Tuyết nữ lại kêu nàng xuống núi, nàng tin là Tuyết nữ sẽ không tổn thương chính mình, cho nên làm theo.


"Dĩ nhiên là có chuyện quan trọng." Tuyết nữ kéo một cái ghế ngồi xuống, "bản vương là thần thú, hiện tại là một kiếm linh, đương nhiên sẽ không bình thường được, lực lượng của bản vương quá cường đại, đa phần đều do bản vương phải tự mình áp chế, nếu không sẽ bạo tạc ngươi."


Nói đến đây Tuyết nữ dừng một chút, nhìn thoáng qua Ngôn Âm rồi nói tiếp: "bất quá, ngươi cũng không cần lo, lực lượng này vẫn có thể khống chế, chỉ cần đem khế ước ký kết của chúng ta hoàn thiện là được."


"Hoàn thiện khế ước?" Ngôn Âm nghi ngờ.


"Phải, khi đó bản vương ký kết khế ước với ngươi cũng chưa hoàn thiện, vì khi đó chỉ có một mình bản vương chủ đạo, mà khế ước này cũng không phải khế ước kiếm linh bình thường, trong khế ước bản vương cùng ngươi phải bình đẳng, lực lượng của bản vương ngươi có thể dùng đến, mà bản vương cũng có thể dùng lực lượng của ngươi." Tuyết nữ đưa ngón tay chỉ mình rồi sau đó chỉ Ngôn Âm, "nhưng hiện tại khế ước không đầy đủ, ngươi căn bản không thể điều động lực lượng của bản vương được."


Nghe vậy, Ngôn Âm cả kinh rồi bình thường lại, nói vậy khế ước kiếm linh thông thường đều là khế ước chủ tớ, nhưng Tuyết nữ là thần thú dĩ nhiên không thể nào nguyện ý ký kết khế ước chủ tớ được, cho nên chọn ký kết khế ước bình đẳng là điều dĩ nhiên, ký kết khế ước bình đẳng thì cần đôi bên phải có sự đồng ý, khi đó nàng hôn mê, cho nên Tuyết nữ phải tự mình ký kết, chờ sau này bổ sung thêm.


"Nếu là như vậy, chúng ta bây giờ liền đem khế ước bổ sung a." Ngôn Âm nâng tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng rạch một vết trên Thanh Hàn kiếm, liền hé ra một vết nhỏ máu tràn ra, sau đó đưa bàn tay đến trước mặt Tuyết nữ.


Tuyết nữ không nói gì thêm, nhẹ nhàng câu môi cười, cơ thể hơi nghiêng về trước, cái trán ấn lên ngón trỏ có máu của Ngôn Âm, máu khắc lên mi tâm nàng, nàng thích loại người thẳng thắn quả quyết như Ngôn Âm.


Vì Ngôn Âm đứng còn Tuyết nữ ngồi, cho nên duy trì tư thế này hoài thì hai người cũng cảm thấy không ổn lắm.


Một đạo quang mang đỏ từ đầu ngón tay Ngôn Âm chạy đến mi tâm Tuyết nữ, ánh sáng chói mắt, cuối cùng hồng mang hóa thành hai tia sáng đi vào mi tâm Ngôn Âm và Tuyết nữ.


Khi hồng quang đi vào mi tâm rồi biến mất, đôi mắt Ngôn Âm liền biến thành băng lam như Tuyết nữ, trong con ngươi tựa hồ còn chiếu lên hình ảnh một con kỳ lân rất sống động.


Sau khi hoàn thành khế ước Ngôn Âm thu tay về, đôi mắt nàng liền quay về màu đen, nàng cảm giác mình lại có thêm một tầng liên kết với Tuyết nữ, mối liên kết này đến từ sâu trong tâm hồn, nghĩ đến chính là khế ước này a.


"Không ngờ khế ước hoàn chỉnh trên mi tâm bản vương lại có vệt son đỏ a." Tuyết nữ không biết từ khi nào lấy ra một băng kính đông lạnh để soi rồi.


Tuyết nữ vừa nói như vậy, Ngôn Âm liền nhìn sang phát hiện quả thực trên mi tâm Tuyết nữ có vết son nho nhỏ trên mi tâm, lại càng tăng thêm vài phần khí chất xinh đẹp.


"Không biết ta có hay không...." đột nhiên, Ngôn Âm nhớ lại hình như hồng quang cũng có đi vào mi tâm của nàng.


"Mi tâm của ngươi không có vết son, xe ra chỉ có trở thành kiếm linh của ngươi mới có." Tuyết nữ đem băng kính cho Ngôn Âm soi, trên trán Ngôn Âm xác thực không có dấu vết gì, vẫn trơn bóng như trước.


"Đúng là như vậy a." Ngôn Âm theo bản năng liền sờ sờ trán mình.


"Vậy khế ước bản vương và ngươi đã hoàn chỉnh, sau này ngươi có thể điều động lực lượng của bản vương." nói xong, Tuyết nữ liền đưa ngón tay chỉ vào tim Ngôn Âm, "nói trước, lực lượng bản vương rất cường đại, muốn hoàn toàn khống chế phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, còn nếu như có ngày ngươi bị lực lượng này làm mê mẩn tâm trí, thì bản vương sẽ giết ngươi trước."


Nghe vậy Ngôn Âm trịnh trọng gật đầu, nàng đương nhiên biết lực lượng của Tuyết nữ rất cường đại, nếu lợi dụng mà tinh thần bất ổn sợ là đầu óc sẽ bị mê muội, mà Tuyết nữ là kiếm linh của nàng, kiếm linh giết chủ để hồn phi phách tán, có thể thấy được Tuyết nữ là một người chính trực.


Tuyết nữ thấy Ngôn Âm trịnh trọng như vậy cũng hài lòng gật đầu, nàng cũng vì nhìn trúng bản tính thuần lương của Ngôn Âm nên mới chọn làm kiếm linh của Ngôn Âm.


"Bất quá, khi ngươi hôn mê ở núi Thái Dương luôn có một vị nữ tử chiếu cố ngươi, đó không phải một người đơn giản." ánh mắt Tuyết nữ lóe lên, có chút suy nghĩ nói, "trong tay nàng dường như có một thanh thần kiếm a."


Ngôn Âm sửng sốt, sau đó liền phản ứng, Tuyết nữ nói người đó ngoại trừ Y Mặc ra thì còn ai nữa.


"Mà thần kiếm đó hình như lai lịch cũng rất lớn.... Lôi Long Đình Thiên.... thật không ngờ tên đó cũng là kiếm linh." Tuyết nữ nhẹ nhàng nở nụ cười nói.


"Lôi Long Đình Thiên?" Ngôn Âm nghi hoặc, nàng chưa từng nghe qua tên này.


"Đình Thiên là tên của hắn, hắn là một cái Lôi Long đồng kỳ với bản vương, bản vương chưởng quan băng tuyết linh vực, hắn chưởng quan thung lũng lôi đình," Tuyết nữ giải thích cho Ngôn Âm hiểu, "bất quá, hiện tại hai chúng ta đều là kiếm linh."


Ngôn Âm giật mình khi biết được kiếm linh của Y Mặc là một cái Lôi Long, thế nhưng cũng chỉ giật mình một chút thôi, nàng sớm biết Lôi Minh kiếm trong tay Y Mặc là kiếm thần, chỉ là không ngờ đến kiếm linh lại là một cái Lôi Long thôi.


"Oh ~ bản vương nhớ là ngươi gọi nàng là Y Mặc đúng không?" Tuyết nữ tựa hồ đối với chuyện của Y Mặc đặc biệt tò mò, "Ngày đó cứu ngươi ở linh vực băng tuyết là nàng, ngươi khoan hãy nói, tình cảm của các ngươi cũng thật tốt, hôm đó nàng thấy ngươi không còn hô hấp, sợ hãi đến khóc hoa lê đái vũ, đem ngươi về phái Thiếu Dương, liền cẩn thận chăm sóc cho ngươi..."


Ầm!


Ngôn Âm càng nghe càng thấy khó chịu, cuối cùng vỗ một chưởng lên bàn.


"Ngươi, ngươi sao lại biết được điều này!" những điều này đến cả ta cũng không biết, nữ nhân này sao lại biết được.


"Bản vương là kiếm linh khế ước của ngươi, bên ngoài phát sinh chuyện gì đương nhiên là có thể thấy hết." Tuyết nữ bất dĩ vi nhiên nói.


Ngôn Âm hoàn toàn cứng ngắc, cái định mệnh, tối qua ta hao tổn tinh thần trộm khóc một mình không phải là bị nàng nhìn thấy hết rồi sao? đúng là mất mặt quá a....


"Ân.... bản vương còn nhớ rõ, ngươi cũng rất thích nàng?" Tuyết nữ tự tiếu phi tiếu nhìn Ngôn Âm, đột nhiên nàng phát hiện cái khế ước này của mình rất đặc biệt a.


"Ngươi, ngươi, ngươi...." Ngôn Âm đỏ mặt, chỉ Tuyết nữ nói không thành câu, quả nhiên tối qua khóc thầm đều bị Tuyết nữ này thấy hết rồi a!


Tuyết nữ nhìn Ngôn Âm gấp đến độ nói không được, vẫn ung dung nhíu mày, thái độ kiêu ngạo, tựa như đang nói: ta thấy hết rồi đó a, ngươi làm gì được ta?


Kỳ thực nàng là một người phúc hắc từ trong xương a.


"Ngươi là cái tên cuồng nhìn trộm!" Ngôn Âm giận dữ dậm chân nói.


"Bản vương cũng đâu có lén lút, đây là xem quang minh chính đại mà."


"..." không biết xấu hổ.


Ngôn Âm giận đến nghiến răng, nhưng vì ngại khí chất vương giả của Tuyết nữ nên không dám bộc phát, chỉ có thể âm thầm nhịn trong lòng.


"Được rồi, được rồi, đừng có nhìn bản vương như kiểu thiếu tiền ngươi nữa, ngươi nên quay về gặp nàng đi." nói xong Tuyết nữ liền hóa thành đạo băng lam biến mất vào Thanh Hàn kiếm.


Nàng trong lời nói của nàng ta dĩ nhiên là nói Y Mặc.


Kỳ thực nàng nói cũng không có sai, Y Mặc thực sự thích Ngôn Âm, khi Ngôn Âm hôn mê nàng nhìn thấy vô hạn thâm tình Y Mặc dành cho Ngôn Âm.


Thấy Tuyết nữ quay về Thanh Hàn kiếm, Ngôn Âm cũng không náo loạn, hiện tại đã hoàng hôn, cần phải quay về, nàng thu kiếm ly khai khách điếm, quay về núi Thái Dương.


Ngôn Âm tưởng là Y Mặc sẽ ở Mặc Âm Các chờ mình, dù sao trước đó Y Mặc cũng đã dặn mình về sớm, nhưng đến Mặc Âm Các thì lại không thấy người nữa.


"Đi đâu rồi không biết?" Ngôn Âm tìm một vòng trong Mặc Âm Các không tìm được Y Mặc, trong lòng liền lo lắng.


Vì lo lắng Ngôn Âm ra khỏi Mặc Âm Các thì tìm được Y Mặc.


Khi nàng tìm được Y Mặc ở vườn trái cây thì lại nghe được hét kinh hãi của Y Mặc.


Trong lòng Ngôn Âm căng thẳng, nhanh chạy đến chỗ phát ra âm thanh, âm thanh của Y Mặc từ bên kia linh tuyền truyền đến.


"Y Mặc! ta đã nói nhiều lần rồi, ngươi dù sao cũng nên tiếp nhận rồi a."


Ngôn Âm vừa đến gần gốc cây thì nghe thấy tiếng Chung Ly Ngạo, trong sửng sốt nàng dường bước, đứng tại chỗ.


Nơi này cách linh tuyền còn một khoảng, chừng bốn năm mét, ở giữa có ba cây linh quả che khuất, Ngôn Âm đứng đây nhưng lại không có ai phát hiện ra.


"Đại sư huynh, xin tự trọng." đây là âm thanh Y Mặc.


"Ngươi mỗi lần đều như vậy, ta đến cùng là không tốt chỗ nào." Chung Ly Ngạo giọng nói nghe có chút tức giận.


Ngôn Âm trốn sau cây nghe hai người nói chuyện, trong lòng cũng suy đoán đại khác, thì ra là tình lữ cãi nhau a.... có phải ta đến không đúng lúc rồi không a...


Nàng muốn rời đi, nhưng lại không nhịn được muốn ở lại nghe Y Mặc nói chuyện với Chung Ly Ngạo, tuy nghe thì lòng khó chịu, nhưng nàng vẫn không nhịn được.


Chắc là thiếu ngược a!


"Đại sư huynh là người tốt, ta không tốt, ta không xứng với ngươi." so với Chung Ly Ngạo tức giận, Y Mặc vẫn bình thản hơn.


"Lại là câu này, ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi mỗi lần cũng đừng dùng những câu này ngăn ta lại, cái này cũng vô dụng, xứng hay không xứng là do ta quyết định!" Chung Ly Ngạo nói vô cùng bá đạo.


"Đại sư huynh, ngươi bình tĩnh đi."


"Ta rất bình tĩnh, từ lúc tỏ tình với ngươi đến giờ cũng hơn ba tháng rồi, ta chịu đủ thái độ như vậy của ngươi rồi."


"Hôm đó ta đã nói rõ rồi, nhưng đại sư huynh ngươi khăng khăng không tin."


Bụp!


Y Mặc vừa dứt lời, ngay sau đó là tiếng vang nhỏ.


"Ngươi muốn làm gì?" Y Mặc âm thanh bình tĩnh có chút khẩn trương.


"Ta muốn ngươi hoàn toàn biến thành người của ta, để ngươi vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ ta!" giọng nói Chung Ly Ngạo có chút điên cuồng.


Ngôn Âm phía sau cây nhìn hai người nói chuyện, cảm giác bầu không khí giữa hai người có gì đó khác lạ, nên hơi nghiêng người ló đầu ra xem thử.


Không xem thì thôi, vừa thấy thì lòng nàng liền có vết nứt.


Chỉ thấy Chung Ly Ngạo tay nắm vai Y Mặc, một tay để lên cây, tư thế hai người rất ái muội.


Ánh mắt Ngôn Âm buồn bã, ta quả thực không nên đến đây, người ta cãi