Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 63




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 63: Tử Linh


Ngôn Âm đáp ứng Thượng Quan Ngạn, giúp nàng bắt yêu quái, giải quyết án mạng trong vương phủ, Thượng Quan Ngạn cũng lợi dụng lý do này để Ngôn Âm ở lại trong vương phủ, còn chuột tinh thì vẫn bị Ngôn Âm giữ lại, hắn là người duy nhất thấy bò cạp tinh, cho nên giữ hắn lại cũng có chỗ dùng. Vì phòng ngừa hắn chạy trốn, Ngôn Âm liền khống chế yêu lực của hắn lại, chỉ để lại phần biến hóa, không còn yêu lực hắn không khác gì người thường, căn bản chạy không thoát.


Lần này, hắn suýt chút thì cầu xuống xin Ngôn Âm tha thứ, hắn không muốn ở lại, không ai muốn ở lại nơi mà có người bất kỳ lúc nào cũng sẽ lấy mạng mình, mà hắn đánh không lại Ngôn Âm, trốn cũng không thoát, chỉ có thể khuất phục Ngôn Âm.


Vì chuyện phát sinh đột ngột qua hết nửa ngày, khi Ngôn Âm chuẩn bị nghỉ ngơi trong phòng khách vương phủ thì trời đã tối sầm.


Cốc, cốc, cốc!


Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Ngôn Âm trong phòng khách nghe thấy liền đi ra mở cửa, vừa nhìn thì chính là Tử Linh đụng phải ban ngày.


"Tử Linh cô nương, đã trễ như vậy, có chuyện gì quan trọng đến tìm ta sao?" Ngôn Âm kỳ quái nhìn Tử Linh, bầu trời đã trễ thế này sao còn lại cố ý chạy đến tìm ta?


"Ngôn cô nương, đã trễ thế này ta còn đến quấy rầy cô, thực sự là ngại quá, nhưng ta thực sự có chút không yên lòng, có chút chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút." Tử Linh mặt áy náy nói.


"Có chuyện gì, vào rồi hãy nói." Ngôn Âm nhìn Tử Linh không giống nói giỡn, liền nhường đường mời nàng vào trong nhà.


Hai người ngồi trên bàn đối diện nhau, Tử Linh mới bắt đầu.


"Ngôn cô nương, là người tu tiên đúng không?"


"Đúng vậy."


"Ta từng nghe người ta nói qua, có tất cả năm đại môn phái tu tiên, mà các môn phái cũng bất đồng, cho ta mạo muội hỏi một câu, Ngôn cô nương ngươi là người môn phái nào?" Tử Linh vừa vào liền hỏi vấn đề nhạy cảm.


Ngôn Âm nhíu mày nhìn Tử Linh, câu hỏi này của Tử Linh thực sự đột ngột, cũng không được lễ phép, nói như vậy thì người tu tiên ở môn phái nào thì chỉ có chính họ biết, còn bình thường thì người tu tiên cũng sẽ không tiết lộ về thân phận của mình, đây cũng là tránh cho những người khác nghe thấy, tránh thị phi.


Bất quá, nhìn Tử Linh bộ dạng tựa hồ không giống như vô lễ hỏi mình, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Ngôn Âm đối diện, căn bản một hai người cũng không rung chuyển được.


"Ta là đệ tử phái Thiếu Dương." Ngôn Âm suy nghĩ một lúc liền nói, nàng cảm thấy cho Tử Linh biết môn phái của mình thì không có gì, nội tình phái Thiếu Dương nhiều, căn bản một hai người khó có thể xoay chuyển.


"Ngôn cô nương chỉ là đệ tử bình thường của phái Thiếu Dương thôi sao?" Tử Linh lại hỏi tiếp, vấn đề này so với vấn đề khi nãy còn nhạy cảm hơn.


Chân mày Ngôn Âm nhíu chặt hơn, nhìn ánh mắt Tử Linh trở nên cảnh giác, qua hai câu hỏi này có thể thấy Tử Linh tựa hồ biết nhiều về người tu tiên, chí ít so với dân chúng bình thường thì hiểu nhiều hơn, cái này khiến cho người ta phải nghi ngờ.


"Xin lỗi, vấn đề này ta không thể trả lời." Ngôn Âm liền cự tuyệt trả lời vấn đề này.


"Vậy ta hỏi thêm một vấn đề nữa là được." Tử Linh cũng không để tâm, nàng cười cười, lại hỏi, " Ngôn cô nương là người tu tiên băng hệ linh căn đúng không?"


Ngôn Âm cả kinh, Tử Linh này dĩ nhiên biết những kiến thức ở giới tu tiên, nên biết là người thường ít ai biết đến nhiều như vậy, trừ phi nàng ta cũng là...


"Ta thấy dường như Tử Linh cô nương biết nhiều giới tu tiên, đúng không? không lẽ ngươi và ta là đồng đạo?" Ngôn Âm thiêu mi nói, nếu thực sự là đồng đạo thì tốt, nếu không thì phải điều tra thân phận Tử Linh.


Ngón trỏ Tử Linh trên bàn gõ một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngôn Âm, đáy mắt có tiếu ý Ngôn Âm nhìn không thấu.


"Ngươi đoán a."


"..." đoán cái đầu quỷ ngươi a.


Khóe miệng Ngôn Âm giật một cái, lúc đầu nàng còn tưởng là mình giới thiệu mình hết rồi, mà Tử Linh này không rõ thân phận của mình thì cũng không nên hỏi vô lễ như vậy, kết quả cư nhiên cái gì cũng không được.


Tử Linh nhìn gương mặt Ngôn Âm bị mình đùa giỡn, liền cười cười, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra cửa lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Ngôn Âm vẫn ngồi đó.


"Ngôn cô nương, tu tiên thực sự tốt như tưởng tượng sao?"


"Có ý gì?" Ngôn Âm sửng sốt, ngẩng đầu cau mày nhìn về phía Tử Linh.


"Ngôn cô nương, thoạt nhìn dường như có tâm sự." Tử Linh cười nhạt, nói xong thì không dừng lại mà nhanh chóng rời đi.


Ngôn Âm bị câu nói của Tử Linh làm cho rơi vào trầm tư, tu tiên sao? nàng cũng không biết có được như vậy không, hay là vì Ngôn gia muốn nàng đi thì nàng đi, đồng thời cũng vì mình đến thế giới này cũng có hiếu kỳ với tu tiên, cho nên nàng không do dự liền chọn tu tiên, có thể đến cùng thì tốt rồi, nàng cũng không biết và cũng chưa từng nghĩ đến.


Sau khi Ngôn Âm phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Tử Linh đã đi khỏi, nàng liền đứng dậy chạy ra khỏi phòng, muốn tìm Tử Linh hỏi rõ, lại phát hiện bên ngoài đã không còn bóng dáng Tử Linh.


Tử Linh thần bí khiến Ngôn Âm tò mò, nàng nhìn không thấu được thân phận của Tử Linh, nếu nói Tử Linh là người tu tiên, nhưng trên người lại không có khí lực của người tu tiên, nếu nói Tử Linh là yêu, thì lại không có nửa điểm yêu khí, nên biết là yêu quái có tu vi cao bao nhiêu thì cũng không thể đem yêu khí trên người loại trừ được, trừ phi là yêu quái sắp mọc cánh trở thành tiên thú, nhưng Tử Linh này cũng không phải a, cái này đúng là khiến người ta nhức đầu.


"Quên đi... sau này còn gặp lại, đến lúc đó hỏi rõ lại a." Ngôn Âm gãi đầu, quay vào phòng, đem vài chuyện rối loạn quên đi, đóng cửa lại ngồi đả tọa minh tưởng.


Sáng ngày thứ hai, Ngôn Âm kết thúc minh tưởng mở cửa phòng ra, nàng liền thấy Thượng Quan Ngạn đứng trước cửa cười, liền sửng sốt.


"Ngôn cô nương, sáng hảo a." Thượng Quan Ngạn thấy Ngôn Âm ra ngoài liền tiến lên chào hỏi.


"Sáng hảo..." Ngôn Âm lên tiếng, sau đó hỏi, "vương gia sớm như vậy đến tìm ta, có phát hiện gì sao?"


"Ngược lại không có phát hiện gì lạ, chỉ là qua đây muốn mời Ngôn cô nương cùng đi dùng điểm tâm." Thượng Quan Ngạn cười nói.


Ngôn Âm nhìn Thượng Quan Ngạn cười thanh đạm, phát hiện hôm nay nàng mặc bộ trường bào xanh đậm bình thường, tóc dài được cột lên, cả người sạch sẽ gọn gàng, mười phần anh khí, nhưng lại không thiếu khuyết nhu hòa của thiếu nữ.


"Được." Ngôn Âm gật đầu đồng ý, mặc dù mình không cần ăn điểm tâm, nhưng ăn một lần cũng không sao.


"Ngôn cô nương, theo ta đến tiền sảnh đi." Thượng Quan Ngạn còn tưởng Ngôn Âm sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ Ngôn Âm lại đồng ý, có chút ngạc nhiên dẫn Ngôn Âm đến thiện sảnh vương phủ dùng cơm.


Vừa đi vào thiện sảnh Ngôn Âm đã nhìn thấy Tử Linh ngồi trước bàn ăn cùng Lâm Điện.


"Ngôn cô nương sớm." Tử Linh nhìn thấy Ngôn Âm liền lễ phép chào một tiếng.


"Sớm..." Ngôn Âm nhàn nhạt đáp lại một câu, liền ngồi bên cạnh Tử Linh.


Biểu hiện giữa hai người không có gì xa lạ, tất cả bình thường, tựa như cuộc nói chuyện đêm qua với nhau chỉ là giấc mộng mà thôi.


Lâm Điện trái lại không tốt được, cả người cúi đầu, múc cháo trong chén của mình, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lén Ngôn Âm một chút, từ hôm qua khi hắn biết được Ngôn Âm là người tu tiên thì thái độ cũng thay đổi, hoàn toàn mất hết kiêu ngạo, không dám nói Ngôn Âm là ăn trộm, hiện tại thì ở đây cẩn thận từng li từng tí trạng thái lén lút.


Lần này Ngôn Âm biểu thị, người này rốt cuộc biết được lợi hại của ta, cũng biết sợ a.


Đến khi Thượng Quan Ngạn ngồi xuống, bốn người mới chính thức ăn điểm tâm, bữa điểm tâm này cũng khá phong phú. Cổ nhân nói "Ăn không nói, ngủ không nói." là nữ tử hoàng gia tiêu chuẩn, Thượng Quan Ngạn ở phương diện này cũng được dạy rất tốt, Lâm Điện theo chân Thượng Quan Ngạn cũng hiểu rõ những quy củ này, Tử Linh vẫn còn diễn xuất là tiểu thư nhà giàu, tự nhiên sẽ không quên quy củ này, cho nên bữa cơm này tương đối trầm mặc, Ngôn Âm vì bảo trì hình tượng người tu tiên nên cũng ăn uống trầm mặc theo, nhưng trong lòng nàng lại gào thét.


QAQ bữa điểm tâm này thực sự chán chết a, không thể nói chuyện, còn phải chú ý lối ăn, sớm biết ta cũng không đáp ứng làm gì.


Khi cơm nước xong, cả người Ngôn Âm như được trút gánh nặng, đây là bữa điểm tâm nghẹn nín lâu nhất mà đời này ta phải ăn a.


"Ngôn cô nương, hôm nay còn phải tiếp tục điều tra sao?" Thượng Quan Ngạn hỏi.


"Đúng vậy, sớm giải quyết, vương phủ cũng sớm an ổn." Ngôn Âm gật đầu, "được rồi, lão thử tinh đâu?"


"Bị ta nhốt ở phòng khách hậu viện, để thị vệ trông coi, Ngôn cô nương nếu muốn tìm hắn, thì ta để Lâm Điện dẫn ngươi đi a." Thượng Quan Ngạn nói.


Lâm Điện vừa nghe thấy lát nữa phải một mình đưa Ngôn Âm đi tìm người thì toàn thân liền run lên, tiếp đó liền vùi đầu thấp hơn.


"Được." Ngôn Âm đáp.


"Nếu như có gì cần hỗ trợ, Ngôn cô nương cứ nói với ta, ta không ở đây thì Lâm Điện sẽ giúp, không cần khách khí." Thượng Quan Ngạn cười nói.


"Được." Ngôn Âm không cự tuyệt, dù sao thì phía sau thực sự còn có chuyện gì thì không thể biết hết được.


"Ta không quấy rầy Ngôn cô nương làm việc, hôm nay ta còn có chút việc, cáo từ trước." nói xong, Thượng Quan Ngạn rời đi, Ngôn Âm cũng không ở lâu cùng nàng.


Thượng Quan Ngạn vừa ra khỏi thiện sảnh thì nét mặt mang theo nụ cười cũng không còn, thay vào đó là sự nhạt nhẽo trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.


"Vương gia, hôm nay ngài vào cung thỉnh an trước hay là..." một gã thị vệ tiến lên hỏi.


"Thỉnh an? hừ, nghĩ đến hoàng đế ca ca cũng sẽ không thiếu cái thỉnh an của ta, ta cần gì qua." Thượng Quan Ngạn hừ lạnh một tiếng, có thể nhìn ra nàng bất mãn với hoàng đế.


"Vậy ngài..." thị vệ thận trọng hỏi lần nữa.


"Đến Bách Hoa Lâu, tìm Linh Lung." Thượng Quan Ngạn vung tay áo, đến cửa chính vương phủ.


"Vương gia, ngài ít đến Bách Hoa Lâu là được a." thị vệ kia đuổi theo nói.


"Bản vương đi đâu cũng không đến lượt ngươi để ý." Thượng Quan Ngạn lạnh lùng liếc mắt thị vệ kia, đến cả tự xưng cũng thay đổi.


"Tiểu nhân không dám quản vương gia ngài, chỉ là ngài như vậy sợ là khó báo lại cho hoàng thượng ... " thị vệ liên tục đổ mồ hôi lạnh.


"Hoàng đế ca ca hiện tại quản nhiều việc, đến cả bản vương đi đâu cũng để ý sao, không lẽ đến cả quyền lợi đi lại của bản vương cũng không có?!" Thượng Quan Ngạn cười lạnh nói.


"Cái này..." thị vệ cũng nghẹn lời, mặc dù hắn theo lời hoàng phái đến giám sát Thượng Quan Ngạn, nhưng vẫn không dám đắc tội Thượng Quan Ngạn, thực sự là quá khó.


"Ngươi quay về nói cho hắn biết, làm tốt việc hoàng đế của hắn, bớt xen vào việc của người khác đi." nói xong, Thượng Quan Ngạn trực tiếp đi ra ngoài.


Thị vệ đứng đó tiến không được lùi không xong, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, hai huynh muội này một người so với một người còn bướng bỉnh hơn, đã nhiều năm qua hai người đó ai cũng không nhịn ai, khiến cho mình cứ mãi khổ sở.


Cùng lúc đó, toàn bộ thiện sảnh chỉ còn lại Ngôn Âm, Tử Linh cùng Lâm Điện, ba người ngồi đối diện nhau trầm mặc không ai mở miệng nói chuyện.


Ngôn Âm đưa mắt nhìn Tử Linh ngồi bên cạnh mình, đừng thấy mặt nàng không có gì, nhưng bối rối trong lòng tối qua vẫn chưa hiểu được, nàng thực sự không hiểu ý Tử Linh nói tối qua là ý gì.


"Tử Linh cô nương, nhân lúc rảnh rỗi ta có việc muốn nhờ một chút." cuối cùng, Ngôn Âm vẫn phải mở miệng.


"Ngôn cô nương muốn nói cái gì?" Tử Linh cười nhìn Ngôn Âm biết rõ, còn hỏi.


"Tử Linh cô nương, ngươi cũng biết." Ngôn Âm trả lời.


"Ngôn cô nương đang nói gì vậy? ta không hiểu được a." Tử Linh làm vẻ nghi hoặc.


"..." khóe miệng Ngôn Âm giật giật một cái, nàng nếu không nhìn ra Tử Linh đang diễn trò thì đúng là tên ngốc rồi, Tử Linh này đúng thật là muốn ăn đòn.


"Nếu Ngôn cô nương không có gì nói, vậy ta cáo từ trước." Tử Linh căn bản không cho Ngôn Âm cơ hội nói chuyện, liền đứng dậy rời đi.


"..." Ngôn Âm trừng mắt nhìn Tử Linh đi khỏi thiện sảnh, trong lòng không nhịn được mắng một tiếng lưu manh, Tử Linh này quả thực quá ranh mãnh, rõ ràng nàng ta chạy đến tìm ta hỏi một đống chuyện khó hiểu, bây giờ lại chết không nhận.


Đợi Tử Linh vừa đi, thiện sảnh cũng chỉ còn lại hai người là Ngôn Âm và Lâm Điện, khi Ngôn Âm quay đầu nhìn Lâm Điện, thì thấy hắn đưa tay giấu dưới gầm bàn.


"Lâm Điện, đưa ta đến chỗ lão thử tinh bên kia đi." Ngôn Âm đứng dậy, chuẩn bị đi xem lão thử tinh.


"Ah ò, được, ta dẫn ngươi đi liền!" Lâm Điện nghe Ngôn Âm gọi hắn, liền luống cuống đứng dậy dẫn đường cho Ngôn Âm.


Ngôn Âm đi phía sau nhìn Lâm Điện cứ ba bước lại quay đầu liếc mắt nhìn mình, thực sự rất buồn cười, nhìn Lâm Điện này có tám phần là muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.


"Lâm Điện." Ngôn Âm gọi hắn lại.


"Ah?!" cả người Lâm Điện run lên, đứng thẳng người.


"Có phải ngươi có chuyện muốn nói với ta?" Ngôn Âm từ phía sau Lâm Điện vòng qua, đến trước mặt hắn.


"Ah... ta, ta..." đại nhân Lâm Điện dĩ nhiên hoảng hốt vẻ mặt nhăn nhó.


"Có gì ngươi cứ nói thẳng, không cần để ý thân phận của ta." Ngôn Âm cười cười.


"Ta... ta..." Lâm Điện nhìn Ngôn Âm có chút do dự, hắn không biết nói gì, việc này thực sự là hắn chưa từng nói với ai, khó tránh khỏi có chút khó mở miệng.


Ngôn Âm cũng không vội, đứng đó kiên trì đợi Lâm Điện.


"Phải rồi... xin lỗi, ta trước đó hiểu lầm ngươi.... ngươi... ngươi đừng nóng giận..." nín nửa ngày, cuối cùng Lâm Điện cũng nói ra dĩ nhiên là xin lỗi Ngôn Âm.


Ngôn Âm cũng ngẩn người, nàng không ngờ Lâm Điện đến chết quật cường cố chấp cư nhiên lại đi xin lỗi, bất quá nàng cũng nở nụ cười, xem ra Lâm Điện sợ là do biết được mình là người tu tiên cho nên cảm giác sợ thân phận của mình nên mới vậy a, nếu không sao lại như vậy chứ.


"Chuyện trước đó ta không quan tâm nữa, ngươi không cần để trong lòng, dù sao chỉ là hiểu lầm." Ngôn Âm thoải mái nói.


"Ngươi.... thực sự không nổi giận?"


"Không giận."


"Vậy là tốt rồi!"


Lâm Điện biết Ngôn Âm không giận liền thả lỏng người, cũng không còn nhăn nhó như trước.


Ngôn Âm cũng bất đắc dĩ mà cười, Lâm Điện này tính tình như đứa nhỏ to xác, tâm tư đơn thuần, không có tâm cơ gì.


Hai người cùng đến hậu viện xem lão thử tinh, định xem lão thử tinh thế nào rồi, lại phát hiện ba thi vệ trông coi hắn đã ngã trên đất, không biết sống chết.


Thấy vậy Ngôn Âm cả kinh, liền tiến lên kiểm tình huống ba thị vệ đó, phát hiện họ đều còn sống, chỉ là bị đánh trọng thương thôi.


"Lâm Điện, ngươi nhanh gọi đại phu trong vương phủ qua đây." Ngôn Âm phân phó nói.


"Vâng!" Lâm Điện liền xoay người chạy đi gọi người.


Sau khi sai Lâm Điện đi, sắc mặt Ngôn Âm liền trở nên nghiêm túc, lấy Thanh Hàn kiếm cầm trên tay, đưa mắt nhìn phòng