Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 18: Vu Nhã Thiên Trúc




Editor: Sakura Trang

Công Ngọc Hàn Tuyết cầm cán ô, nhíu mày lại, nhớ tới lời Lang Nhị nói, cùng với đến khi nhìn thấy mọi thứ trước mặt, thầm nghĩ rằng Vu Nhã Thiên Trúc kia rốt cuộc là hạng người gì, khiến nhiều người yêu quý như vậy, Đại Hoàng nữ lấy thiên hạ làm sính lễ, nguyện ý hứa với hắn một đời một đôi người.

“Mở cửa ra đi” Công Ngọc Hàn Tuyết im lặng một lúc lâu, sau đó nói với Lang Nhị.

“Chủ tử, cửa ở dưới cầu thang này, chỉ có người mới có thể mở được, ai cũng không biết cách” Lang Nhị lắc đầu nói.

Lòng Công Ngọc Hàn Tuyết hơi trầm xuống, nàng đoán không rõ thân thể này trước kia rốt cuộc suy nghĩ diều gì, theo đạo lí mà nói, bát lang thần phải là những người nàng tin tưởng nhất, tại sao Kỳ Lân địa cung này, lại có một mình nàng biết cách mở.

Công Ngọc Hàn Tuyết đi về phía trước, bước trên từng bậc thang, đến nơi rộng lớn kia.

“Chủ tử, thuộc hạ ở bên ngoài chờ người” Giọng nói của Lang Nhị từ bên ngoài vọng vào.

“Ừ” Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên đáp lại.

Đi dần xuống phía dưới, Công Ngọc Hàn Tuyết bắt đầu quan sát toàn bộ để tìm cơ quan của cửa vào, gõ nơi này, đập nơi kia, vẫn không tìm thấy cách, bỗng nhiên ở một chỗ thấy dược vết lõm, bên trên có khắc hoa văn phức tạp, Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu mi suy nghĩ sâu xa, sau đó móc từ trong ngực ra một cái nhẫn xanh biếc, đặt ở mặt trên, quả nhiên là hoàn toàn ăn khớp.

“Ầm vang, ầm vang” cửa đá thật lớn từ từ mở ra, tiếng vang có chút nhức tai, cho thấy cửa đã này vô cùng nặng.

Công Ngọc Hàn Tuyết đi vào, trước mắt bỗng sáng ngời, mặc dù là cung điện bằng đá dưới lòng đất, cũng xếp một loạt dạ minh châu, khóe miệng Công Ngọc Hàn Tuyết có chút run rẩy, như này thật đúng là xa xỉ lãng phí, lúc nào quốc khố trống rỗng, có thể đem những…. viên dạ minh châu lấy bán lấy ngân lượng, hắn sẽ có được không ít tiến để tiêu sài.

Đợi sau khi đi xuyên qua một thác nước nhỏ, một cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ hiện lên trước mặt Công Ngọc Hàn Tuyết, có hoa có cỏ, có một gian nhà trúc thanh nhã, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ, gióng như đang đặt mình ở trong một thế ngoại đào nguyên, trong không khí còn có mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, mưa nhổ tí tách rơi xuống, gió nhẹ lướt qua, giống như cảnh bồng lai* nơi nhân gian.

*cảnh bồng lai: nơi ở của các vị tiên

Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết có chút kinh ngạc cùng khó hiểu, chẳng lẽ chỗ này lại là nơi để nhốt người? Tại sao nàng lại cảm thấy nó như chốn bồng lai tiên cảnh, nếu thật sự Vu Nhã Thiên Trúc bị nhốt ở trong này, như vậy ngoại trừ tự do, đời trước đối xử với hắn cũng không tệ.

Công Ngọc Hàn Tuyết cứ cầm ô bước đi nhẹ nhàng trên con đường nhỏ bằng đá, nghe tiếng vang leng keng kia, khiến cho nàng cảm giác như mưa trên lá chuối tây, khiến cho nàng không kiềm chế được như bị cuốn hút vào đó.

Đột nhiên Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn thấy một cái đình nhỏ bằng trúc nổi trên dòng suối nhỏ, rất nhỏ, lại có một nam tử áo trắng hơn tuyết ngồi ở chỗ đó, Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn tấm lưng kia, cảm thấy lòng giống như bị mê hoặc, từ trước đến nay nàng đều chưa từng có loại cảm giác như vậy, chỉ một cái bóng dáng cũng có thể khiến cho tâm trí của nàng rối loạn.

Nam tử ngồi ở kia giống như u lan trong cốc rộng lớn, di thế độc lập, im lặng tựa như thơ như họa, nhưng khí chất đó lại toát lên một sự dạm mạc xa cách, thật ra Công Ngọc Hàn Tuyết vắt hết óc cũng không biết nên miêu tả bóng dáng của nam tử trước mắt như thế nào?

Công Ngọc Hàn Tuyết giống như không chịu khống chế vô thức bước cẩn thận đến gần nam tử, càng tới gần, nàng càng thở nhẹ hơn, giống như ở trước mặt người này, ngay cả hô hấp cũng sợ quấy rầy đến hắn, Công Ngọc Hàn Tuyết biết đây không phải là tình cảm nàng dùng lý trí, nhưng trong lòng quả thật lại có những ý nghĩ như vậy.

Đi vào trước mặt nam tử, nàng mới nhìn rõ khuôn mặt nam tử, nhìn toàn diện càng khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ, so với hoa lê càng tinh thuần hơn, so với bông tuyết còn sạch sẽ hơn, như đá trắng ngọc trắng, xuất trần tuyệt thế, dung mạo như không có tuổi, giống như ảo ảnh mờ ảo tồn tại, tựa như bức họa lạnh lùng xa cách, mạch thượng nhân như ngọc, cho dù ví hắn là công tử tuyệt thế vô song đều là một loại nông cạn.

Hắn đẹp đến nỗi không thể dùng bất kì từ ngữ nào trên thế gian để miêu tả được hắn.

Công Ngọc Hàn Tuyết thật khó khăn cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, lúc này mới bình tĩnh nhìn biểu hiện của nam tử, phát hiện hắn cũng đạm mạc nhìn phương xa, cả người không hề có chút cảm xúc nào dao động, giống như không thèm quan tâm chút nào đến việc nàng đã đến, cũng giống như căn bản không muốn gặp nàng, cả người hắn tỏa ra sự lạnh lùng xa cách.

Công Ngọc Hàn Tuyết lạnh nhạt nói: "Ngươi là Vu Nhã Thiên Trúc?"

Vu Nhã Thiên Trúc nghe tiếng cửa đã mở thì đã biết nàng đến, nghe nàng mở miệng hỏi những lời này, ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lại khôi phục vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt.

Công Ngọc Hàn Tuyết có chút thở dài, nam tử như vậy nên ẩn cư nơi sơn cốc, hắn như u lan nơi khe núi, không thích hợp nơi phồn hoa phức tạp, trong lòng nàng có phần cảm thấy đáng tiến thay cho hắn.

Nàng không biết đời trước đã làm gì đối với hắn, khiến cho hắn ngay cả liếc nhìn nàng một chút cũng không muốn, nhưng mà nàng cũng không để ý điều đó, tự hỏi tự nói: "Vu Nhã Thiên Trúc, ngươi không thích hợp ở thế gian phức tạp, có lẽ ngươi vì Đại Hoàng nữ hoắc cũng có thể vì điều gì khác, nhưng mà bây giờ cũng đã hiểu rõ một điều, vì sao Đại Hoàng nữ lại có thể vì người nguyện dùng cả thiên hạ làm sính lễ, cả cuộc đời chỉ nguyện lấy một mình ngươi, Nhị Hoàng nữ thì nguyện si ngốc ngắm nhìn người từ xa, còn về phần ta, dĩ nhiên đã tốn nhiều tâm trí để có thể nhốt được ngươi ở nơi này" Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết thở dài, một nam tử như vậy cho dù không phải dáng vẻ của nam nhan họa thủy nhưng mà lại gây ra tai họa còn nghiêm trọng hơn cả nam nhan họa thủy.

Lông mi xinh đẹp của Vu Nhã Thiên Trúc khẽ run, lại khôi phục bình tĩnh.

"Vu Nhã Thiên Trúc, ta vốn định thả cho ngươi rời đi, nhưng có lẽ ngươi cũng không thể bỏ được năng lục làm kẻ gây tại họa của mình, thà ở trong này còn hơn, ngươi xem ở đây thật sự yên tĩnh, trúc xanh che phủ như một tấm áo xanh biếc, che gió che mưa phùn, tuyệt đẹp khiến người ta không nỡ từ bỏ" Công Ngọc Hàn Tuyết chẳng biết tại sao, tuy rằng hắn không nói lời nào, nhưng chỉ cần cứ ở bên cạnh hắn như vậy, cả người nàng cảm thấy thật thoải mái, nàng vốn là người cẩn thận, chưa bao giờ lại đi nói nhiều, nhưng hôm nay không hiểu tại sao lại vô thức nói ra những suy nghĩ của mình.

"Ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta cũng có thể không xuất hiện, ta biết điều đó không công bàng với ngươi, giam cầm sự tự do của ngươi, nhưng mà chỉ là do ngươi tốt đẹp quá mức, quá mức tốt đẹp cũng là một điều không tốt" Công Ngọc Hàn Tuyết nhẹ nhàng thở dài nói.

Sau khi nói xong, Công ngọc Hàn Tuyết lại thở một hơi thật dài, mắt nhìn về phương xa, có chút mê man hoảng hốt, lúc này nàng bỗng cảm thấy không biết mình đến thế giới này tới cùng là vì điều gì.

"Vu Nhã Thiên Trúc, mỗi người sống trên thế gian này, đều có sự bất đắc dĩ của họ" Công ngọc Hàn Tuyết nhếch môi, lộ ra một nụ cười đau, đời trước đối với nàng mà nói thật xa lạ, nhưng không hiểu sao nó vẫn hiện lên thật rõ rệt, đã lâu rồi nàng không có cảm giác thả lỏng như lúc này.

Nàng biết Vu Nhã Thiên Trúc bề ngoài thì như u lan xuất trần tuyệt thế, nhưng thật ra giữa nàng và hắn có cừu hận thấu xương, bởi vì nàng giết Đại Hoàng nữ, cướp đoạt tất cả mọi thứ của Đại Hoàng nữ.

Mà thôi, sau này, nàng cũng không muốn đến nơi này lần nữa.

Sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt của Vu Nhã Thiên Trúc lần nữa, nàng nghĩ chẳng qua vẫn sẽ là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như vậy thôi, liền bước chân rời đi.

Công Ngọc Hàn Tuyết vừa rời đi, Vu nhã Thiên Trúc liền xoay người nhìn về phía nàng, trên mặt đang dao động như có như không một thứ cảm xúc nào đó, quay chiếc ghế của mình, Vu Nhã Thiên Trúc đi ra ngoài trúc đình.

Công Ngọc Hàn Tuyết nghe tiếng vang nhỏ vụn dây xích, thanh âm này giống như vang vọng vào tận sâu trong nôi tâm của nàng, chẳng biết tại sao lòng cảm thấy có chút không yên, liền quay đầu nhìn lại, liền thấy Vu nhã Thiên Trúc đang tựa vào cái ghế bước đi, trên tay bị một cái dây xích bằng vàng khóa lại, nối liền với ngôi nhà nhỏ ở phía xa.

Một ý nghĩ đánh thật sâu vào trong đầu Công Ngọc Hàn Tuyết, hắn không thể tự đi được!