Như Trình Lịch dự liệu, cha Tê mẹ Tê đối cậu nhiệt tình dị thường. Căn bản không cần cậu nhiều lời, hai người thân mật đem cậu kéo vào trong xe, từ đầu đến cuối dường như đối đãi con trai ruột của mình. Mắt thấy khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ bị phơi thành màu đồng cổ, lòng bàn tay có vết chai thật dày, mẹ Tê đau lòng không thôi.
Đứa bé không mẹ, tự nhiên là khiến cho người ta dâng lên tình thương của mẹ, đợi cho Tê Vọng về đến nhà, liền nhìn thấy hiện trường người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Tê Vọng: "..."
Một buổi cơm chiều Tê Diệu vừa ăn vừa thất thần. Mỗi khi Trình Lịch có động tác gì cùng cô, đều sẽ nhận được một ánh mặt sâu kín hình viên đạn đến từ Tê Vọng.
Tê Diệu làm bộ không để ý tới người, mẹ Tê lại nhiệt tình mà nhắc tới chuyện của hai người bọn họ, ngại Tê Diệu lạnh người không đủ nhanh.
Sau bữa cơm chiều, không biết là ai đề nghị đi tản bộ ngoài sân, Tê Diệu liền nhắm mắt đi theo sau lưng Tê Vọng.
Đi một hồi, mẹ Tê kéo Đần đi vòng vòng, cha Tê cũng không thấy bóng dáng.
Ba người bị hai người bỏ lại trầm mặc đi dạo.
Trình Lịch đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tớ phải về. Qua bên cậu nhỏ chào hỏi một cái."
Tê Vọng nói: "Tôi đưa cậu đi."
Tê Diệu: "?"
Cô rất thức thời đưa mắt ra hiệu chừa lại không gian cho hai người đàn ông, sau khi chào Trình Lịch liền ngồi ở ghế bập bênh trong sân hoang mang không hiểu gì.
Không biết hai người nói chuyện gì, Tê Diệu đợi lâu cũng không thấy nhàm chán.
"Diệu Diệu."
Phía sau vang lên tiếng gọi trầm thấp quen thuộc, Tê Diệu mũi chân để trên mặt đất, ghế bập bênh dừng lại. Cô ngẩn đầu, nhìn phía Tê Vọng. Trước kia cô không muốn trong lời nói hành động cử chỉ bại lộ bất kỳ thứ mềm yếu gì, cho dù thích đồ vật có tính trẻ con cũng không muốn thừa nhận.
Ghế bập bênh trang trí ở trong sân, lại trở thành chỗ Tê Diệu thích phát ngốc nhất.
Nhân sinh giống như từng khối chocolate, người ta vĩnh viễn không biết viên tiếp theo sẽ là hương vị như thế nào.
Tê Diệu không hề cố kỵ mà vươn tay, cười híp mắt.
"Hôm nay còn chưa ôm anh được cái nào đâu."
Vừa dứt lời, cô đã bị Tê Vọng ôm vào trong lòng, gắt gao ôm chặt.
Tê Diệu vốn muốn hỏi, bọn họ đã nói những gì. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy giống như râu ria. Đối với vị trí của hai người cô đã xác định rõ, một người là người yêu, một người là anh em là bạn bè, Tê Diệu tuyệt đối không hy vọng bởi vì vậy mà khiến Tê Vọng hiểu lầm bất cứ điều gì.
Tê Vọng cúi đầu, hôn hôn cái trán của cô.
"Chúng ta nói chuyện một lát."
Tê Diệu dựa vào ngực của anh: "Ừm."
"Anh bỗng nhiên ý thức được nguy cơ."
"Hể?"
Tê Diệu đương nhiên không biết, ở thời niên thiếu dài dòng kia, quan hệ của Trình Lịch và cô, vĩnh viễn là lý do làm anh luôn luôn suy nghĩ không dứt ra được trong lòng Tê Vọng.
Anh cũng không sợ hãi sự xuất hiện của bất kỳ tên tình địch nào. Trừ Trình Lịch.
Tê Diệu không tự giác tín nhiệm cậu từ thời niên thiếu cho đến bây giờ, đã là trở thành một loại thói quen.
Chẳng sợ Trình Lịch vô tình đi quấy rầy hai người bọn họ, chẳng sợ Tê Diệu đối Trình Lịch không có chút tình yêu nam nữ nào.
Chỉ là lo âu của một mình anh mà thôi.
Tê Vọng lại hôn lên gương mặt Tê Diệu, tiếng nói khàn khàn vài phần.
"Anh chờ em đến tốt nghiệp được không."
Tê Diệu mờ mịt mà nhìn anh, lại bị nụ hôn giam cầm lại.
Giọng trầm thấp của anh ở trong màn đêm đen nhánh lại rõ ràng như thế.
"Chờ em tốt nghiệp, nếu em bằng lòng, chúng ta liền kết hôn, được chứ."
Tê Diệu sững sờ ngay tức khắc.
Cô vẫn luôn tránh né đề tài hôn nhân này. Trong giới có rất nhiều người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhiều nhất là giả kết hôn ai chơi theo ý người nấy, cô luôn sợ Tê Vọng cũng nói cho có lệ chuyện kết hôn, hai người chưa bao giờ nhắc tới đề tài này, Tê Vọng cũng không chủ động nhắc tới.
Dần dần, Tê Diệu thật sự cho rằng Tê Vọng không nghĩ tới chuyện kết hôn.
Cô sao có thể biết, Tê Vọng là sợ dọa đến cô. Nói cho cùng, cô còn trẻ, còn cần rất nhiều thời gian để tiếp nhận thân phận cùng cuộc sống mới. Anh sợ cô cảm thấy mình bị gông cùm xiềng xích, cảm thấy không tự do.
"Em cho rằng anh không thích." Tê Diệu không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tê Vọng lắc đầu, nắm lấy tay cô, đặt ở trên ngực của mình.
Rõ ràng tim đập rất dồn dập, tiếng vang thịch thịch thịch hầu như muốn phá tan máu thịt, chấn động đến làm Tê Diệu miệng đắng lưỡi khô theo.
"Chưa bao giờ anh ngừng kỳ vọng chuyện này có thể trở thành sự thật."
Cô là giấc mộng cả đời của anh.
Nếu có thể, anh hy vọng dùng một loại danh nghĩa đem cô trói định cùng mình, so với đính hôn càng kiên cố, càng kéo dài quan hệ.
Ví dụ như kết hôn.
Thời khắc mấu chốt Tê Diệu lại khá trấn định, trấn định đến chính mình cũng không biết cô đang nói bậy gì đó, há mồm liền thốt ra.
"Tuổi pháp luật quy định cũng đủ rồi, chúng ta cũng có thể đi lãnh chứng trước mà."
Tê Vọng trầm mặc một lát, buông ra tay, trong khi Tê Diệu đang kinh ngạc mê mang nhìn chăm chú, ngữ khí bình đạm mà nói: "Anh đi lấy sổ hộ khẩu trước."
Anh là người phái hành động, nói được thì làm được.
Tê Diệu sững sờ tại chỗ.
Đợi cho Tê Vọng đi xa, lúc này cô mới phản ứng kịp, cuống quít vẫy tay kêu anh trở về.
"Từ từ đã, ngày mai là cuối tuần Cục Dân Chính không mở cửa đâu!"
"Tê Vọng!"
"Mau trở lại!"
* * *
Ngày mai lại bắt đầu một ngày mới.
- - Toàn văn xong --
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
- Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi! Vô cùng cám ơn mọi người có thể duy trì một đường đến nơi đây, tác giả không có gì báo đáp, chỉ có thể dùng cách đều đều ra chương để bảo đảm, về sau phải làm một con người chăm chỉ gõ chữ cơ.
Tính sai thời gian, chỉ có thể chủ nhật cũng chính là ngày 8 tháng 11 mở văn mới.
Thiên sứ nhỏ cảm thấy hứng thú có thể lưu giữ một chút!
Một lần nữa cảm ơn mọi người! Khom lưng!