Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 38-2




Lúc này cô đã sớm đem nghi vấn ngày đó ném đến sau đầu, chỉ muốn nhanh lên một chút thương lượng ra đối sách với Tê Vọng. Hoắc Ngu là một người hành động không dựa theo lẽ thường, lại làm việc theo sở thích, tùy hứng cực kì. Tê Diệu thật sự sợ hắn làm ra một chút sự tình gây bất lợi cho bọn họ.

Lo lắng vẫn luôn liên tục đến buổi chiều. Trầm Hủ cầm bài bài thi hai mươi điểm, âm u đầy tử khí mà nhìn chằm chằm vào cô.

Bài thi trắc nghiệm giữa khóa vào buổi sáng không tính khó, lúc đầu cậu dự định cầm thành tích trở về muốn cái xe mới chơi, hiện tại hay rồi, hai mươi điểm, lấy về chỉ sợ đến xe đồ chơi cũng không có.

Mặt cậu không thay đổi cầm phiếu điểm ở trước mặt Tê Diệu lắc lư nửa ngày, lúc này Tê Diệu mới hồi phục tinh thần lại.

Tê Diệu: "?"

Trầm Hủ: ".. Hai mươi điểm. Tiền lương của cậu không có đâu."

Tê Diệu: "Đều không cho phép sai lầm sao. Cậu thật nhỏ mọn."

Trầm Hủ: "..."

Cậu thế nhưng không cách nào phản bác?

Cả một ngày Tê Diệu đều thất thần, thời điểm làm bài thi cũng không quan tâm, viết mấy chữ trên đề liền bắt đầu thất thần, căn bản không biết mình đang tính toán thứ gì. Mệt Trầm Hủ còn nghiêm trang đem đáp án copy ở trên bài thi, cậu đang nghi ngờ chính mình vì sao ngu xuẩn như thế.

Tê Diệu bực bội xoa xoa tóc, tâm thần bất định thuận miệng nói: "Thật xin lỗi nha, hôm nay tôi có chút việc, lần sau nhất định sẽ hoàn thành đầy đủ."

Đang nói, Tê Vọng gửi tin nhắn đến cho cô.

Tê Vọng: Tôi ở cửa trường học phía đông.

Đoạn thứ hai là bảng số xe cùng hình xe trên đó, để Tê Diệu phân biệt.

Trầm Hủ đạt được xin lỗi, đang muốn cao ngạo mà tỏ vẻ mình bất đắc dĩ mà tiếp nhận. Lúc này, tiếng chuông đột nhiên vang lên, bạn học Tê Diệu ngày bình thường thân thể mảnh mai đi đường đều sẽ vấp té ngã thế mà lấy ra khí thế quán quân trăm mét của Olympic, như như gió xông ra cửa lớn. Toàn bộ quá trình ước chừng bỏ ra một giây đồng hồ thời gian, Trầm Hủ còn chưa lấy lại tinh thần, cô liền biến mất không thấy gì nữa, mất bóng dáng.

Trầm Hủ: "..."

Cô thật sự có để ý tới cậu sao?

* * *

Bên này, Tê Diệu trong lòng nhớ sự tình của Hoắc Ngu, đáy lòng như một đám lửa đang thiêu đốt, cổ động cô nhanh chóng chạy về phía xe Tê Vọng. Bước chân của cô không ngừng lao ra cửa lớn, hướng về phía đông chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chiếc Land Rover* màu đen dừng ở ven đường.

Tê Diệu hoàn toàn không có nghĩ tới, dựa theo tính cách của Tê Vọng, từ trước đến nay sẽ chỉ lái xe hơi.

(*Yue: Ý là Vọng ca chỉ sài xe hơi kiểu dáng bình thường, còn LandRover là xe SUV kiểu thể thao năng động nhìn màu mè hầm hố hơn. Không phải phong cách Vọng ca)

Cô không nói lời gì kéo ra xe cửa ở ghế sau, lẻn đến trên chỗ ngồi ngồi vững vàng. Đầu cô đầy mồ hôi, chạy thở không ra hơi, hai chân mảnh khảnh phát run từng đợt. Tê Diệu bất chấp bình phục hơi thở của chính mình, đứt quãng nói ra: "Tôi.. Tôi đã nói với anh.."

Tê Vọng nhíu nhíu mày, hỏi: "Em chạy cái gì."

Nói xong từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ khăn tay đến đưa cho Tê Diệu, cô đưa tay tiếp được, ấp ủ xem nên nói chuyện này cho Tê Vọng như thế nào.

Trên ghế phụ lại truyền tới một thanh âm xa lạ khác, giống như cười mà không phải cười: "Có thể là tâm tình quá vội vàng đi."

Tê Diệu đứng (ngồi ) chết trân tại chỗ.

Cô duy trì lấy bộ dáng ngạc nhiên cầm khăn giấy, nhìn về phía ghế phụ. Người con trai ngồi ở ghế phụ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã sửa sang lại cổ áo, quay mặt qua, hướng cô lộ ra nụ cười hững hờ: "Đã lâu không gặp nha. Diệu Diệu."

"..."

Lời này, rõ ràng là nhắc nhở cô sự tình mới phát sinh nửa ngày trước đó.

Bởi vì chạy vội mà thân thể khô nóng lại trong nháy mắt giống như là đem điều hòa không khí mở đến nhiệt độ thấp nhất, cóng đến nỗi khiến cô run lẩy bẩy, biểu lộ cứng đờ.

Tê Diệu đông tác chậm rãi thu hồi nửa người nghiêng về phía trước, chậm rãi ngồi trở lại chỗ ngồi, chậm rãi lau lau giọt mồ hôi trên trán.

Tê Vọng: "Vừa rồi em muốn nói cái gì?"

Đón thấy Hoắc Ngu nhíu mày, ánh mắt Tê Diệu liếc qua liếc qua kính chiếu hậu, phát hiện Hoắc Ngu cũng đang nhìn cô.

Cô cắn cắn môi, ráng mạnh mẽ nghẹn ra lời nói tới: ".. Không có việc gì. Em là muốn nói, em đói bụng."

Hoắc Ngu khẽ cười một tiếng, giọng điệu giống như ở trong điện thoại đáp lại lúc trước: "Tê Vọng, em gái của cậu thật đáng yêu."

Tê Diệu: "..."

Chẳng qua, hai người bọn họ là muốn đi nơi nào thế?