Một cổ cảm xúc mãnh liệt phủ lấy nội tâm của cô, làm cho cô không tự chủ mà cầm lấy ly rượu của Tê Vọng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người còn lại một hơi cạn sạch một nửa rượu vang bên trong ly. Vị chua xót lướt qua khoang miệng, dọc theo đường đi nhiệt độ cay nồng càng bốc cháy, nóng bỏng đâm vào thực quản, vẫn luôn đốt cho tới dạ dày.
Có thể là do Tê Diệu hồi lâu không uống rượu, trong nháy mắt bị cay đến hốc mắt phiếm hồng, dùng sức ho khan.
“Khụ khụ khục..” Cô ho quá mức lợi hại, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, cô chật vật lau nước mắt, bỗng nhiên trong tay được Tê Vọng bỏ vào mấy tờ khăn giấy.
Cha Tê mẹ Tê đầu tiên là kinh hoảng, lập tức ý thức được Tê Diệu chỉ là bị sặc rượu, lại nhịn không được nghẹn cười ra tiếng.
Tê Diệu mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Cô chỉ là muốn mượn rượu để cho chính mình có dũng khí nói ra khỏi miệng, ai có thể nghĩ tới vậy mà lại bị sặc một ngụm rượu, quả thực là một sỉ nhục lớn của nhân sinh chính mình.
Cô lau nước mắt rơi trên mặt, hắng giọng một cái, lúc này tiếng nói có chút nghẹn ách.
Mượn cảm giác say, Tê Diệu ngồi ngay ngắn, biểu lộ nghiêm túc mà nói: “Thật xin lỗi, loại thời điểm này nói lời như vậy thực sự không thích hợp. Lúc đầu con dự định sáng mai mới nói..” Nhưng mà, sáng mai Tê Vọng không nhất định ở đây. Chi bằng cô nói sớm cho thỏa đáng.
Cô hi vọng ở thời điểm cô thẳng thắn, mỗi người đều ở hiện trường.
Cha Tê mẹ Tê mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: “Diệu Diệu, con đang nói cái gì vậy?”
“Con sẽ thẳng thắn. Muốn nói sự thật cho mọi người.”
Đón lấy ánh mắt của bọn họ, Tê Diệu đột nhiên đứng người lên, chỉ nghe ầm một chút, ghế ngã trên mặt đất cô cũng bất chấp. Cô biểu lộ nghiêm túc, gằn từng chữ một mà đối với người Tê gia nói: “Con che giấu một sự thật, thật xin lỗi, con không nên giấu lâu như vậy.
Con không phải Tê Diệu, càng không phải là con gái của hai người. Con không biết vì cái gì ngủ một giấc tỉnh dậy linh hồn liền xuyên đến trên người của Tê Diệu, cũng rất xin lỗi vì chính con, vẫn luôn không thể nói sự thật với mọi người.
Sự thật chính là —
Con thật ra là Sở Du Du.”
Lời nói vừa ra, mọi người yên tĩnh không tiếng động.
Cha Tê mẹ Tê kinh ngạc nhìn nhìn qua Tê Diệu, trong lúc nhất thời biểu lộ phức tạp, sau một lúc lâu cũng chưa lên tiếng. Tê Diệu nói ra sự thật, đã tiếp nhận tốt chuẩn bị sẽ bị ai đó mắng, cô chờ đợi mẹ Tê đem bánh kem trước mặt ném lên trên mặt của cô, để cho cô rõ ràng chuyện của mình làm ti tiện đến cỡ nào.
Tê Diệu cúi thấp đầu, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Đúng lúc này.
Mẹ Tê che miệng, run rẩy, bỗng nhiên cười ra tiếng. Bà cười đến muốn chảy nước mắt, ở trong cái nhìn chăm chú đầy mộng bức của Tê Diệu một bên cười một bên chùi nước mắt: “Tửu lượng của Diệu Diệu nhà chúng ta cũng quá nhỏ đi, nửa ly rượu liền say rồi sao?”
Tê Diệu: “?”
Cha Tê: “Đúng vậy đó, nói lời kỳ quái cũng có ý tứ ghê, nếu không phải mặt đỏ giống cái mông khỉ, tôi gần như phải tin lời của con bé nói.”
Tê Diệu: “…”
Đối mặt hai người cười nghiêng ngả, Tê Diệu cố gắng muốn duy trì bầu không khí nghiêm túc: “Không phải.. Con nói là sự thật, không tin con có thể cho mọi người..” Chứng minh một chút..
“Ha ha ha ha ông nhìn con bé vẫn còn nghiêm túc, thật sự là muốn cười chết tôi ha ha ha ha..”
Mẹ Tê ôm lấy Tê Diệu dùng sức hôn một cái, đem son môi màu hồng phấn đều dán đến trên má của Tê Diệu.
Tê Diệu đang muốn tiếp tục nói, chợt bị một bàn tay níu lại cánh tay của cô. Cô sửng sốt một chút, nhìn về phía Tê Vọng, Tê Vọng ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, cách gọng kính viền vàng, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tê Diệu không chớp mắt.
Anh kéo kéo, động tác nhỏ rõ ràng là muốn Tê Diệu ngồi xuống.
Tê Diệu cùng Tê Vọng bốn mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt mãnh liệt tỏ vẻ chính mình còn chứa có đem sự tình nói rõ ràng. Tê Vọng lại túm một chút tay áo của cô, giọng điệu bình thản nói: “Lúc ăn cơm không được tùy ý rời khỏi bàn, không ra bộ dáng gì cả.”
Tê Diệu mấp máy môi, không rõ vì cái gì Tê Vọng không muốn cô nói tiếp. Cô theo lực kéo của Tê Vọng ngồi ở trên ghế, người một nhà lại khôi phục bầu không khí hài hòa vui sướng, tiếp tục ăn cơm. Cha Tê mẹ Tê thỉnh thoảng mà đem mấy lời Tê Diệu vừa mới nói lấy ra trêu chọc, giễu cợt một hồi lâu.
Lúc này, Tê Vọng nói: “Nhanh ăn đi, đợi lát nữa không phải còn muốn phóng pháo hoa hay sao?”
“À đúng đúng đúng..”
Buổi tối nay pháo hoa là do cha Tê và Tê Vọng cùng nhau bắn. Mẹ Tê ôm bả vai của Tê Diệu, khoảng cách của hai người xa ước chừng bốn, năm mét, lẳng lặng mà nhìn hai cha con bắn pháo hoa.
Cha Tê động tác có chút vụng về, Tê Vọng nhíu mày nhận lấy, nhóm lửa ngòi nổ, chỉ thấy những bông hoa lửa ào ào phóng lên ở giữa không trung tỏa ánh sáng lập loè, xinh đẹp mà hão huyền.
Mẹ Tê cười nói: “Tê Vọng chỉ có loại thời điểm này, mới có chút bộ dáng con nít như vậy.”
“.. Đúng không.”
Tê Diệu nhìn qua vị trí của Tê Vọng, trầm mặc không nói.
Pháo hoa bắn được một nửa, bỗng nhiên gió nổi lên, không quá mấy phút, mưa to ào ào đón đầu dội xuống, đánh cho người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị, mấy người vội vàng trở lại biệt thự tránh mưa.
Nhìn mưa rơi thế này, chỉ sợ là Tê Vọng không có cách nào chạy xe trở về, đường ban đêm vốn cũng không dễ đi, nguy hiểm trượt ngã giữa đường cực lớn.
Tê Diệu khoác áo khoác mẹ Tê đưa cho mình nhìn mưa.
Nỗi lòng của cô giống như là trận mưa lớn này, đánh cho cô tâm loạn như ma.
Tê Vọng chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh cô. Một tay anh đút túi, nhìn về phía Tê Diệu, sợi tóc thấm nước nên ẩm ướt. Trong cơn mưa to, thanh âm của anh có chút mơ hồ không rõ.
“Tôi có lời muốn nói chuyện với cô.
Sở Du Du.”