Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 127: 127: Ngoại Truyện 4





Nghe nói mẹ Sở Du Du bệnh chết.

Cha Sở vẫn luôn không thích cô sẽ quản lý gia đình, chỉ biết ngày tháng sau này càng ngày càng khó trải qua.
 
Tiếng đàn sầu bi dầy đặc, giống như không hòa tan được sương mù, vĩnh vĩnh viễn viễn bao phủ ở trên người thiếu nữ.
 
Tê Vọng lấy hết can đảm chuẩn bị đi lên trước đẩy cửa phòng âm nhạc ra, lại nghe tiếng dương cầm ngừng lại.

Cô tiếp điện thoại, mang theo tiếng khóc nức nở kêu tên Trình Lịch: "Tớ không có nhà nữa, phải làm sao bây giờ?"
 
Trình Lịch bên kia đầu điện thoại tìm cô cả một ngày cuối cùng có tin tức, cậu gấp đến độ dậm chân, gào thét lớn kêu cô đừng đi đâu hết.

Cậu lập tức chạy tới.
 
Tê Vọng biết rõ quan hệ hai người cực tốt, bất cứ lúc nào, người đầu tiên cô luôn nghĩ đến đều là Trình Lịch.
 
Tê Vọng ôm sách đứng lặng tại chỗ một lúc lâu, buông xuống mí mắt, xoay người rời đi.
 
Bắt đầu từ khi đó, nụ cười của cô không hề thuần túy, vĩnh vĩnh viễn viễn kết một tầng khói mù không rõ.


Cũng là từ khi đó, cô không còn có xuất hiện ở phòng âm nhạc.

Tê Vọng rõ ràng thấy cô đang ở tự từ bỏ chính mình, cô không hề có chờ mong đối với cuộc sống tương lai.
 
Chẳng qua cô không thoát ra được mùa hè tươi đẹp kia.
 
Tê Vọng cũng vậy.
 
Anh nghĩ, có lẽ là ánh nắng ngày ấy quá mức ôn nhu, mới có thể làm anh triệt triệt để để đánh mất lý trí, thế cho nên mười mấy năm trời vẫn nhớ mãi không quên, không bỏ xuống được cô.
 
Thật đáng buồn chính là, cô hoàn toàn không biết gì cả.
 
* * *
 
Sau đó, Tê Vọng và cô vào học cùng trường cấp ba, trở thành bạn cùng lớp.
 
Chỗ ngồi của hai người cách một cái lối đi nhỏ.

Tê Vọng ngồi ở hàng phía trước, cô ngồi ở sau hi hi ha ha cả ngày.

Hai người cách nhau chẳng qua chỉ mấy mét ngắn ngủn, như biển trời gần nhau trong gang tấc mà lại vô cùng xa.
 
Sở Du Du cùng tiểu tử Trình gia kia chơi rất tốt, cả ngày đi theo Trình Lịch chạy nơi nơi, không chút nào để bụng người khác sau lưng đem thanh danh cô truyền ra khó nghe bao nhiêu.
 
"Nghe nói sinh hoạt cá nhân của Sở Du Du đặc biệt loạn đó."
 
"Đi theo Trình Lịch có thể đi nơi nào tốt, cả ngày xa hoa truỵ lạc không chừng làm ra cái gì đó mà người ta không biết được."
 
"Quả thực so với chị của cô ta là một trời một vực."
 
Mấy người thảo luận đến ba hoa chích choè, nước bọt văng tung toé, đang hăng hái nói chuyện hai chị em Sở gia, một quyển sách quăng lên mặt bàn phát ra tiếng "bốp", trong nháy mắt lớp đang ồn ào nhốn nháo bỗng lặng ngắt như tờ, trình độ yên tĩnh có thể so với thầy giáo chủ nhiệm ma quỷ lại đây kiểm tra học sinh chỉ hơn không kém.
 
Mấy người hoang mang mà kinh hoàng nhìn phía Tê Vọng.

 
Cách mắt kính, mắt phượng sắc bén mà lạnh nhạt của anh hơi mở, thế nhưng nhiều vài phần lạnh băng khiến người ta cảm thấy sợ.

Khuôn mặt đang từ từ nảy nở của thiếu niên quá mức tuấn mỹ, không thể dùng hai chữ "Xinh đẹp" mà hình dung được.
 
"Các người quấy rầy tôi." Anh mặt không biểu tình nói.
 
"..."
 
Giờ này đã tan học, nếu những người khác dám nói như thế, khẳng định sẽ bị cả đám chửi lại, nhưng bọn họ không nghĩ tới Tê Vọng nói ra làm họ nghẹn lời như vậy, sắc mặt không khỏi có chút ngượng ngùng.
 
Sở Du Du vừa vào cửa lớp, liền thấy lớp học an tĩnh như gà.
 
Cô sửng sốt một chút, cúi đầu bắt lấy một bạn học nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm đã tới hả?" Xong rồi nha, mấy ngày hôm trước trèo tường bị bắt, hôm nay trốn học lại bị bắt, khẳng định lại muốn liên hệ người lớn.

Cô không nghĩ vì chuyện này lại bị phê bình đâu.
 
Thiếu niên tuấn mĩ ngồi hàng phía trước bị cô nắm chặt cánh tay, mặt không biểu tình mà nhìn phía cô, không nói một lời.
 
Cô thấy rõ đối phương, như bị điện giật buông ra tay, xấu hổ mà xoa xoa tóc.
 
Là Tê Vọng sao.
 
Tê Vọng là học sinh ưu tú, gia thế tốt, tướng mạo không tầm thường, Tê gia so với Sở gia đầy chuyện rắc rối như trời với đất.


Cô và Tê Vọng không phải người cùng một thế giới, theo lý mà nói Tê Vọng sẽ không thích loại như cô mới đúng.
 
Ưu điểm lớn nhất của cô đó là rất hiểu chuyện, không đợi đối phương há mồm, tự mình đi trước dịch chỗ ngồi ra, nằm bò lên bàn tiếp tục ngủ.
 
Tê Vọng nhíu mày.
 
Khuôn mặt mảnh khảnh bình tĩnh nhìn chằm chằm cánh tay mình, trầm mặc.
 
Ai cũng không biết, tim anh đập bang bang giống như muốn phá tan làn da mỏng, chỗ bị chạm qua nóng rực nóng bỏng, làm cho anh hốt hoảng một trận.
 
Ngày đó Sở Du Du hiếm khi nhìn thấy Tê Vọng-người được xưng là thiên tài toán học bị thầy giáo kêu lên trả lời vấn đề, lại giống như đầu gỗ đứng im không nhúc nhích, không buồn lên tiếng.

Các bạn học hai mặt nhìn nhau, thầy giáo cũng có chút xấu hổ, mạnh mẽ nói sang chuyện khác kết thúc trò khôi hài này.
 
Sở Du Du nghĩ thầm, thì ra học bá cũng có lúc làm thầy giáo xuống đài không được.
 
Ngoài cửa sổ, ve kêu ồn ào từng hồi..