Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 142: Câu Chuyện Thứ Bảy (22)




Edit: 1kiss

————————————————–

Tiếu Vân ở trên giường ngồi xuống, mỉm cười ôm lấy Từ Trạch từ phía sau, dùng tay nắm cằm của hắn, ép hắn phải quay đầu lại nhìn mình, "Đồ nhi ngoan ~ chớ sợ, chúng ta sẽ thương yêu ngươi thật nhiều."

Tiếu Vân nói xong liền hôn lên môi Từ Trạch rất lâu, sau đó một tay giữ chặt phần eo của Từ Trạch không cho hắn ngọ nguậy, một tay đỡ lấy phân thân đã sớm thủ thế chờ đợi của chính mình, chống ngay trước cửa hậu đình ướt đẫm đến rối tinh rối mù của Từ Trạch.

Từ Trạch trước đó đã bị Tiếu Vân và Mẫn Thu Nguyệt luân phiên nhau thao một lần, trong cơ thể vẫn còn không ít t1nh dịch người sau cùng vừa mới bắn vào, lần này Tiếu Vân cũng không cần phải tốn quá nhiều sức lực, cắ m vào hơn phân nửa tính khí y thoáng dừng lại điều chỉnh dưới hô hấp mấy giây, sau đó lập tức liền hung ác đâm cả căn cự kiếm đang lộ ở bên ngoài hoàn toàn chen vào vỏ kiếm làm bằng thịt mềm kia.

"Ưm a..." Từ Trạch bị ép ngồi ở trong lồ ng ngực của người đàn ông, lại một lần nữa tiếp nhận vận mệnh bị tính khí to dài xỏ xuyên, ngửa đầu lên phát ra một tiếng th ở dốc như than thở.

Nhưng thân thể đã thưởng thức qua tư vị bị đâm cắm ác liệt đến mức l3n đỉnh của hắn, lại chẳng biết xấu hổ tự lắc lư vòng eo đón hùa kh0ái cảm ập đến.

Tiếu Vân còn chưa chuyển động trong huyệt mật của hắn mấy lần, cả người hắn liền mất hết sức lực, xụi lơ trong vòng tay đối phương, thịt mềm mẫn cảm trong hậu đình cũng m út chặt d**ng vật Tiếu Vân không nhả, theo tiết tấu ra ra vào vào của cự vật dữ tợn mà bị kéo đi khắp nơi.

Có điều cũng không biết nguyên nhân có phải do đã bắn t1nh hai lần, hay hắn vẫn có chút sợ hãy phải đối mặt với một cuộc l@m tình thô bạo hay không, ngọc hành dưới bụng Từ Trạch vẫn không có động tĩnh gì.

Mẫn Thu Nguyệt hung hăng hôn lên môi Từ Trạch một cái, sau đó cúi người tiến tới trước thịt vật còn đang ngủ say, hơi tiếc nuối nói: "Thế giới trước đó kết thúc quá đột ngột, cũng không kịp thử hút máu từ chỗ này của em một lần."

Từ Trạch đang bị Tiếu Vân không ngừng giã nện đến mức hơi thất thần, há miệng r3n rỉ, vài giây tiếp theo mới phản ứng được Mẫn Thu Nguyệt nói "chỗ này" là chỗ nào, "Làm gì có ma ca rồng nào lại hút máu từ nơi đó?!"

Mẫn Thu Nguyệt li3m li3m môi, "Chỗ này đã có mạch máu, dĩ nhiên có thể hút được."

Nói xong lời này, hắn ta liền lè lưỡi đặt ở phần gốc tính khí của Từ Trạch, dọc theo đường mạch máu trên cán dần dần li3m láp về phía trước. Sau khi li3m đến phần đỉnh của thịt vật, chiếc lưỡi nóng ướt kia linh hoạt xoay mấy vòng ở quanh lỗ nhỏ, tiếp đó lại men theo một đường gân xanh đang nổi lên, từ từ lại trượt xuống.

Hậu huyệt bị d**ng vật dữ tợn thúc vào từng cú từng cú một, hung hãn khuấy đảo, ngọc hành mẫn cảm lại được đầu lưỡi mềm mại dịu dàng âu yếm, dưới hai loại kh0ái cảm rõ ràng đối lập nhau lại vô cùng sung sướng đó, Từ Trạch không kiên trì nổi được mấy phút, thịt vật vốn dĩ mềm nhuyễn lại nhanh chóng ngẩng đầu lên thật cao, tràn tuyến dịch trong suốt ra bên ngoài.

"Các anh... Dừng tay, dừng miệng...lại... A a a ——" Bị hai người đàn ông cùng nhau vuốt v e, yêu thương hai chỗ mẫn cảm trước sau trên người như vậy, Từ Trạch vẫn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, muốn khép hai chân lại, cuộn tròn người đứng dậy để chạy trốn. Nhưng mà hắn còn chưa kịp giãy dụa thêm mấy lần, liền đã bị Tiếu Vân ở phía sau hắn duỗi tay ra, kéo hai chân của hắn càng mở rộng gần như thành một đường thẳng chữ M, sau đó càng thêm dùng sức, bắt đầu chuyển động vòng eo lên xuống, mỗi lần rút ra kéo theo một ít mị thịt đỏ tươi, sau đó lại cắ m vào với tốc độ cực nhanh, tiến đến nơi sâu nhất trong huy3t động.

Từ Trạch lập tức liền bị thao đến mức không còn khí lực, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Tiếu Vân giam cầm ở trong ngực, vì phải hé lưỡi ra th ở dốc nên miệng cũng không thể khép lại được, đôi mắt cũng dần mất tiêu cự.

Mà Mẫn Thu Nguyệt ở trước người hắn cũng thay đổi phong thái ung dung thong thả trước đó, ngậm lấy hơn nửa thịt vật của hắn ở trong miệng, theo tiết tấu hắn liên tục bị đâm lên xuống mà không ngừng mà phun ra nuốt vào.

Chính mình hậu huyệt đang m út chặt tính khí của một người đàn ông, mà chính mình tính khí cũng đang bị một người đàn ông khác li3m láp, Từ Trạch chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của bản thân, liền cảm thấy xấu hổ tới nỗi toàn thân đều trở nên ửng hồng.

Nhưng dưới kh0ái cảm mãnh liệt gấp đôi đổ ấp đến, sự xấu hổ này ngược lại còn giống như thuốc kích d*c đổ thêm vào cuộc giao h0an triền miên này, ngọn lửa tình d*c cháy hừng hực nhanh chóng đốt sạch mọi lý trí của Từ Trạch, khiến hắn sa đọa vào vực sâu d*c vọng đầy vui sướng và ngọt ngào.

Thế là, Tiếu Vân và Mẫn Thu Nguyệt liên thủ chơi đùa cơ thể Từ Trạch còn chưa được bao lâu, hắn đã đạt đến cao trào lần nữa.

"Sướng, sướng quá... Muốn... Muốn bắn..." Hắn vừa cao giọng d@m đãng r3n rĩ, vừa co giật phân thân đằng trước, phun ra một ít bạch trọc loãng loẹt sau ba lần bắn t1nh liên tục ở trong miệng Mẫn Thu Nguyệt.

Mẫn Thu Nguyệt cũng không né tránh, vẫn luôn đợi cho đến Từ Trạch ngừng lại việc xuất tinh mới ngẩng đầu lên, sau đó siết chặt cằm Từ Trạch, cùng hắn hôn sâu. Mẫn Thu Nguyệt trong khoảnh khắc đầu lưỡi hai bên giao hòa, liền đẩy toàn bộ t1nh dịch ở trong cổ họng sang phía đối phương, dùng sức ép buộc Từ Trạch phải nuốt toàn bộ t1nh dịch của chính mình xuống bụng.

Hắn lúc này mới hài lòng dùng đầu lưỡi quét một vòng quanh môi Từ Trạch, sau đó lại li3m một ít chất lỏng trắng sữa đang tràn ra bên khóe môi hắn vào trong miệng, chép miệng một cái, "Hừm, ngọt."

Tiếu Vân cũng đang không ngừng đâm thọc bên trong huyệt mật đang co giật khép chặt lại vì cao trào, vừa tiếp tục mạnh mẽ thao hắn vừa buộc hắn quay đầu sang phía mình, sau đó cũng hôn lên, dùng đầu lưỡi đảo qua đảo lại khắp vòm miệng của hắn một vòng, liền gật gật đầu tán thành, "Quả thật rất ngọt."

... Ngọt cái đầu bọn mi ấy, hai tên bi3n thái!

Từ Trạch phải ăn phần lớn t1nh dịch của chính mình, yếu ớt âm thầm mắng ở trong lòng, ngay giây tiếp theo lại kinh ngạc trợn tròn mắt, "Đừng... Đừng..."

"Đừng dừng lại sao?" Mẫn Thu Nguyệt đưa ngón tay bôi đầy mỡ cao Xuân Dương Nhuận Ngọc một lần nữa, xâm nhập vào trong huyệt mật đã bị một căn thịt vật to dài nhồi đầy của Từ Trạch, hắn ta hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười ranh mãnh, nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ làm vậy."

Nói xong, Mẫn Thu Nguyệt liền mạnh mẽ kéo giãn miệng hậu huyệt Từ Trạch ra, đẩy tính khí cũng to kh ủng bố không kém của mình từ từ dán lên d**ng vật của Tiếu Vân, tiến vào bên trong từng chút một.

"Đừng, đừng... A ——" Mặc dù trước đó đã gật đầu đồng ý, nhưng khi thật sự phải nhét thêm một cự vật n@m tính khác vào trong cơ thể đã bị một cái khác xỏ xuyên lấp kín, Từ Trạch vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi, muốn giãy dụa thoát ra.

Tiếu Vân lại vào đúng lúc này dùng một tay tập trung cố định nửa người trên của Từ Trạch, một tay giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của hắn, mà Mẫn Thu Nguyệt cũng gắt gao chụp lấy hai cánh mông, không cho hắn tiếp tục giãy giụa thêm phút nào, chỉ có thể giống như tế phẩm dâng hiến cho dâm thần, luống cuống đợi tận hưởng cảm giác bị hai người đàn ông cùng thao làm.

Tính khí rắn chắc hừng hực không khác gì một dụng cụ tra tấn, từ từ đẩy nhục b1ch đã bị kéo căng đến cực hạn càng mở rộng hơn nữa, mỗi nếp uốn đều gần như thẳng băng, đè ép lên những thớ thịt mềm mại mẫn cảm kia chậm rãi c ắm vào nơi sâu nhất. Đợi cho đến khi Từ Trạch ở giữa thất thần r3n rỉ vì cảm giác đau đớn và thoải mái cùng tập kích vào đại não, căn tính khí to dài kia mới giống như cự vật hung dữ đang nằm ngay bên cạnh, hoàn toàn lút cán chôn sâu ở trong mật huyệt chặt khít khiến chúng nó sướng đến mức gân xanh nổi phồng lên.

"Đã nói sẽ thao em phát khóc, em đợi đó." Mẫn Thu Nguyệt cúi thấp đầu, li3m li3m ngón tay Từ Trạch.

"Chắc chắn sẽ không đau phát khóc đâu, ngươi yên tâm." Tiếu Vân nhẹ nhàng gặm c ắn một cái ở chỗ sau gáy Từ Trạch.

Hai người vừa dứt lời, liền lần lượt chuyển động ra vào trong huyệt mật của hắn một cách hung ác.

"Quá sâu... A... Quá, quá nhanh..." Từ Trạch bị hai người đàn ông trước sau kẹp ở giữa cùng nhau đâm cắm, cái miệng không khép lại được chảy một dòng nước miệng xuống cằm. Mỗi khi có một người rút ra khỏi cơ th ể hắn thì một người khác liền ngay lập tức thế chỗ thọc vào hậu huyệt non mềm, hai căn tính khí tráng kiện một vào một ra cực nhanh, khuấy đảo lộn xộn bên trong thành một bãi nước, Từ Trạch ngoại trừ yếu ớt thét lên ra thì cũng không thể làm được gì.

Mật huyệt của Từ Trạch được đút no đến mức không thể khép lại được, bị hai căn cự vật không ngừng mạnh mẽ giã nện, bên trong không có giây phút nào là không bị d**ng vật của đàn ông nhét vào, thịt ruột cũng run run xoắn chặt lại, m út mát thứ đang xỏ xuyên nó. Cho dù hắn có khóc lóc xin tha như thế nào đi nữa, hai người đang hăng hái đóng cọc trong thân thể hắn cũng không hề có ý thương tiếc dừng lại.

Đây rõ ràng là một cuộc l@m tình mà hắn không hề mong đợi, hoặc có thể nói là tàn nhẫn lăng nhục, nhưng không biết là do mỡ cao thúc đẩy hay thân thể hiện tại này của hắn trời sinh d@m đãng, Từ Trạch dần dần cảm nhận được sự sung sướng và kh0ái cảm tột độ, ngọc hành đã tiết nhiều lần dưới bụng dưới tình huống không người đụng chạm, dĩ nhiên lại đứng thẳng một lần thứ nữa.

"Quá sâu... Hô... Sắp bị, sắp bị đâm thủng... Ân a... Thật nhanh..." Theo tiết tấu hai căn thịt vật không ngừng thọc ra thọc vào bên trong cơ thể, Từ Trạch ảo tưởng phần bụng hơi gồ lên như sắp bị phá thủng, mặc dù ban đầu hắn vẫn gào lên những câu kháng cự giãy dụa, nhưng dần dần những tiếng kêu đau khó chịu liền biến thành d@m đãng r3n rỉ.

Tiếu Vân và Mẫn Thu Nguyệt bị âm thanh r3n rỉ của Từ Trạch k1ch thích càng thêm hưng phấn, hai người dùng hết sức lực nhanh chóng phần eo, ở trong cơ thể hắn càng mãnh liệt đâm thọc liên tiếp, khiến cho cả trong phòng ngoại trừ những dâm ngôn lãng ngữ mà Từ Trạch kêu lên, thì còn ngập tràn tiếng nước nhóp nhép từ cái miệng phía dưới của hắn phát ra, và âm thanh "bạch bạch" hai cánh mông căng tròn bị túi tinh h0àn đánh vào.

Từ Trạch cứ lại bị thao gần trăm cái như vậy, hai cẳng chân vốn dĩ mềm như bún của hắn bỗng nhiên cứng đờ trong nháy mắt, "Lại sắp, lại sắp bắn... A a a —— "

Từ Trạch còn chưa dứt lời, một ít trọc dịch loãng nhạt liền phun ra ngoài từ phân thân của hắn.

Mẫn Thu Nguyệt ngắm nhìn Từ Trạch hai mắt trắng dã, gương mặt đờ đẫn bởi vì kh0ái cảm l3n đỉnh, nói với Tiếu Vân bằng giọng hơi đùa cợt: "Em ấy tối nay đã bắn bốn lần, nếu tiếp tục làm thì thứ bị ép ra không phải là t1nh dịch nữa đâu."

"Cái gì? Hừm..." Tiếu Vân lúc trước chỉ được Từ Trạch chăm sóc đứt quãng, còn chưa từng triệt để thấy vui sướng một lần. Y hiện tại cùng Mẫn Thu Nguyệt đồng thời song long nhập động thao Từ Trạch, tuy rằng vẫn luôn dùng chân khí ức chế d*c vọng muốn xuất tinh, nhưng huyệt thịt của Từ Trạch sau khi cao trào quả thực xiết quá chặt, y rốt cuộc vẫn là không nhịn được nữa, đỉnh lỗ nhỏ giật giật, phun một lượng lớn bạch trọc nguyên dương ở nơi sâu nhất trong hậu huyệt hắn.

"Ngươi nói xem còn có thể là cái gì?" Mẫn Thu Nguyệt nói, lại đúng vào lúc này cũng đẩy tính khí của chính mình vào sâu hơn nữa trong cơ thể Từ Trạch, dán chặt lên d**ng vật của Tiếu Vân, đồng thời xối đầy t1nh dịch lên vách th1t nhuyễn nát.

"A a a ——" Bị hai người đàn ông cùng bắn t1nh ở trong hậu đình, Từ Trạch cả người đều run rẩy, chỉ có thể lè lưỡi ra thở hổn hển.

Bụng của hắn vì chứa hai căn d**ng vật và một đống t1nh dịch mà phồng lên như thai phụ ba tháng, hai chân dạng rộng ra hai bên, mà đỉnh phân thân ở dưới bụng lại một lần nữa phun ra chất lỏng.

Có điều lần này cũng không phải bạch trọc trắng đục, mà là nước tiểu màu vàng nhạt.

Mẫn Thu Nguyệt li3m đi những giọt nước không biết là vì xấu hổ hay là vì sung sướng quá mức đang chảy ra khóe mắt Từ Trạch, vẻ mặt trông rất thành khẩn nói rằng: "Không ngờ em như vậy thích hai người chúng ta cùng làm em như vậy, sau này trở về thế giới hiện thực chúng ta sẽ hợp lại làm một, em sẽ phải chịu thiệt thòi rồi."

Tiếu Vân lại lắc đầu cười nói: "Ký ức thuộc về nửa linh hồn của ta đã quay trở về. Ngươi yên tâm, về sau ta có thể chế tạo các thế giới giả tưởng cho ngươi chơi, cho dù ngươi muốn bị mười cái tám phiên bản của ta thay phiên nhau yêu thương, bản tôn cũng có thể khiến ngươi thoả mãn."

...

......

"Đờ mờ thiệt thòi cái đầu mi ấy! Thỏa mãn cái quần què!" Từ Trạch dùng nốt chút sức lực ít ỏi còn sót lại, giận dữ hét lên: "Trở về thế giới hiện thực, ông đây sẽ dẫn mi đi gặp bác sĩ thú y (để thiến)!"