Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 124: Câu Chuyện Thứ Bảy (4)




Edit: 1kiss

————————————————–

Ở trong thế giới tôn trọng thực lực này, mỗi vị đại năng giả có trình độ tu luyện khác nhau, việc tôn xưng đối với họ cũng hoàn toàn không ai giống ai. Người tu chân bậc Kim Đan kỳ được gọi là chân nhân, bậc Nguyên Anh kỳ được gọi là tôn giả, bậc Hóa Thần kỳ được gọi là lão tổ. Mà có thể được gọi là tiên tôn hoặc ma tôn, tính ở cả hai phe chính tà, thì số vị cao nhân bậc Đại Thừa kỳ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Dựa theo ấn tượng của Sở Tùy Phong, bất kể là trước khi trùng sinh hay sau khi trùng sinh, hắn cũng chưa từng gặp qua một vị tiên tôn họ Tiếu. Nói đúng hơn, là từ sau khi Tiếu Vân Nhi ngã xuống, thế gian này liền không có một người tu chân nào họ Tiếu có thể đột phá từ Nguyên Anh kỳ đến Hóa Thần kỳ, chứ chưa nói đến Đại Thừa kỳ.

Nhưng ở trước mặt hắn, vị Tiếu tiên tôn không biết đến từ đâu này lại có vẻ như còn biết hắn là ai...

Sở Tùy Phong trong lòng đột nhiên cảm thấy cảnh giác, trên mặt càng trở nên cung kính hơn: "Tiên tôn quen biết tiểu nhân sao?"

Vị Tiếu tiên tôn kia trầm lặng đánh giá Sở Tùy Phong rất lâu, mãi đến khi Sở Tùy Phong cũng cảm thấy sợ hãi khi bị y nhìn chằm chằm như vậy, mới lắc đầu nói: "Thôi..."

Sau đó y cũng không giải thích gì nữa, chỉ lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo, đổ ra một viên đan dược óng ánh long lanh đưa cho Sở Tùy Phong: "Nuốt viên Thiên Tâm Hồi Chuyển đan này, sau đó điều tức [1] nửa canh giờ, vết thương trên người ngươi liền có thể khỏi hẳn."

Sở Tùy Phong nhận lấy viên đan dược, một đời trước hắn rất thành công trong phương diện điều chế thuốc, chỉ cần thoáng nhìn qua, hắn liền xác nhận thứ đối phương cho hắn quả thực là một viên linh dược được vô số tu sĩ cấp thấp mơ ước có được.

Hắn cũng không giả bộ khách khí, sau khi thoải mái cảm ơn Tiếu tiên tôn vì đã tặng thuốc liền nuốt viên đan được xuống, sau đó trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi đến lúc chân khí trong cơ thể Sở Tùy Phong vận chuyển đủ mười hai chu kỳ, hiệu lực của viên đan dược tên Thiên Tâm Hồi Chuyển này cơ bản cũng cũng đã được bản thân hắn hấp thu. Bây giờ vết thương trước ngực Sở Tùy Phong chẳng những đã hoàn toàn lành lặn đến mức không nhìn ra vết sẹo nào, mà ngay cả tu vi của hắn cũng tiến bộ không ít, từ Trúc Cơ sơ kỳ một bước nhảy lên trung kỳ.

Hắn sảng khoái tinh thần mở mắt ra, đứng lên chậm rãi xoay người, sau đó lại tình cờ phát hiện vị Tiếu tiên tôn thế nhưng lại không bỏ đi, mà vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho hắn.

Tuy người này lai lịch quỷ dị, trong lời nói cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng đối phương thân là đại năng giả cấp Đại Thừa kỳ lại hết sức săn sóc chu đáo cho một người mới nhập môn tu chân Trúc cơ kỳ như Sở Tùy Phong, thiện ý này vẫn khiến hắn vô cùng cảm động. Hắn chắp tay một lần nữa, giọng điệu còn chân thành hơn so lúc trước, nói: "Tiểu nhân pháp lực thấp kém, e là chưa thể báo đáp được đại ân đại đức của tiên tôn, nhưng nếu tiên tôn có chuyện gì muốn nhờ vả, tiểu nhân cho dù chết cũng không chối từ."

Nghe hắn nói như vậy, Tiếu tiên tôn lại khe khẽ lắc đầu, sau đó nói: "Bản tôn đang có việc cần phải rời khỏi Cửu Thiên Kiếm tông, nếu lúc nãy không phải cảm nhận được có người phá trận, e là bản tôn đã ở bên ngoài ngàn dặm, không có cách nào cứu ngươi... Ngươi nếu có thể phá giải được âm dương trận, bản tôn sẽ giữ lời nhận ngươi làm đồ đệ. Chỉ là bản tôn phải đi chuyến này, ít thì mấy ngày, nhiều thì hơn tháng, ngươi trước tiên cứ quay về ở tạm trong trấn Thiên Kiếm, chờ bản tôn trở về ắt sẽ đi đón ngươi lên núi, chính thức nhận ngươi làm đồ đệ."

Vừa nghe phải quay về trấn Thiên Kiếm, Sở Tùy Phong lập tức lắc đầu, "Thứ lỗi cho tiểu nhân không thể tuân lời."

Tiếu tiên tôn thấy lời nói hợp tình hợp lý của mình lại bị từ chối ngoài ý dự liệu, âm thanh thoáng chốc lạnh lùng hẳn: "Ngươi đây là không muốn làm đồ đệ của bản tôn, hay là không tin bản tôn sẽ giữ lời nhận ngươi vào môn phái?"

"Không phải như vậy." Sở Tùy Phong móc túi tiền từ trong ngực áo ra, mở rộng nó rồi chìa cho Tiếu tiên tôn xem, để lộ ra vàng bạc bên trong, "Tiểu nhân không có khối tinh thạch nào cả, thực sự không thể ở nổi trấn Thiên Kiếm... Nếu không thì ta tìm thành trấn xa hơn một chút chờ tiên tôn?"

Tiếu tiên tôn là kiểu người vừa phất tay một cái liền đã có một viên Thiên Tâm Hồi Chuyển đan đáng giá hai khối tinh thạch, y phỏng chừng từ trước tới nay cũng chưa từng thấy một kẻ tu chân nghèo như vậy, sau khi đột nhiên im lặng một hồi lâu thì lấy ra một cái túi nhỏ làm bằng tơ tằm ném cho Sở Tùy Phong, "Đây!"

Tiếu tiên tôn có lẽ thật sự có việc gấp, đưa đồ cho Sở Tùy Phong xong cũng không hề dặn dò gì thêm, lập tức ngự kiếm rời đi.

Sở Tùy Phong đợi đến khi bóng dáng của y lóe lên rồi biến mất thì mới mở túi tiền kia ra, chỉ thấy bên trong bất ngờ có chí ít hơn ba mươi khối tinh thạch thượng phẩm, ước chừng đủ để hắn sống ở phòng cao cấp [2] của quán trọ tốt nhất tại trấn Thiên Kiếm trong vòng mười năm.

Vừa mới trở lại sư môn được nửa chặng đường, hắn tự nhiên chẳng những kiếm được một vị sư phụ tu vi Đại Thừa kỳ, mà còn có một đống tiền từ trên trời rơi xuống. Cho dù Sở Tuy Phong kiếp trước đã từng thành công phi thăng, sở hữu vô số trân bảo, nhưng hiện tại hắn phải bắt đầu lại từ hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi, gặp được chuyện như vậy cũng không nhịn được mừng rỡ như điên.

Hắn chạy như bay, chỉ tốn một nửa canh giờ đã đi xuống núi, lại ở ngoài thành đợi thêm một canh giờ, cho đến khi sắc trời mờ sáng, cửa thành được mở ra mới tiến vào trấn Thiên Kiếm.

Có điều hắn lại không trực tiếp đi thuê phòng, mà là trước tìm tiệm Bách Bảo Các chuyên mua bán các loại pháp khí bảo vật, dùng một khối tinh thạch thượng phẩm mua một cái nhẫn không gian có thể thu cất đồ vật, giấu thanh bảo kiếm tổ truyền khá là bắt mắt của hắn và hầu hết tinh thạch mà Tiếu tiên tôn đưa cho hắn vào bên trong nó, chỉ để lại một khối tinh thạch ở trên người.

Sau đó hắn tiếp tục đến tiền trang [3] của người tu chân, đổi một trong những khối tinh thạch thượng phẩm thành một nghìn khối tinh thạch trung phẩm, sau đó cất hơn phân nửa vào trong chiếc nhẫn không gian.

Đợi làm xong những việc này, hắn mới tìm đến một quán trọ không quá tốt cũng không quá tệ trong trấn Thiên Kiếm để thuê phòng.

Mà một lần ở trọ này của hắn, liền không phải là mấy ngày, cũng không phải hơn tháng như Tiếu tiên tôn đã nói —— Sở Tùy Phong chờ đợi ở trấn Thiên Kiếm ròng rã hơn ba tháng, Tiếu tiên tôn mới lại bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn vào một ngày chạng vạng.

Lúc này Sở Tùy Phong đang ngồi ở trong đại sảnh lầu một của quán trọ, vừa cùng mấy vị tu chân giả cũng đang sống ở quán trọ ăn cơm uống rượu, vừa nghe bọn họ bàn tán về những chuyện bí mật của Cửu Thiên Kiếm tông.

"Cái vị Tiếu tiên tôn đúng là kẻ không hiểu phong tình, năm đó Kinh Hồng lão tổ lưu luyến si mê y đến thế, y đều làm như không thấy... Cho dù y không xem trọng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của Kinh Hồng lão tổ, thì lúc đó có một đạo lữ thực lực xuất chúng như nàng, thì cũng chẳng phải là một chuyện có rất lợi cho tu hành sao?!"

Tán sĩ Kim Đan kỳ ngồi ở bên trái Sở Tùy Phong vừa nói xong mấy câu này, kiếm tu Trúc Cơ kỳ ngồi ở bên phải gã vốn dĩ muốn gia nhập Cửu Thiên Kiếm tông liền lập tức tiếp lời: "Còn phải bàn à. Nếu lúc trước Tiếu tiên tôn cưới Kinh Hồng lão tổ, nói không chừng hiện tại hài tử của hai người bọn họ đều đã là tôn giả Nguyên Anh kỳ. Nào sẽ như bây giờ, một người chấp niệm quá nặng rơi vào ma đạo, một người thì sắp phi thăng tới nơi rồi mà ngay cả một người kế thừa năng lực cũng không tìm được."

Mà Sở Tùy Phong đánh bậy đánh bạ thế nào lại trở thành đồ đệ duy nhất hiện tại của Tiếu tiên tôn, hắn vốn đang vừa uống linh tửu vừa say sưa nghe bọn họ tám dóc mê mải, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra đối tượng bị bọn họ đàm luận thế mà ở ngay bên cạnh mình, suýt chút nữa phun hết tất cả rượu trong miệng ra ngoài.

Hắn vội vàng nuốt rượu xuống, định đứng lên hành lễ với Tiếu tiên tôn, thuận tiện cứu những người đang hăng say buôn chuyện kia.

Không ngờ hắn còn chưa nói ra miệng, ma tu ngồi đối diện hắn ước chừng đã uống quá say, thế mà lại phá lên cười, nói: "Người đứng đầu đám chính đạo các ngươi, kẻ nào mà không sống chết chú trọng giữ gìn mấy cái gọi là "khắc kỷ phục lễ" [4], "thanh tâm quả dục" [5]. Ai mà biết được hắn có phải tu "thanh tâm quả dục" nhiều quá hay không, không còn có nhân tính, đối với mỹ nhân cũng mất cảm giác, tất nhiên sẽ không cần tới đạo lữ."

Ma tu này nói năng rất hàm súc, nhưng cơ bản ý nghĩa giống như là "Tiếu tiên tôn mải tu hành đến mức không thể làm chuyện ấy được nữa".

Nghe những lời này, mấy người ở đây hoặc là cười to đắc ý, hoặc là nhăn mày ghét bỏ, còn Sở Tùy Phong thì mặt mày trắng bệch.

"Tiên, tiên tôn..." Hắn nhìn lên người trước mặt vẫn một bộ dáng không hề dao động, nghĩ nát cả óc cũng không biết nên nói cái gì để chuyển chủ đề, chỉ có thể im lặng ngồi yên chờ đối phương có phản ứng.

Tiếu tiên tôn lại dường như không nghe thấy lời nói đại bất kính của gã ma tu kia, chỉ ra hiệu cho Sở Tùy Phong theo y rời đi.

Sở Tùy Phong vừa theo sau lưng y ra khỏi quán trọ, vừa âm thầm đánh giá trong lòng vị Tiếu tiên tôn này có phải tu "thanh tâm quả dục" đến mức mất đi nhân tính thật hay không, ngay cả lời nói suồng sã của gã ma tu cũng nghe không hiểu.

Có điều, đến khi hai người bọn họ đi một mạch ra khỏi trấn Thiên Kiếm, Tiếu tiên tôn bỗng nhiên mở miệng, Sở Tùy Phong liền chắc chắn y có nghe được lời nói kia rất rõ ràng "Ngươi nghĩ thế nào về chuyện đạo lữ và song tu?"

———————————————–

Chú thích

[1] Điều tức: Điều tức là một trong bốn nguyên lý chính của khí công, còn được gọi là điều hòa hơi thở, tác dụng để nâng cao sức khỏe, bình ổn tâm trí, rèn luyện sự tập trung,... (tập hít thở trong yoga là một ví dụ).

[2] Bản gốc 天字房 (Phòng chữ "Thiên"). Khách sạn thời xưa chia phòng ra 3 loại là Thiên, Địa, Nhân; trong đó Thiên tương đương với phòng tổng thống (phòng cao cấp nhất, vừa rộng vừa xa hoa, dịch vụ tốt...), Địa tương đương với phòng thương gia, còn Nhân là phòng tiêu chuẩn bình thường.

[3] Tiền trang: Từ dùng để chỉ ngân hàng thời xưa.

[4] Khắc kỷ phục lễ: Nghiêm khắc kiềm chế h@m muốn theo thói phàm tục của bản thân để phụng sự lễ giáo. Trong Luận ngữ có câu: Khắc kỉ phục lễ vi nhân "Kiềm chế bản thân để phụng sự lễ giáo là điều nhân đức".

[5] Thanh tâm quả dục: Lòng trong trắng và không h@m muốn nhiều.