Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 27




Lâm Dật Phong cũng không để Trần Hiểu Lan phải sợ hãi lâu, hành động mau lẹ trong vòng chưa đến một tuần, đem cổ phiếu Trần thị tuột thấp xuống chỉ còn 30% giá trị lúc trước, một mặt thả ra tin đồn với các cổ đông của Trần thị về việc Trần gia đắc tội người khác, nếu Trần phụ ngày nào còn ngồi trên ghế chủ tịch thì Trần thị ngày đó còn có nguy cơ phá sản. Lập tức các cổ đông lớn của Trần thị vội vã mở một cuộc họp hội đồng khẩn cấp, Trần phụ bị bỏ phiếu phủ quyết, chính thức mất đi ghế chủ tịch, tân chủ tịch Trần thị lại là người trước nay có bất hòa gay gắt với Trần phụ, cho nên có thể nói, chuỗi ngày sau này của Trần phụ trôi qua nhất định khó chịu, số cổ phiếu trong tay Trần phụ trước đó vì ba mối làm ăn kia đã bán ra ngoài để tạo nguồn vốn, thủy chung nghĩ rằng làm xong vụ này lấy lại tiền sẽ đem cổ phần kia mua trở về, không ngờ xui xẻo liên tiếp nối đuôi nhau không dứt, cổ phần kia sau vài vòng trao tay lại rơi vào tay vị tân chủ tịch mới vô phương mua trở về, Trần gia chính thức xuống dốc, ngay cả tư cách làm một cổ đông có tiếng nói Trần phụ cũng không còn. Trần phụ tuổi đã không còn nhỏ, không chịu nổi cảnh bị người dưới quyền trước kia trong công ty bây giờ xoay qua dè bỉu coi thường, cắn răng bán nốt số cổ phiếu ít ỏi còn lại trong tay rồi nghỉ việc ở công ty, Trần thị chính thức đổi chủ, đổi tên thành Hoa Thái công ty.

Sau khi giải quyết xong Trần gia, Lâm Dật Phong liền hẹn ngày mở một cuộc họp báo công bố kết quả xét nghiệm ADN, thừa nhận việc Lâm Phương Phương không phải là con gái ruột Lâm gia, lại đồng thời đưa cô vào danh sách người thừa kế duy nhất của Lâm gia sau anh. Hành động này lập tức có tác dụng dập tắt ngọn lửa đồng đãi Lâm Phương Phương chịu chèn ép ác cảm vì không cùng huyết thống Lâm gia với Lâm Dật Phong trên mạng. Tuy nhiên cũng làm dấy lên một tin đồn mới, nói hai anh em Lâm gia trước đó cùng nhau xảy ra chuyện cẩu thả sau khi cô ly hôn trở về Lâm gia, lúc này xuất hiện hai luồng ý kiến trái ngược nhau, bên ủng hộ nói hai người dù sao cũng không cùng huyết thống nên nếu lỡ có xảy ra quan hệ cũng là chuyện có thể thông cảm, một bên kịch liệt lên án nói dù sao hai người trên danh nghĩa cũng là anh em, nếu xảy ra chuyện khác gì cùng nhau loạn luân, như vậy sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực với giới trẻ. Hai luồng ý kiến này tranh luận kịch liệt trên mạng suốt một thời gian dài mới tạm có dấu hiệu tạm ngưng lại.

Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, Lâm Dật Phong cùng Lâm Phương Phương trải qua một đoạn thời gian vô cùng ngọt ngào hạnh phúc, nắm tay đi du lịch nhiều nơi, vai tựa vai ngắm bình minh hé dạng nơi bờ biển, hay cùng nhau leo núi cắm trại, cuộc sống trải qua vô cùng thích ý. Nếu không đi du lịch thì sáng sớm Lâm Dật Phong sẽ ra cửa đi làm, đến chiều tan việc sẽ hẹn Lâm Phương Phương đi ăn uống mua sắm, anh chủ động giảm bớt lượng công việc để có thêm nhiều thời gian ở cùng cô. Mấy tháng đó cả hai như một cặp vợ chồng son thực thụ, ngọt ngào như mật.

.....

Vào một buổi sáng, Lâm Phương Phương một mình đi lòng vòng trong trung tâm mua sắm đợi Lâm Dật Phong kết thúc buổi họp thường niên với các cổ đông. Lúc này còn chưa đến mười giờ, khách mua sắm vẫn còn vắng vẻ, Lâm Phương Phương lơ đễnh xách túi đi nhìn ngắm xung quanh. Bỗng điện thoại của cô reo vang, Lâm Phương Phương cầm lên nhìn thấy tên của Lâm Dật Phong hiện trên màn hình, mỉm cười vui vẻ bắt máy.

"Alo, anh đã xong việc?"

"Đúng vậy, bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em!"

Sau khi báo cho anh biết địa chỉ khu mua sắm, Lâm Phương Phương đi loanh quanh thêm một lúc rồi chậm rãi hướng đến khu ăn uống định mua một ly nước trái cây. Cô vừa đi vừa nhìn ngắm chiếc váy đầm xinh đẹp đang được hai nhân viên cửa hàng đối diện mặc vào người ma-nơ-canh, chợt một người con gái mặc váy trắng đi ngược chiều đụng trúng, đồ trong túi xách cô rơi vãi ra xung quanh.

"Tôi xin lỗi, cô có sao không?"

Giọng nói êm ái vang lên bên tai Lâm Phương Phương. Cô ngừng lại động tác nhặt đồ ngước lên nhìn, một khuôn mặt xinh xắn thanh thuần rơi vào trong mắt, đáng tiếc, khuôn mặt kia lại có một vết sẹo nhỏ trên trán, tuy hơi mờ nhưng cũng không phải là không nhìn thấy được. Đối phương vẻ mặt đầy biết lỗi, vội vàng cúi xuống giúp cô nhặt nhạnh đồ rơi vãi xung quanh. Lâm Phương Phương thầm nói một tiếng đáng tiếc trong lòng rồi mỉm cười khoát tay.

"Cũng không sao. Tôi không có gì!"

"Cũng tại tôi không chú ý, chỉ lo nhìn màn hình điện thoại nên đụng vào cô."

Đối phương sau khi giúp Lâm Phương Phương thu dọn đồ vương vãi, nhẹ nhàng đưa tay dìu đỡ cô đứng lên.

"Cô thật sự không sao? Nếu có bị đau ở đâu phải nói với tôi đấy!"

Lâm Phương Phương mỉm cười lắc đầu.

"Tôi thật sự không sao, cô cũng cần không lo sợ như vậy!"

"Cô không sao thì tốt rồi. Tôi tên là Cố Tịch, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô về nhà thấy trong người có chỗ nào khó chịu, cô cứ đi bệnh viện khám, chi phí cô cứ theo địa chỉ trên đây gửi hóa đơn cho tôi!"

Người tự xưng Cố Tịch nở một nụ cười dịu dàng, đem tấm danh thiếp nhét vào tay Lâm Phương Phương. Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng nói ôn nhu dịu dàng của Lâm Dật Phong.

"Phương Phương, đang nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?"

Hai người theo tiếng nói cùng quay đầu lại, nhìn rõ người đối diện, gương mặt người tự xưng Cố Tịch trắng bệch, miệng lắp bắp.

"Dật Phong... Lâm Dật Phong.. là anh sao?"

Lâm Dật Phong nghe có người đứng đằng sau Lâm Phương Phương kêu tên mình liền nhìn sang, sau khi thấy rõ gương mặt đối phương, cả người anh cứng ngắc, mắt trợn to. Lâm Phương Phương đứng bên cạnh chưa kịp phản ứng, Cố Tịch đã nhanh chóng nhào vào lòng Lâm Dật Phong nức nở oà khóc.

"Thật là anh rồi, Dật Phong. Anh không sao, thật tốt quá! Anh có biết em vì nghĩ anh chết rồi mà đau khổ hết hơn mười năm không?"

Lâm Dật Phong cứ đứng đó bất động, trong đầu anh là một trận hỗn loạn, người con gái trước mặt anh thật sự là Cố Tịch, khuôn mặt này không thể sai được. Cô còn sống sao? Trong khi anh vẫn còn chưa ra khỏi hoang mang, Cố Tịch vẫn rúc trong lòng anh nức nở từng cơn, Lâm Phương Phương bị một màn trước mắt làm chấn kinh, đứng bên cạnh không biết nói gì, nhìn hình ảnh Cố Tịch trong lòng anh làm cô thấy tức giận, vậy mà anh không đẩy cô ta ra vẫn đứng đó. Lâm Phương Phương cực kỳ không muốn nhìn thấy cảnh này chút nào. Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh. Lâm Phương Phương trong đầu vừa chuyển, hai chân đã không do dự xoay người bước nhanh đi chỗ khác. Khoảnh khắc Lâm Phương Phương chuẩn bị bỏ đi, Lâm Dật Phong liền bừng tỉnh khỏi khiếp sợ, vội vã đẩy Cố Tịch ra xa, vươn tay kéo Lâm Phương Phương trở lại.

"Phương Phương, em định đi đâu?"

"Em đi đâu cũng không liên quan đến anh. Anh lo dỗ dành người yêu của mình là tốt rồi!"

Lâm Dật Phong vừa vội vừa sợ vội vàng đính chính.

"Anh không có gì với cô ấy cả. Em đừng hiểu lầm!"

"Hai người ôm ấp công khai như vậy em còn có thể hiểu lầm thế nào? Anh mau buông em ra!"

Làm sao Lâm Dật Phong có thể dễ dàng buông tay cô được, anh nóng nảy ôm chầm lấy Lâm Phương Phương vào ngực, miệng không ngừng nói.

"Là anh sai rồi. Đáng lý khi cô ấy ôm anh, anh phải biết đẩy ra. Chỉ tại vì anh bị giật mình không phản ứng kịp. Bà xã đại nhân đại lượng tha cho anh lần này đi!"

Cố Tịch đứng bên cạnh còn chưa thoát khỏi cảm giác hụt hẫng khi bị Lâm Dật Phong đẩy ra, lại nghe được rõ ràng từng câu từng chữ anh nói, trong lòng nổi lên một trận xót xa đau đớn. Cô cố gắng hít thở sâu một cái, xoa đi nước mắt trên mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, ngập ngừng giải thích với Lâm Phương Phương.

"Là tôi lỗ mãng rồi. Xin lỗi cô...tôi và anh ấy...là bạn cũ lâu ngày gặp lại nên tôi có chút mất kiểm soát. Mong cô thứ lỗi bỏ qua cho!"

Giọng nói nhẹ nhàng thành khẩn, làm Lâm Phương Phương tuy cảm thấy trong lòng tức giận cũng không tiện phát tiết, nhưng cũng không thể tiêu trừ vì mấy lời nói đơn giản đó, liền lạnh nhạt đáp lời.

"Hai người là bạn cũ à? Thật trùng hợp. Không sao, chuyện bạn bè lâu ngày gặp lại có chút xúc động cũng là lẽ thường. Nếu không có gì nữa tôi xin phép đi trước, hai người cứ tự nhiên!"

Nói xong, Lâm Phương Phương dứt khoát rút tay mình trong tay Lâm Dật Phong đi thẳng. Lâm Dật Phong nóng ruột muốn đuổi theo, vừa đinh xoay người, liền bị một bàn tay mềm mại không xương nắm lại.

"Anh khoan đi có được không? Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh!"

"Có chuyện gì nói sau!"

Cả khuôn mặt Cố Tịch đượm lên nét bi thương, nhìn kỹ còn có thể thấy được một tia thâm tình trong ánh mắt. Lâm Dật Phong một lòng nóng nảy nhìn bóng dáng Lâm Phương Phương đang đi xa dần làm gì còn tâm trạng ở lại nghe Cố Tịch nói chuyện, bỏ lại một câu qua loa xong vội vàng để lại danh thiếp rồi nhanh chân chạy đi. Nhìn bóng dáng Lâm Dật Phong nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, gương mặt Cố Tịch tiếp tục rơi xuống hai hàng nước mắt, Dật Phong của cô vẫn như ngày xưa, hoàn toàn dửng dưng không hề quan tâm tới cô. Nhìn xuống đôi tay còn lưu lại chút mùi hương của anh, trong lòng Cố Tịch nổi lên một cảm giác mơ hồ, không biết quyết định trở về của mình là đúng hay sai đây...

Lâm Dật Phong cuối cùng cũng đuổi kịp Lâm Phương Phương trước khi cô bước lên taxi đi mất. Anh vất vả một hồi mới đưa được cô lên xe của mình. Cũng không vội rồ ga, Lâm Dật Phong ngồi trong xe nắm chặt tay Lâm Phương Phương nhẹ giọng dỗ dành.

"Bà xã đừng giận nữa có được không? Anh biết sai rồi!"

Lâm Phương Phương vẫn không trả lời, quay đầu đi chỗ khác.

"Lúc đó anh quá bất ngờ, không nghĩ cô ấy còn sống sau từng ấy năm nên khi cô ấy lao vào lòng anh, anh cũng không kịp phản ứng. Nhưng anh có thể khẳng định với em, anh không hề có ý định muốn ôm cô ấy, không, là anh không hề muốn ôm ấp gần gũi ai ngoài em! Đừng giận nữa có được không? Anh biết sai rồi!"

Lâm Phương Phương vẫn như cũ giữ im lặng không nói tiếng nào. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Cố Tịch dựa vào ngực Lâm Dật Phong nức nở đáng thương. Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy ngực như bị cái gì đó nặng nề chèn ép khiến cho mình hít thở không thông, một cỗ chua xót tràn lên cổ họng. Cố Tịch, người con gái từng yêu anh, từng vì anh mà đỡ một viên đạn, giữa hai người họ còn chuyện gì mà cô không biết nữa hay không? Mà khoan đã, trong truyện cũng không hề nhắc đến nhân vật Cố Tịch này, vì sao lại nhảy ra một người như vậy? Không lẽ vì sự xuất hiện của cô đã làm cốt truyện phát sinh biến hoá? Vốn dĩ nữ chính Liễu Thu Thu bây giờ cũng nên có cuộc sống phong cảnh bên cạnh nam chính Dương Kiến Bang, mức độ ảnh hưởng nên phủ sóng rộng rãi mới phải.

Nhưng hình như lâu rồi cô cũng không nghe nhắc tới cái tên đó nữa. Chưa kể nam chính Dương Kiến Bang còn phát sinh quan hệ với cô, cho dù chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn nhưng cũng đủ rung lên một hồi chuông cảnh báo cho cô biết, cốt truyện đã không còn giống hoàn toàn cốt truyện cô đã biết trước đó nữa rồi. Cái này, có lẽ là hiệu ứng bươm bướm khi cô xuất hiện chăng? Như vậy, có phải cô đã thoát khỏi kiếp nữ phụ không cần dính dáng đến bất kỳ tình tiết nào của truyện để cuối cùng phải làm vật hi sinh không? Hay nữ chính sẽ thay đổi từ Liễu Thu Thu sang Cố Tịch nên mới cho Cố Tịch trở về? Như vậy, cô vẫn chưa thể an toàn sống cuộc sống của mình muốn có phải hay không? Lâm Phương Phương sa vào suy nghĩ đến mức xuất thần để mặc Lâm Dật Phong ngồi bên cạnh lòng như lửa đốt. Bây giờ trong lòng anh hối hận xanh ruột, biết như thế này ngay từ đầu anh nên giữ tỉnh táo phản ứng mau lẹ mới phải. Haiz, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà. Lâm Dật Phong khẽ lắc đầu thở dài, lặng lẽ đạp ga phóng xe đi về nhà.

Lâm Phương Phương vẫn giữ trầm mặc như vậy cho đến khi về nhà và lên đến phòng ngủ của mình. Cô phải nghiêm túc nghĩ lại xem tình tiết truyện đã bắt đầu sai ở đâu nếu không muốn đi lại con đường nữ phụ mà tác giả đã vạch sẵn. Có lẽ... Lâm Phương Phương nheo mắt, bắt đầu sai lầm ở lúc cô đồng ý ly hôn với nam chính Dương Kiến Bang, rồi sau đó cô lại nảy sinh quan hệ thể xác với nam phụ Lâm Dật Phong, rồi sau đó... Lâm Phương Phương lắc mạnh đầu, như vậy có thể nói những tình tiết trong truyện mà cô đã biết vốn không thể sử dụng làm tư liệu cho cô ở thế giới này nữa, sau này như thế nào đành phải dựa vào bản thân cô rồi.

Sự xuất hiện của Cố Tịch là một biến số, Lâm Phương Phương cũng không biết biến số này sẽ làm cuộc sống hiện tại của mình ảnh hưởng đến mức nào, nhưng có một điều chắc chắn, những ngày yên bình của cô đã không còn nữa rồi. Một người con gái vì người mình yêu mà đến cả tính mạng của bản thân cũng không cần sẽ dễ dàng trơ mắt mặc kệ anh ta vui vẻ hạnh phúc bên người con gái khác hay sao? Câu trả lời là không. Nhưng nếu cô ta không cam lòng, vậy tại sao khoảng thời gian qua cô ta lại biến mất? Đợi hơn mười năm sau mới xuất hiện? Không lẽ đây chỉ là sự trùng hợp? Trực giác mách bảo cho Lâm Phương Phương biết chuyện này hoàn toàn không đơn giản như vậy. Nhưng quái lạ ở chỗ nào thì cô cũng không nghĩ ra. Cũng như việc cô đứng ở khía cạnh khách quan có thể hiểu được vì sao khi Cố Tịch nhào vào lòng mà Lâm Dật Phong lại chậm chạp không phản ứng, nhưng lại không thể khống chế được bản thân mình tức giận.