*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Reng, reng, reng"Tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại làm cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường sực tỉnh
"Alo""Lâm Nhược Linh bắt máy
""Nhược Linh, cậu được lắm, lại dám đi du lịch mà không rủ tớ"Từ bên kia vang lên tiếng ai oán, là Mai Linh, bạn thân của thân chủ
""Tớ thật không cố ý a~, oan uổng quá, lúc nào tớ cũng nhớ tới cậu nên đã mua rất nhiều đồ cho cậu mà"Lâm Nhược Linh vội thanh minh
"Xem như cậu biết điều, tớ cũng là không chấp cậu, tớ đi theo chẳng phải làm bóng đèn sao, có người đi hâm nóng tình cảm mà""Mai Linh trêu chọc
""Cậu thật là, không phải như vậy đâu, ò cậu có thích hoa hồng không, tớ thấy có một loại rất đẹp ở đây a~, tớ sẽ tặng cậu như chuột lỗi vậy"Cô vội chuyển chủ đề, thật là không muốn nhắt tới những chuyện này chút nào, càng nghĩ lại càng rối, tốt nhất là không quan tâm vậy!
"...."
"Mai Linh, sao vậy?""
""Nhược Linh, cậu quên tớ bị dị ứng với hoa hồng sao?""
""Tớ quên mất""
""Nhược Linh, hôm trước Liên có rủ đi tới VY đó, cậu có muốn đi không?""
""Được thôi"
"...."
"Mai Linh"
"Không có gì, nói chuyện chính, cậu với Trần Vũ thế nào rồi?""
""Thế nào là thế nào, chỉ là anh em nuôi thôi?""
"Cậu xem người ta là anh em nhưng người ta thì chưa chắc a~"
""Cậu nói gì vậy?""
"Cậu chẳng lẽ không biết, Trần Vũ thích cậu à"
"...."
"Nhược Linh, tớ nói cậu tốt nhất nên làm rõ quan hệ giữa hai người, kéo dài quan hệ mập mờ này hai bên không ai có thể thoải mái được, cậu là cậu, Trần Vũ là Trần Vũ, cậu nghĩ là tốt nhưng đối với Trần Vũ một ngày trôi qua lại thêm một tia hi vọng, như vậy là giày vò a~""
""Mai Linh, hôm nay sao cậu nói chuyện đạo lý như vậy?""Lâm Nhược Linh tuy hiểu như vậy, nhưng cũng là không biết nên nói thế nào cho phải
""Nhược Linh, tớ chỉ là nghĩ cho cậu, cậu không thấy như vậy là không công bằng cho Trần Vũ à"
""Tớ......không phải.....người mà anh ấy thích.....?""Cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa, mỗi khi nhắc tới chuyện này tim cô lại một mảnh đau nhói
"Tại sao, Trần Vũ rõ ràng là thích cậu"
"Mai Linh nghe mình, cậu có tin.....nếu mình nói.....mình......mình không phải là......Lâm Nhược Linh hay không?""Cô không muốn nói dối Mai Linh, cô thật sự coi cô ấy như bạn thân, bây giờ nói ra cảm thấy có chút nhẹ nhõm thật
""Cậu tất nhiên không phải là Lâm Nhược Linh?""Đầu dây bên kia bình thản nói như không hề xảy ra chuyện gì
"Hả?"Cô thật không ngờ tới phản ứng này của Mai Linh, chẳng lẽ cô ấy đã biết trước
"Tuy tớ không biết cậu là ai nhưng cậu rõ ràng không phải Nhược Linh, Nhược Linh ghét nhất là đi VY vì cậu ấy không thích những nơi náo nhiệt, mình và Nhược Linh là bạn thân từ nhỏ, sở thích của mình hay mình ghét gì cậu ấy là người rõ nhất, với lại cậu ấy không có sự bình tĩnh giống cậu a~""
""Vậy tại sao cậu còn hỏi như vậy"
"Ngốc quá, đến mình còn dễ dàng nhận ra vậy Trần Vũ chẳng lẽ lại không?"
"Chuyện này, nhưng....."
"Nghe tớ nói, tuy tớ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Trần Vũ là chàng trai tốt, nếu cậu có hồi nghi sao lại không hỏi thẳng anh ấy"
(Kết thúc hồi tưởng)
----------------------------------------------------------------------------------
Lâm Nhược Linh thân bận chiếc váy trắng mỏng với khoát nâu làm thân ảnh toát lên vẻ thanh thuần, mái tóc buông xõa theo gió bay
Cô nhẹ nhàng bước tới bên mui thuyền, tay cô cầm một ly rượi đỏ thong thả lắc đều như đùa giỡn, kế bên cô là Trần Vũ thân bận chiếc áo sơ mi trắng với quần short kaki, vẫn vẻ yêu nghiệt như mọi ngày a~
"Thích không?""Trần Vũ lên tiếng
"Ân, rất thích"
"Um"
"Anh cũng thật là, biết ông nội tính kế lại còn đồng ý, nhưng cũng cảm ơn anh, làm ông vui rất tốt, anh thật đúng là biết diễn kịch a~""Cô nở nụ cười nhẹ, Mai Linh nói đúng, hỏi là được mà, nhưng mà cô nên nói thế nào cho phải đây
""...."
"Nhưng mà sau này anh không cần phải như vậy, có thể từ chối nếu không thích, không sao, ông nội cũng không giận anh được"
"Nhược Linh, anh là thật lòng"Trần Vũ một thoáng im lặng quay sang nhìn cô nói to nhưng lại phát hiện cô ngất đi từ lúc nào" Nhược Linh, NHược Linh, em sao vậy"