Nữ Chính, Nam Chính Là Của Tôi

Chương 54: Người nhà






Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thời khắc vui vẻ bên cạnh người thân của mình



“Con về rồi!” Cố Giai Giai ủ rũ trở về nhà, tâm trạng không hề dễ chịu chút nào

Tạch


Đèn điện trong nhà đột nhiên bật sáng, kèm theo đó là sự vui mừng của người nhà Cố Gia

Bà Cố không thể giấu nổi nét mặt vui mừng khi nhìn Cố Giai Giai: “Con gái, hôm nay có tuyệt không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên con tham gia bữa tiệc như thế này!”

Ồng Cố tay cầm chai champagne, hồ hởi nói: “Ba có chuẩn bị chai champagne, mau ra gọi Cẩn Phong vào đây đi! Hai đứa quen nhau lâu như vậy, sao có thể để cậu ta ở ngoài như vậy chứ?” Nói xong, ông đưa ra lệnh cho Cố Thần, anh trai của Cố Giai Giai ra ngoài gọi Lý Cẩn Phong

“Cậu ta không có ở đây” Cố Thần chán nản nói với mọi người

“Cái gì!? Con không nhìn kĩ đúng không? Sao có thể chứ, ha ha ….” Ông Cố cười lớn, trực tiếp ra ngoài kiểm chứng mọi việc. Nhưng trái ngược với niềm mong đợi của ông, không hề có chiếc xe nào đỗ ở bên ngoài, sắc mặt ông kém đi trông thấy, ông lập tức trở mặt, quay sang quở trách cô: “Giai Giai! Vài tiếng trước, con còn tự tin nói sẽ đưa cậu ta về ăn tối. Bây giờ con tính sao?”

Cố Giai Giai né tránh câu hỏi, từ từ bước lên trên lầu: “Con hơi mệt, con đi nghỉ chút!”

Cô nào có thể dễ dàng đi như thế được? Ngay khi cô mới bước lên cầu thang, đã bị Cố Thần giữ chặt lại, bạo lực lôi cô xuống sàn

Cô tỏ vẻ bất mãn khi bị đối xử không thỏa đáng như vậy, ánh mắt thất vọng nhìn về phía anh trai mình: “Anh, bớt bạo lực chút đi!”


Bị ném xuống sàn đau chết đi được! Trên làn da trắng, có xuất hiện một vài vết ửng đỏ hiện lên trông rất đáng sợ

“Phế vật! Có mỗi chuyện đưa tên đó về đây cũng không làm được. Bao lâu nay nuôi mày có tác dụng gì? Mày còn dám nói anh mày với cái giọng như thế?” Bà Cố lập tức chạy ra bênh con trai của mình

Ha, ít ra cô cũng giúp cho Cố gia đông sơn tái khởi, nhưng cái người mà cô phải gọi là “anh” này thì chỉ biết cờ bạc, nhậu nhẹt. Như vậy còn nói cô là phế vật? Vậy thì tên đó là gì? KHÔNG BẰNG PHẾ VẬT!

Được mẹ mình nói giúp, Cố Thần ngày càng lấn tới, mạnh chân đạp vào người Cố Giai Giai một cái: “Không biết mày làm cách nào, tao muốn có một chiếc Bugatti mới”

Xe mà Cố Thần muốn cũng ít nhất 2000 vạn, cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ? Đem bán tên đó cũng chưa được 2 vạn nữa

*2000 vạn: hơn 60 tỷ*

“Tôi không có tiền!” Cố Giai Giai cố gắng đứng dậy

Đau quá! Rất đau! Hình như chân bị trật rồi!


“Mày không có tiền nhưng Lý Cẩn Phong có tiền. Số tiền này đâu là gì so với con số cậu ta sở hữu. Mày trực tiếp đi xin cậu ta tiền rồi mua xe cho anh mày là được rồi!” Đến ông Cố cũng không đứng về phe cô nữa, thực sự trong nhà này không có một ai quan tâm đến cô sao? Nói cô xin tiền của Phong, khác gì ném hết mặt mũi của cô đi

“Khó khăn lắm tôi mới có thể đường đường chính chính ở cùng anh ấy. Mấy người yêu cầu tôi làm vậy, sau này tôi sao có thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người?” Cố Giai Giai oán trách nói

“Khó khăn? Mày đừng quên gần 5 năm trước, bọn tao đã làm những gì cho mày!” Ông Cố tức giận trách móc cô

5 năm trước ư? Sao cô có thể quên được, bởi đó chính là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời cô, bây giờ đã không thể quay lại nữa rồi