Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 342: Chương 342





Ngô Hi Ngạn như suy tư gì quay đầu nhìn về phía máy tính.

Tay trái anh đặt lên bàn phím gõ nhẹ, tìm ra cái video Đường Lăng chỉnh sửa kia.

Anh không mở tiếng, chỉ nhìn Tần Tịch tự tin thong dong trên màn hình máy tính.

Không cần tiếng, anh cũng biết đối phương đang nói gì.

Giọng thiếu nữ thanh thúy phảng phất như đang quanh quẩn bên tai anh.

Buổi tối ngày hôm đó, Ngô Hi Ngạn vội vàng ngồi máy bay từ Thụy Sĩ về nước, lúc anh về tới nhà, mở máy tính đăng nhập vào diễn đàn nhìn thấy cái video này.

Trong nháy mắt trăm vị tạp trần, lại vui mừng kiêu ngạo, lại có hơi chút xíu mất mát.

Thật ra Tần Tịch, không có cần anh tới vậy nhỉ?Nhưng mà lúc cô nhìn thấy mình, ánh mắt bừng sáng còn ngời ngời hơn sao trời buổi đêm.

Ngô Hi Ngạn tua đi tua lại video kia bảy tám lần.

Ngày hôm sau anh lại vội vàng chạy về Thụy Sĩ.

Lúc trở lại sân bay ngồi lên máy bay, anh xem video đó ít nhất 10 lần.

Sau đó dứt khoát đeo tai nghe vào, nghe giọng nói của Tần Tịch nặng nề ngủ.

Trong khoang hạng nhất, người ngồi cạnh anh là một người đàn ông Bắc Âu anh tuấn xa lạ, cuối cùng nhịn không được mà cứ tò mò nhìn anh hết lần này tới lần khác.


Lúc máy bay vững vàng hạ cánh,đúng lúc không biết lần thứ bao nhiêu anh xem xong cái video kia.

Trên màn hình di động là hình ảnh thiếu nữ, khẽ mỉm cười nhìn thẳng màn hình.

Gió lạnh như băng giữa trời Zurich gào thét thổi qua.

Ngô Hi Ngạn nắm di động bước nhanh ra lối ra sân bay.

Nếu nói lúc vội vàng về nước, theo như anh nói, là bởi vì hormone kích thích.

Nhưng mà bây giờ, Ngô Hi Ngạn đứng giữa gió lạnh trời Ân, rõ ràng vẫn nghe thấy tiếng trái tim mình đập.

Thịch thịch thịch.

Anh là sinh viên y, trước kia không thích cách miêu tả phóng đại về nhịp tim đập trong văn học.

Nhưng trong nháy mắt đó, anh thật sự cảm giác được, đúng là có thể thật sự cảm nhận được tiếng tim đập muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhanh chóng kịch liệt.

Đây không phải là tốc độ tim đập bình thường.

Có lẽ nên gọi là, tâm động.

Khóe môi Ngô Hi Ngạn dần dần mềm mại xuống.

Mãi đến khi trên cửa văn phòng, vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, lễ phép.

Theo bản năng Ngô Hi Ngạn nhìn về phía bên cạnh trước, Tần Tịch vẫn dựa vào vai anh ngủ ngon lành.

Cô gái nhỏ chỉ hơi giật giật mình, gương mặt cọ cọ lên vai anh.

Môi mở hơi chép chép, lại tiếp tục nặng nề ngủ.

Ngô Hi Ngạn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa.

Trên hành lang ngoài cửa, thanh niên nam trẻ tuổi mặc áo khoác màu nâu nhạt đứng thẳng người ngoài đó.

Dung mạo anh ta cực kỳ xuất chúng.

Mới vừa rồi Tạ Liên Thành với Tô Triệt tới tìm Ngô Hi Ngạn đã là nam tử tuấn mỹ vô cùng xuất sắc.

Nhưng mà trước mặt người này, có vẻ như còn kém hơn ba phần.

Lạc Phỉ?Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn nghiêm nghị.

Khách tới đêm nay đúng là, ngoài dự liệu của anh mà.

Ánh mắt Lạc Phỉ, dừng trên người Tần Tịch đang dựa vào bả vai Ngô Hi Ngạn trước.


Cho dù đối phương đưa lưng về phía hắn.

Hắn vẫn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là Tần tịch.

Trên người cô còn khoác áo khoác của Ngô Hi Ngạn.

Tóc màu đen hình như nửa năm trước đã cắt ngắt đi, rồi cuối cùng không có nuôi dài ra nữa.

Trước kia cô cũng thích thả tóc dài xõa trên vai, là một cô gái nhỏ tinh tế lại thích lãng mạn.

Lúc ngủ đúng là rất ngoan.

Có thể giữ mãi một tư thế, cả người cuộn tròn ôm chăn ngủ ngon đến tận lúc bình minh.

Sau đó……Có một khoảng thời gian rất dài, Tần Tịch thường dễ bị đánh thức.

Chỉ cần động tĩnh nhỏ xíu thôi, cùng làm cho cô bừng tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Có đôi khi suốt đêm cô toàn mơ thấy ác mộng.

Lúc bị ác mộng dọa tỉnh lại, tóc hay bị mồ hôi làm ướt sũng.

Tần Tịch vẫn luôn rất gầy.

Lúc cô bị ác mộng dọa tỉnh, cuốn chăn kín người, bộ dáng tái nhợt ngồi ở đó.

Nhìn qua đáng thương vô cùng.

Lạc Phỉ biết ngọn nguồn ác mộng của cô, là do mình.

Vốn dĩ tam quan của cô rất đoan chính, là cô gái nhỏ tâm địa thiện lương.


Là bị chính mình mạnh mẽ kéo vào vũng lầy hắc ám.

Là vì chính mình, mới làm đôi tay cô cũng dần dần duỗi vào bóng tối.

Cũng là vì chính mình, cô mới dứt khoát vứt bỏ cuộc sống cả đời bình an hạnh phúc, cùng hắn du tẩu bóng đêm.

Lạc Phỉ lẳng lặng nhìn Tần tịch dựa vào Ngô Hi Ngạn ngủ đến an ổn.

Rất lâu rồi hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành như vậy của cô.

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên một vẻ tăm tối.

Thật lâu sau đó, mới chậm rãi chuyển tầm nhìn sang Ngô Hi Ngạn.

Lạc Phỉ làm động tác ra ngoài nói chuyện với Ngô Hi Ngạn.

Hắn xoay người, sắc mặt lạnh nhạt trong nháy mắt nứt toác.

Thì ra dưới ánh mắt sắc nhọn, lạnh lẽo, lại giống như có cái gì đó đang cuồn cuộn chỉ trực chờ phá tan lá chắn đen nhanh kia rồi trào ra.

Nhưng chờ hắn nghe được tiếng sột soạt truyền lại từ phía sau.

Hắn vẫn nhịn không được ghé mắt lại, dư quang đuôi mắt nhìn về phía sau.

.