Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 340: Chương 340





“Định nghĩa bạn trai?” Tần Tịch ngây ngẩn cả người.

Cô lẩm bẩm lặp lại lời Ngô Hi Ngạn nói: “…… và tác dụng….

.

”Đây là kiến thức chắc chắn không có trong sách giáo khoa, cho dù cô có nhớ kỹ hết giáo trình, cũng sẽ không tìm thấy đáp án.

“Hửm?” Ngô Hi Ngạn đã lau khô tay.

Ngón tay anh khô ráo ấm áp, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ lên má Tần Tịch.

Ngô Hi Ngạn thúc giục cô: “Trả lời.

”“Em không biết.

” Tần Tịch muốn bổ đầu ra.

Cô bắt đầu chơi xấu: “Cái này còn chưa học qua mà, sao em biết câu trả lời tiêu chuẩn được.

”Ngô Hi Ngạn cười khẽ thành tiếng, âm thanh trầm thấp có chút vui sướng.

Sinh viên đại học A đều nói, đàn anh Tạ Liên Thành là chiến đấu cơ giáo thảo có giọng nói nghe rất hay.

Chỉ cần là giọng nói cũng đủ để làm lỗ tai người khác mang thai.

Cũng có người nói, giọng vốn có của ảnh đế Lê Phi, nghe thôi là đã thỏa mãn vô cùng.


Tần Tịch lại luôn cảm thấy, giọng nói của bọn họ còn lâu mới mát lạnh như của Ngô Hi Ngạn.

Anh giống như âm thanh thuần hậu ưu nhã nhất của đàn cello.

Những ngón tay mảnh mai giữ dây đàn, âm thanh chạm đến trái tim bạn.

“Ừm……”Ngô Hi Ngạn xoay người đi về phía văn phòng: “Ít nhất cũng có thể tổ chức ôn tập đề cương, kiểm tra thí nghiệm, đánh giá kiến thức cơ bản….

.

nhỉ?”Anh hơi hơi ghé mắt, đôi mắt đều nhiễm ý cười nhạt, nhìn Tần Tịch nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh.

“Đương nhiên không phải.

” Tần Tịch lẩm bẩm.

Đó là đàn anh, không phải bạn trai.

Cô đã đi theo Ngô Hi Ngạn về lại văn phòng, nhìn đối phương kéo ghế dựa ra ngồi xuống trước bàn làm việc.

Trên máy tính còn mở một trang luận văn bằng tiếng Anh, hiển nhiên là trước khi Tạ Liên Thành với Tô Triệt tới, anh đang xem.

Tần Tịch liếc mắt một cái, đã nhìn thấy một đoạn thật dài những từ ngữ chuyên ngành, xen lẫn trong đó là ký hiệu và biểu đồ di truyền.

Ngô Hi Ngạn nhìn chằm chằm màn hình máy tính vài giây, giống như không định tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.

Anh nhanh chóng thu nhỏ cửa sổ luận văn, mở giao diện web ra.

Chuyện này có phải cứ thế cho qua không?Tần Tịch tự giác đứng bên người anh, ngoan ngoãn giữ im lặng.

Sau đó đột nhiên cô trừng lớn mắt, Ngô Hi Ngạn thật sự nhập vào khung tìm kiếm của trang web: Bạn trai.

Sặc……Cái này cũng chưa là gì, anh còn mở một trang web bách khoa toàn thư bằng tiếng anh ra, cũng nhập tiếng anh vào tìm kiếm một lần.

Anh luôn có thói quen như thế, Trung, ngoại văn đều so sánh song song, tránh cho bị sót kiến thức hoặc nghiên cứu quan trọng….

Í?Mình đang nghĩ cái gì vầy nè?!Đây là kiến thức cần nghiên cứu à?”“Ngồi.

” Ngô Hi Ngạn nhanh chóng xem tìm kiếm trên trang web.

Lúc này anh mới quay đầu nhìn về phía Tần Tịch, thuận tay kéo một cái ghế qua đặt bên cạnh mình.

“Đứng làm cái gì?”Tần Tịch: “……”“Chúng ta cùng xem.

” Ngô Hi Ngạn cầm lấy một cây bút nước, chỉ vào trang web.

Bộ dáng anh như thế đang đi học vậy.

Tần Tịch lại chân tay luống cuống ngồi bên cạnh anh, trên mặt nóng bừng bừng như lửa.


“Chỉ có định nghĩa, không có đặc điểm với tác dụng.

” Ngô Hi Ngạn nói: “Hiển nhiên là nhập chữ chưa hoàn chỉnh, phải sửa chút à?”Anh quay đầu nhìn Tần Tịch: “Sửa như thế nào?”“A a a! Đàn anh, anh tha cho em đi.

” Tay Tần Tịch bụm mặt.

Hai má cô đỏ ửng, trước giờ cô không biết, học bá thẳng như sắt thép học cách yêu đương lại thẳng như thế.

Sửa như thế nào?Bỏ ôm ấp, hôn hít bế lên cao….

.

Lúc cần thì an ủi bạn gái……Có phải còn muốn đem mấy chuyện lớn bé như kiss này kia nọ đều nhập vào hết không?Tần Tịch lặng lẽ nhìn từ ngón tay Ngô Hi Ngạn lên.

Đối phương hình như khẽ thở dài, giơ tay, nhẹ nhàng dừng trên tóc cô.

Sợi tóc hơi lạnh, còn có mùi chanh thơm mát lại hơi chua.

Tay Ngô Hi Ngạn trượt xuống theo tóc của Tần Tịch, cuối cùng che mắt cô lại.

Đến khe hở ngón tay cũng không để ra, Tần Tịch mất đi thị giác, thính giác với xúc giác lại trở nên hết sức nhanh nhạy.

Cô có thể cảm nhận được tay Ngô Hi Ngạn đặt lên mu bàn tay cô.

Cảm nhận được một lớp chai mỏng trong lòng bàn tay đối phương, còn có độ ấm của lòng bàn tay.

“Từ Zurich bay về thành phố A mất 12 tiếng đồng hồ.

” Giọng nói của Ngô Hi Ngạn truyền đến.

Ngữ điệu của anh cứ nhàn nhạt, nghe không hề có chút cảm xúc phập phồng nào: “Ngồi trên máy bay, có lẽ là hormone khiến cho anh bị kích động.

Nhưng anh có một khoảng thời gian dài để anh bình tĩnh lại.

”Tần Tịch không nói chuyện.


“Hơn 11 tiếng anh chỉ suy nghĩ, có phải đàn em trốn đi đâu khóc rồi không?”Tần Tịch chớp chớp mắt.

Lông mi dài của cô quét qua bàn tay anh.

Cái cảm giác tê tê ngứa ngứa cứ gõ vào lòng theo mỗi câu chữ của Ngô Hi Ngạn.

Mỗi câu mỗi chữ nghe thì có vẻ bình thường nhưng ẩn sau đó là sự lo lắng không yên.

Trêu chọc cô càng rõ ràng hơn.

“Cả quãng đường dài đằng đặng hận không thể thu nhỏ lại chỉ bằng một tấc, ý nghĩ phải về thành phố A ngay lập tức càng mãnh liệt.

”Tần Tịch vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Mũi cô hơi chua sót.

Cảm giác được người ta toàn tâm toàn ý quan tâm lo lắng, thật sự quá tốt quá ấm áp.

“Trên máy bay tín hiệu vô cùng kém.

” Ngô Hi Ngạn dừng lại một chút, giọng điệu giống như có vẻ tủi thân, “Anh không vào được phòng livestream, vẫn luôn không có tín hiệu, không nghe không thấy gì hết.

”“Phì……” Tần Tịch rốt cuộc nhịn không được.

Cô cười thành tiếng.

.