Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 132: Chương 132





Vẻ mặt Tần Tịch cứng ngắc đứng đó, chằm chằm nhìn vào cảnh tượng này.

Thì ra những thứ tinh xảo đẹp đẽ khi lẫn vào trong rác rưởi cũng sẽ khiến con người ghê tởm đến vậy.

“Tiểu Tịch?” Giọng nói lo lắng của Đường Lăng truyền đến từ phía sau.

Ngay sau đó, một chiếc áo khoác được khoác lên vai cô.

“Cảm ơn.

” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía bạn tốt, miễn cưỡng cười với cô ấy.

“Lúc không muốn cười, thì đừng có cười.

” Đường Lăng không hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Cô ấy đứng cùng cô cạnh thùng rác, hai người nhìn cái bánh kem kia rất nhanh đã bị ruồi bọ bu lấy.

“Nhưng mà buổi tối mùa thu, lúc ra ngoài nhớ đeo vớ với mặc áo khoác.

” Cô ấy nói: “Buổi tối lạnh lắm, lúc bị lạnh tới nghiêm trọng có khi còn trở thành viêm phổi lúc nào mà xui đưa tới bệnh viện không kịp có lẽ còn…….

”“Ha……” Tần Tịch cười ra tiếng.

Đây không phải là mấy lời lúc trước cô dạo Tô Nhiễm à?Lúc mấy câu đó chuyển từ miệng mình sang miệng bạn bốt luôn yên tĩnh này, Tần Tịch chỉ cảm thấy đáng yêu cũng….

ấm áp.

“Cảm ơn.

” Cô cười thành tiếng giọng nói có chút cứng.

Tần Tịch từ từ quay đầu, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.

“Đi thôi.


” Đường Lăng duỗi tay choàng lên vai cô, “Về đi thôi.

”“Ừ.

” Tần Tịch gật đầu.

Đường Lăng không nói, cô cũng không cảm thấy gì.

Đối phương vừa nhắc, cô mới nhận ra chính mình để chân trần đi dép lê.

Hai chân bị lạnh đến đóng băng, thậm chí còn có chút đau.

Tần Tịch bê một chậu nước ấm lớn, thoải mái ngâm chân vào đó.

Chờ đến khi bò lên giường nằm, cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Cho nên Lạc Phỉ, Tạ Liên Thành ……Tần Tịch trở mình, bọn họ đúng là trùng sinh, hơn nữa cũng giống cô, đều giữ lại ký ức đời trước.

Là do mình từ chối hệ thống, lựa chọn con đường khác, theo lý mà nói thì không va chạm gì đến hai người này mới đúng.

Bọn họ lại không mời tự đến, xuất hiện sớm hơn trong cuộc đời của cô là giải thích hợp lý nhất.

Tần Tịch yên lặng suy nghĩ một lát, lấy di động ra tìm kiếm lịch sử trò chuyện với Tô Nhiễm.

Tạ Liên Thành nói gì mà có người anh ta cảm thấy rất có lỗi, nợ đối phương cả đời gì gì đó.

Giờ cũng giải thích rõ rồi.

Tần Tịch bực bội nhăn mi lại.

Trước đây cô lười nghĩ đến mấy cái này.

Hoặc là nói không hề có suy tính nghĩ ngợi về mấy vấn đề này.

Tạ Liên Thành muốn làm gì đều không liên quan gì đến cô cả.

Cô căn bản không cần suy nghĩ đến lý do vì sao Tạ Liên Thành đột nhiên chạy tới đại học A làm giảng viên tin học cho bọn họ.

Cũng không cần quan tâm vì sao anh ta lại chia tay với Tô Nhiễm, vì sao lại nói mấy lời đó.

Những thứ đó, vốn dĩ không quan hệ gì với Tần Tịch hiện tại!Từ sau khi cô trọng sinh, sau đó lại từ chối hệ thống, từ lúc quyết định đi trên con đường mà bản thân mình mong muốn kia.

Quá khứ nên để nó qua đi!Tạ Liên Thành cũng thế.

Lạc Phỉ cũng vậy.

Tần Tịch thở sâu, nhét điện thoại xuống dưới gối đầu.

Cô nằm thẳng ở trên giường.

Nói thực, cô không nghĩ đến chuyện trả thù hai người này.

Một là biết thực lực của mình không thể nào.

Hai là cũng không muốn bản thân còn dây dưa với quá khứ không thoát ra được.

Bây giờ tất cả đều có một khởi đầu mới, sao lại cho hai cái tên chết tiệt đó giữ lại ký ức đời trước chứ?Tần Tịch bực bội trở mình.

Tạ Liên Thành còn được.

Anh ta tự nhận mình là thân sĩ, cũng lắm cũng chỉ lợi dụng lý do làm thầy giáo tiếp cận Tần Tịch.

Lạc Phỉ thì khác hẳn.


Tần Tịch nghĩ đến kết cục của Lâm Cao và Ôn Diệc Nhiên.

Trong chớp mắt cô có chút không rét mà run.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều mặt đen tối của Lạc Phỉ.

Người đàn ông này làm ra những chuyện đó, cho dù là có một lớp lá chắn vì yêu, Tần Tịch cũng có lúc không chấp nhận nổi.

Bây giờ thì, càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Sau khi bình tĩnh lại, những chuyện trong quá khứ cứ thế hiện lên trong óc.

Thủ đoạn của Lạc Phỉ tàn nhẫn vô tình, đáng sợ đến mức nào….

.

Cô không phải là người rõ ràng nhất sao?!Trừ Tô Nhiễm còn có chút lưu tình ra.

Với những người khác, kể cả là máu mủ ruột rà của hắn, hắn đã từng nương tay bao giờ chưa?Ngay cả cuối cùng đối với sống chết của bản thân mình không phải cũng là….

Tần Tịch đột nhiên hối hận!Cô không nên xúc động ném bánh kem đi như thế.

Cho dù có muốn ném đi, cũng nên lặng lẽ đóng gói với rác trong ký túc xá, ngày mai cùng cầm đi bỏ là được.

Lạc Phỉ……Cô có chút căng thẳng sợ hãi mà nuốt nước bọt.

Cho dù Lạc Phỉ có nhớ rõ những chuyện đời trước thì sao chứ?Hắn trước giờ chỉ toàn lừa dối mình thôi.

Hết lần này đến lần khác nói dối không ngừng!Dối gạt cô yêu hắn say đắm, lừa đến mức cô khăng khăng một mực vì hắn.

Hắn với mình….

.

Tần Tịch cả kinh, bỗng nhiên xoay người ngồi dậy.

Nếu anh ta thực sự tìm người theo dõi mình.

Nhìn thấy cô ném bánh kem mà hắn đưa tới đi.

Bọn họ chắc chắn cũng nhìn thấy….

Lăng tử!Không được!Tần Tịch cẩn thận bò xuống giường, nhanh chóng thay quần áo ra cửa.

Cô cầm di động, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.


Trong bóng đêm, khuôn viên đại học A an tĩnh hơn nhiều.

Tần Tịch nhặt một đống lá rụng, còn thêm mấy viên gạch, vội vàng chạy về phía thùng rác.

Tốt xấu gì cũng nên xử lý cái bánh kem kia chút, hủy thi diệt tích.

Cô hơi hoảng sợ.

Với tính cách đó của Lạc Phỉ, có lẽ bây giờ hắn sẽ không làm gì mình cả.

Nhưng mà Lăng tử thì sao?Không chừng hắn lại giận cá chém thớt sang cô ấy.

Tần Tịch chạy rất nhanh.

Trong vườn trưởng, thỉnh thoảng có vài sinh viên tự học về trễ, tò mò nhìn cô nôn nóng chạy đi.

Mắt thấy sau khúc quanh kia chính là thùng rác.

Tần Tịch cuối cùng cũng đứng lại thở hổn hển.

Cô không chạy tiếp nữa mà bước nhanh lại chỗ thùng rác.

Tần Tịch đi vòng qua một khu ký túc xá nữ khác.

Chỗ bãi rác này là nơi hẻo lánh, buổi tối ít khi có ai tới.

Cho nên chắc là nghe thấy tiếng bước chân của cô đột ngột vang lên trong im lặng.

Trong bóng đêm, người đàn ông mặc tây trang màu đen quay đầu lại.

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm như bầu trời đêm, cất giấu tâm tư mà không ai có thể nhìn thấu.

Bình tĩnh đối diện với hai mắt của Tần Tịch.

.