Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 14




Khi La Tinh Tinh nhìn Lâm Gia với ánh mắt trách móc chỉ tiếc mài sắt không nên kim thì Đường Ninh và Lâm Hạ hai người đang chậm rãi dạo phố.

Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối làm cho Đường Ninh cảm thấy vẻ mặt Lâm Hạ rất mờ ảo, cô không nỡ lên tiếng phá rối sự yên tĩnh của Lâm Hạ lúc này.

Đường Ninh nhìn kĩ Lâm Hạ, cô gái này nhìn bên ngoài cứ nghĩ là một người vô ưu vô lo nhưng thật ra chuyện gì cô ấy cũng biết, trong lòng sớm đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện chỉ là không hiểu sao lại không chịu thông suốt. Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng: "Lâm Hạ!"

Đang thả hồn theo cảnh vật đường phố đột nhiên nghe thấy Đường Ninh gọi cô, cô quay đầu lại mở to mắt nhìn về phía Đường Ninh.

Đường Ninh hỏi: "Hình như cậu rất quan tâm đến chuyện quyên góp quỹ từ thiện."

Lâm Hạ hơi run run, cười nói: "Cũng bình thường thôi, chỉ là muốn giúp đỡ thêm nhiều người."

"Nếu như tớ nói sau hôm nay tớ cần cậu giúp đỡ, cậu có thể phụ tớ một tay không?"

Lâm Hạ có chút kinh ngạc, "Tớ? Hỗ trợ cậu?"

"Ừm!" Đường Ninh cười gật đầu, "Tớ đang lên một kế hoạch, qua một thời gian nữa cần cậu giúp một tay."

Cô không nghĩ tới sẽ có người nhờ cô phụ giúp chuyện gì...Lâm Hạ sững sờ sau đó gật đầu, "Nếu tớ có thể giúp một tay nhất định tớ sẽ giúp cậu." Dừng một chút lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở phòng ăn lúc nãy, vẻ mặt có chút không vui lại lúng túng, "Cái kia...Ninh Ninh...Em gái tớ, nó còn nhỏ mong rằng cậu sẽ không để trong lòng chuyện vừa rồi."

"Cậu yên tâm xưa nay tớ sẽ không để những người không đáng giá làm phá hoại tâm trạng tốt của bản thân mình." Đường Ninh vẻ mặt có chút tựa tiếu phi tiêu liếc nhìn về phía Lâm Hạ, "Bất quá, em gái cậu bình thường đối xử với cậu cũng không khách khí như hôm nay sao?"

Lâm Hạ nhẹ nhàng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Em ấy còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, tớ là chị phải biết bao dung một chút."

Chuyện xấu trong nhà không thể để lọt ra ngoài, cho dù người nhà mình có đối xử tệ với mình thế nào cũng nhất định không để cho người ngoài biết, đây là căn bệnh chung của nhiều người trong xã hội. Đường Ninh thấy Lâm Hạ lại không muốn nhiều lời cũng chiều theo cô. Cô giống như lơ đãng hỏi: "Nếu hiện tại ở nhà cậu thấy không vui sao lại không suy nghĩ đến việc chuyển đến chỗ biết thự mẹ cậu để lại cho cậu ở? Cậu bây giờ đã trưởng thành không phải có thể lựa chọn rồi sao?"

Bà Lâm để lại cho Lâm Hạ không ít gia sản, chờ khi Lâm Hạ trưởng thành có thể thừa hưởng. Hiện nay Lâm Hạ trăm phần trăm không kém một tiểu phú bà. Hơn nữa cô biết rằng khi Lâm Hạ đến tuổi trưởng thành có thể thừa hưởng một nửa cổ phần công ty của nhà họ Lâm.

Như vậy tại sao Lâm Hạ lại chọn cách sống như thế? Mỗi ngày để cho người nhà họ Lâm khinh bỉ chính mình? Còn để cho em gái và em trai bắt nạt mình không dám nói gì? Nghĩ đến bộ dáng hung hăng hống hách của Lâm Gia hồi nãy Đường Ninh không nhịn được cau mày. Lâm Gia này rất biết cách chọc giận người khác, bằng không sẽ không ở trước mặt nhiều người như thế la hét ầm ĩ cố tình gây sự. Lâm Hạ nhìn có vẻ nhu nhược an tĩnh lại có chút mờ mịt nhưng trong lòng tựa hồ đã hiểu rõ mọi chuyện, như vậy tai sao Lâm Hạ lại chịu để người khác đè đầu cưỡi cổ hành hạ lâu như vậy đã thế còn chọn cách tự sát để đặt dấu chấm hết cho chuỗi bi kịch của cuộc đời cô ấy?

Một loạt các sự việc lung ta lung tung đột nhiên xuất hiện làm Đường Ninh cảm thấy rất khó lí giải, cô cau mày lắc đầu. Nếu Lâm Hạ không nói bất cứ thứ gì cho cô biết thì tốt hơn hết cô không nên tiếp tục nhúng tay vào. Chỉ là La Tinh Tinh...Cô ta lại là cháu ruột của Tiểu Tam, tin tức này hơi khiến cô chấn động một chút, xem ra cô đã quá lơ là cô ta hiện tại cô nên tìm hiểu kĩ lại cô ta, tránh cho bất ngờ lần nữa.

Lâm Hạ nhìn Đường Ninh suy tư, nụ cười trên mặt có chút thê lương, "Trên đời này tớ chỉ còn ba là người thân duy nhất."

"Nhưng ba cậu đã phản bội mẹ cậu đã thế còn mang về một người phụ nữ khác cùng một em trai, một em gái, chẳng lẽ cậu nghĩ ông ta còn có thể đối xử tốt với cậu sao?" Đường Ninh không nhịn được hỏi lại.

Nụ cười của Lâm Hạ ngày càng gượng ép nhưng vẫn cố chấp gật đầu, "Rất tốt." Ông ta chỉ uy hiếp cô, nếu cô dám dọn ra ngoài sẽ cùng cô đoạn tử tuyệt tôn không còn tình cảm cha con gì nữa cả. Cô đã không có mẹ, ba cô tuy rằng không tốt nhưng vẫn là ba của cô, chỉ cần ông luôn ở bên cô, cô sẽ không còn cảm giác một mình sống trên thế giới này.

Chẳng lẽ vì ba cô ấy thật sự đối xử với cô ấy không tốt nên cô ấy lại đi tự sát sao? Đường Ninh âm thầm thở dài, cười nói: "Đi thôi, Hạ Hạ, vừa nãy gặp chuyện chẳng đâu vào đâu, hiện tại đã đến giờ ăn cơm, tớ đã hứa với mẹ sẽ về nhà ăn, cậu có muốn cùng tớ về nhà cùng nhau dùng bữa tối không?"

Lâm Hạ sững sốt, lắc đầu từ chối, "Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cậu."

Đường Ninh nhướng mày, ôn nhu nói tiếp: "Chuyện quyên tặng hồi nãy tớ nói, cậu nên suy nghĩ một chút, qua một thời gian nữa tớ cho cố vấn liên hệ với cậu sau."

Đường Ninh tạm biệt Lâm Hạ sau đó về thẳng nhà. Đêm nay ông Đường phải tham dự một bữa tiệc, bà Đường lại cùng bạn hẹn đi SPA nên chỉ có cô một mình ở nhà. Lúc chiều cô và La Tinh Tinh có chạm mặt nhau, cô nghĩ tối nay La Tinh Tinh sẽ gọi điện tới giải thích này nọ nhưng ngoài ý muốn người gọi tới lại là Ngạn Tĩnh - một con nhím hay xù lông lại dễ kích động.

"Tĩnh, có chuyện gì không?" Đúng như suy nghĩ của cô, gọi điện tới là giả, thật ra Ngạn Tĩnh đã trực tiếp đứng trước cửa nhà cô rồi.

Ngạn Tĩnh cau mày, "Em không mời anh vào sao?"

Đường Ninh cười lắc đầu, nói: "Hiện tại trong nhà không có ai, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Trong nhà quả thật không có ai, bảo mẫu và người giúp việc nhà cô hai hôm nay nghỉ làm nên cô cũng không có chút hứng thú gì ở cùng một chỗ vắng vẻ không người với anh ta đâu.

Ngạn Tĩnh không nói gì, hơi không cam lòng nhưng cũng không muốn làm khó cô.

"Nghe nói gần đây em và Lâm Hạ thường xuyên qua lại với nhau."

"Cũng bình thường, có một lần cô ấy giúp em tìm chiếc vòng tay cầu an mẹ tặng em, gần đây là chuyện cô ấy muốn quyên tặng cho quỹ từ thiện mà em đang quản lí vì thế em và cô ấy mới thường gặp mặt nhau."

Đường Ninh thẳng thắng nói rõ mọi chuyện, Ngạn Tĩnh nghe vậy thoáng buông lông mày đang nhíu chặt nhưng vẻ mặt vẫn mang theo vài phần không hiểu hỏi tiếp:" Anh nghe người khác nói Lâm Hạ này tính tiình rất quái gở, Ninh Ninh em làm sao có thể cùng một người như thế qua lại với nhau?" Tập đoàn tài chính J quả thật rất lớn nhưng chuyện nhà họ Lâm khắp giới thượng lưu ai ai mà không biết, gia đình này thật sự quá loạn. Đường Ninh làm sao có thể cùng Lâm Hạ thường xuyên lui tới?

Đường Ninh bật cười: "Tĩnh, lời đồn không rõ thực hư sao anh lại tin cơ chứ?"

"Không có lửa làm sao có khói, nếu cô ta trong sạch tại sao lại có người khác ác ý tung tin đồn nhảm?" Ngạn Tĩnh phản bác sau đó ngữ khí mang theo vài phần nóng nảy nói tiếp: "Hơn nữa anh nghe nói Lâm Hạ có khả năng bị trầm cảm, cô ta có khuynh hướng thích hành hạ thể xác em tiếp cận cô ta quả thật rất nguy hiểm."

Nói chung mục đích lần này anh ta đến gặp cô là không muốn cô tiếp tục cùng Lâm Hạ qua lại với nhau nữa.

Đường Ninh sững sờ, cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông cao to đang đứng bên cạnh cô, " Làm sao anh biết Lâm Hạ đang có khuynh hướng thích hành hạ thể xác? Ai nói cho anh biết?" Thời đại này là thế kỉ thứ hai mươi mốt, hôm qua cô cùng Lâm Hạ gặp nhau lúc đó Lâm Hạ mặc một chiếc áo cụt tay màu xanh nhạt kết hợp cùng chiếc váy trắng ngắn đến đầu gối, hoàn toàn không hề thấy trên người Lâm Hạ có bất kì vết sẹo nào liên quan đến chứng bệnh thích tự hành hạ thân thể.

Ngạn Tĩnh đứng đối diện với cô, trong giọng nói mang theo vài phần ấm ức: "Ninh Ninh, anh càng ngày càng không thể hiểu nổi em, tại sao ý kiến của người khác em lại không nghe lọt tai? Mặc kệ Lâm Hạ có hay không đúng theo những gì người khác nói nhưng em nên cẩn thận một chút được không?"

" Nhưng nếu thật sự Lâm Hạ không phải là người như vậy? Nếu em tin lời anh chẳng phải rất oan uổng cho cô ấy hay sao?"

"Anh không cần quan tâm cô ta có oan uổng hay không? Anh chỉ không muốn em bị người khác làm tổn thương thôi!"

Đường Ninh lại ngạc nhiên lần nữa. Cô giương mắt nhìn lên, không cẩn thận chạm vào đôi mắt đang rực lửa nhìn thẳng vào cô của Ngạn Tĩnh. Anh nghiêm túc như vậy, tình cảm lại sâu đậm như thế đến tột cùng là anh đang quan tâm đến Đường Ninh nào? Mặc kệ là Đường Ninh nào vào lúc này cô cũng chút thất thần. Cô tin tưởng mỗi một cô gái đều có giấc mộng: Trong cuộc đời của mình sẽ xuất hiện một người đàn ông vô cùng xuất sắc anh ta sẽ yêu cô sâu sắc không cách nào kiềm chế được, trong mắt trong tim của anh ta luôn luôn chỉ có mình cô, vì cô anh ta sẽ bất chấp tất cả ngay cả phải đối mặt với ông trời.

Ngạn Tĩnh thấy Đường Ninh kinh ngạc nhìn anh ta, không nhịn được vươn tay, hai tay nắm chặt vai cô, nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng nói vẫn mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Ninh Ninh, anh không biết em nghĩ chuyện này thế nào nhưng anh hi vọng cả cuộc đời này em sẽ luôn luôn sống bình an, không bao giờ gặp bất cứ nguy hiểm nào. Em nói anh có mộng tưởng của mình, em cũng có, cái này rất đúng không hề sai. Anh cũng không can thiệp chuyện em tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình nhưng ít ra... Anh không muốn em đem sự quan tâm lo lắng của anh cự tuyệt, vứt bỏ bên ngoài không hề nhìn đến như thế này."

Cô muốn chuyển chuyên ngành, anh không có cách nào ngăn cản. Cô nói cô lúc này không còn là Đường Ninh của lúc trước nữa, có ước mơ và hoài bão của mình, anh cũng không quan tâm. Anh có thể để cô tiếp tục thực hiện chúng, muốn cô thoải mái làm những điều cô thích bởi vì anh yêu cô, hi vọng cô sẽ luôn sống vui vẻ, không hề lo âu bất cứ chuyện gì. Thế nhưng hôm nay giống như anh đã chữa lợn lành thành lợn què, khoảng cách của anh và cô ngày càng xa. Anh ngày càng không hiểu những suy nghĩ trong đầu cô. Anh rất yêu cô, dùng mọi cách để thể hiện cho cô thấy, muốn cùng cô kéo lại khoảng cách.

Sức nóng từ lòng bàn tay anh xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh của cô, Đường Ninh đang muốn nở miệng nói vài câu nhưng nhìn qua vai anh cô nhìn thấy ở cách đó không xa, bên cạnh chiếc xe hơi thể thao có bóng dáng một cô gái thon thả.

Đường Ninh không nhịn được mỉm cười hỏi: "Có phải La Tinh TInh nói cho anh biết em dạo gần đây cùng Lâm Hạ có qua lại với nhau?"

"Cô ấy chỉ lo lắng cho em, Ninh Ninh, nghe anh lần này có được hay không?" Ngạn Tĩnh thấy cô đẩy anh ta ra, không nhịn được kéo cô ôm vào trong ngực nhẹ giọng năn nỉ.

Đường Ninh không từ chối cái ôm ấm áp từ anh ta nhưng cũng không phối hợp ôm lại anh, cô chỉ cười có chút phức tạp, than thở nói rằng: "Tĩnh, La Tinh Tinh có hay không nói cho anh biết, cô ruột của ấy chính là mẹ kế của Lâm Hạ?"

"Cái gì?"

Lúc này Đường Ninh mới nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, "Anh không biết phải không? Thật ra Tinh Tinh từ đầu đến giờ đã yêu thầm anh!"

Ngạn Tĩnh nghe vậy cau mày, "Cô ta yêu thích anh thì thế nào? Anh không thích cô ta!"

"Anh không thích Tinh Tinh nhưng cô ấy đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi. Tĩnh, em và cô ấy trước đây là bạn tốt của nhau."

"Lẽ nào em bởi vì cô ta thích anh mà rời xa anh?"

Đường Ninh cười nói: "Không phải, em chẳng qua nhận ra em và anh không hề thích hợp trở thành người yêu của nhau. Mà hiện tại em và cô ấy đã không còn là bạn của nhau nữa. Cho dù cô ấy muốn làm chuyện gì cũng không còn liên quan gì đến em nữa."

Ngạn Tĩnh hướng cặp mắt tràn đầy lửa giận nhìn thẳng vào cô.

Đường Ninh thế nhưng lại cười đầy phức tạp, "Tĩnh, tất cả những chuyện vừa rồi em nói đều là sự thật."

Kỳ thực thật thật giả giả đều không còn quan trọng nữa rồi, trọng điểm là Ngạn Tĩnh chắc chắn sẽ nổi giận. Cô từ chối tình cảm của Ngạn Tĩnh, đồng thời nói cho anh ta biết, cô và La Tinh Tinh từng là bạn tốt của nhau thế nhưng La Tinh Tinh vẫn thích anh ta. Ngạn Tĩnh nhất định sẽ nghĩ bởi vì La Tinh Tinh mà cô từ chối anh ta, cô nghĩ La Tinh Tinh tốt nhất trước mặt Ngạn Tĩnh nên nói sự thật đừng đùa giỡn giới hạn cuối cùng của anh.

Cô ngược lại muốn xem, La Tinh Tinh sẽ giải quyết chuyện này thế nào?