Nữ Chính Là Thê Tử Tôi

Chương 11: 11: Trần Văn





Đây cũng không phải là lần đầu Lâm Chi cảm thấy khó xử trong lúc nói chuyện với Hạ Minh Nguyệt.

Nàng ta như thể biết được suy nghĩ trong lòng cô vậy, nói những câu khiến cô dần đi vào thế bí.

Vì nhiều lần phải đối mặt với tình huống như thế này với nàng nên cô đã luyện tập được khả năng tùy cơ ứng biến vô cùng linh hoạt.
Chẳng mấy chốc, cô đã nghĩ ra được cách đối phó với nữ nhân trước mặt mình
“Là thế này, không phải nàng nói hôm qua Trần Văn mới về sao.

Nên để Trần Văn, hắn nghỉ ngơi đã.

Dù sao hắn phải đi một quãng đường dài như vậy, cơ thể chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, ít nhất cũng phải cần nghỉ ngơi khoảng ba ngày.

Nàng xem có đúng không?”.

Cô vừa nói vừa trưng ra bộ mặt thấu tình đạt lý

Nàng thầm nghĩ những lời cô nói cũng không phải không có lý nên đáp lại:
“Được rồi, ba ngày sau chúng ta gặp mặt, chàng thấy thế nào?”
Vừa nghe câu từ phía nàng, đôi mắt cô bỗng sáng bừng vội gật đầu đồng ý.
“Đêm cũng đã khuya rồi thϊếp cùng Uyên Nhi trở về phòng nghỉ ngơi đây”.
“Nàng đi thong thả”.
Khi nàng vừa đi cô thở phào nhẹ nhõm giống như cô vừa mới làm xong bài kiểm tra định kỳ vậy.
Sáng hôm sau cô nhanh chóng đến phòng sách để học cách quản lý từ mẫu thân.

Mẫu thân cô trông thấy cô rất vui mừng, bà cứ tưởng là cô sẽ không đến nhưng không ngờ cô đến thật mà còn đến từ rất sớm.

Bà thầm nghĩ Nguyệt Nhi nhà bà rất có sức ảnh hưởng đến Lâm Chi, trong lòng thầm cảm ơn Hạ Minh Nguyệt.
Kết thúc khóa huấn luyện từ mẫu thân mình, cô tiến nhanh ra cửa đi tìm người huynh đệ chí cốt của mình – Trần Văn.
Trần Văn lúc đang tận hưởng món bánh mới, món ăn điểm tâm mà hắn phát hiện được trong lúc đi làm ăn xa với phụ thân hắn.

Quả thật , chúng rất ngon, hắn thầm nhủ phải chia sẻ món ăn ngon này với người huynh đệ thân thiết – Lâm Chi của mình mà đâu biết tai họa sắp tới đang đến rất gần mình.

Cái tai họa đến với hắn đó không ai khác chính là người huynh để thân thiết mà hắn hết sức coi trọng, Lâm Chi.
*Rầm* Tiếng va đập từ bên ngoài vọng tới, Trần Văn đón chắc đó là Lâm Chi đến tìm mình.

Tại vì chỉ có cô mới dám lộng hành như vậy thôi.

Trần Văn liền khẩn trương tiến đến phía cánh cửa đón Lâm Chi.

Vừa nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt hắn lập tức phá lên cười.

Lâm Chi vì di chuyển nhanh lại chẳng để ý mọi thứ xung quanh vô tình đụng trúng một lô hàng mà hắn còn chưa kịp bảo gia đinh cất vào kho.
Lâm Chi thấy biểu tình của hắn tức giận quát lớn:

“Huynh đệ thế đấy”.
Trần Văn thấy vậy vội đỡ cô đứng lên rồi cười nói: “Hiền đệ không sao chứ”.
“ Vâng, đệ rất có sao đây hiền huynh”.

Nói xong cô vội thở dài
Tiếp xúc với Lâm Chi bao lâu nay nên Trần Văn sớm biết đã có chuyện không hay xảy ra đến với mình.

Hắn vội len lén chuồn đi thì bị Lâm Chi nhanh chóng cản lại.
“Từ trước đến giờ ta chỉ chó mình huynh là có thể nhất mực tin tưởng được thôi đấy.

Huynh phải giúp người đệ đệ đang gặp khó khăn này của huynh chứ.”.
“Được rồi, được rồi.

Chúng ta vào trong phong rồi nói chuyện, ta chịu đệ luôn”.

Hắn vừa nói vừa khẽ thở dài không biết người đệ đệ của mình lại gây ra họa gì đây
Vào bên trong phòng Lâm Chi tự nhiên ngồi vào ghế thản nhiên uống một ngụm trà ăn một miếng bánh.
“Trần huynh, bánh này thật là ngon ta chưa từng nếm qua vị bánh này”.
Sớm ở trong dự liệu của Trần Văn nên hắn nhanh chóng đáp lại: “Bánh này là khi ta đi làm ăn xa với với phụ thân hôm vừa rồi phát hiện ra đấy.


Ta có mua một phần cho đệ đây”.
Nói rồi, hắn gọi gia đinh đem đến một thùng lớn rồi nói: “Ta cũng mua cho cả mẫu thân đệ nữa nên có hơi nhiều”.
Lâm Chi nhận được quà từ người huynh chí cốt rồi vội rối rít cảm ơn và không ngừng suýt xoa về món bánh này.
“Thế đệ tìm ta là có chuyện gì hả”
“Chuyện là đệ nói với thê tử đệ là huynh và đệ đang trong mối quan hệ tình cảm đặc biệt đó”
Vừa nghe câu nói của Lâm Chi, Trần Văn phụt tất cả nước trà mà hắn vừa mới uống ra bên ngoài không xót giọt nào.

Lời nói đó như sét đánh ngang tai khiến hắn sửng sốt vô cùng nhưng vẫn cố bình tĩnh lại nghe cô nói hết sự việc.
“Là tại vì thê tử ta muốn động phòng nên…”
Nghe Lâm Chi nói khiến Trần Văn có chút buồn cười, từ đó cũng hiểu ra được phần nào câu chuyện
“Tại sao đệ không nói một ai đó khác mà lại là ta, đệ có thể nói một người nào đó mà đệ không biết rồi thuê người đóng giả trước mặt thê tử đệ là được mà”
Khi nghe Trần Văn nói cô mới thông suốt, cô đúng là hồ đồ mà.

Nếu cô làm như theo lời Trần Văn nói thì mọi chuyện có lẽ đã trở nên đơn giản hơn rồi.