Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 31-1: Đường về




Trên con đường rộng rãi bằng phẳng bên ngoài thành Chiến Vân.

Lúc này đã là giữa hè, buổi trưa mặt trời treo cao cao phía trên, hun đúc tất cả hơi nước của vùng đất này, nhưng cây cối bên đường vẫn cao lớn xanh ngắt như trước, giành lại cho mọi người một chút râm mát.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngược dòng người, rời khỏi thành Chiến Vân, xe ngựa không quá lớn nhưng vô cùng tinh sảo, buồng xe điêu khắc hoa văn hoa sen, trang nhã sinh động lại có phần ý tứ khác. Bốn góc của mái che cong cong treo bốn chiếc chuông nhỏ bằng vàng, phát ra những tiếng leng keng theo chuyển động của xe. Hai bánh xe và trục xe đều được bọc vàng, nhưng thật sự làm cho người ta sợ hãi là hai con ngựa kéo xe lại chính là Huyết Xích Ô trăm nghìn có một,Huyết Xích Ô này là ngựa tốt không gì sánh được, toàn thân đỏ thẫm, bốn chân đen, thật sự là ngựa hiếm trong trăm nghìn mới có một, bây giờ lại bị dùng để kéo xe, người đi đường thấy vậy không khỏi lắc đầu — thật là phí của trời!

Nhưng thiếu niên tuấn tú đang đánh xe kia có vẻ không cho là như vậy, hắn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, tóc buộc gọn gàng, vẻ mặt tuấn tú nhàn nhã, ngay cả khi ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt thế này cũng không chảy một giọt mồ hôi. Thiếu niên này làm gì có chỗ nào giống người đánh xe, giống một thiếu gia của gia đình giàu có hơn, chuyện này ngược lại làm cho người ta tò mò, không biết người ngồi bên trong là quan lại quyền quý thế nào?

Xe ngựa tiến tới phía trước không nhanh không chậm, rèm cửa sổ màu xanh ngọc khẽ lay động, loáng thoáng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, Lạc Thanh Linh ngồi trên giường trải chiếu trúc mà vẫn có chút hoang mang, nhìn người đang gối đầu trên đùi nàng ngủ ngon giấc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua vừa kết thúc chuyện đấu võ, người Yến Sơn Phái không chút do dự tiễn nàng, trời vừa sáng đã trực tiếp đóng gói nàng vất lên xe, mặc dù biết rõ lý do tại sao họ gấp như vậy, đi thì đi, chẳng cần trả hết số tiền chữa bệnh thì tất cả liền OK.

Lạc Thanh Linh do dậy quá sớm nên mơ màng lên xe , do giường mềm trên xe ngựa được chuẩn bị vô cùng thoải mái, xe lại được thiết kế giảm xóc đặc biệt, trên đường chỉ hơi đong đưa như nôi, vì vậy Lạc Thanh Linh ngủ rất say mà không hề hay biết đám người Lôi Minh không có đi theo nàng, đến khi tỉnh giấc không khỏi trợn to mắt phát hiện bản thân lại phải ngồi chung xe với tên hồ ly chết tiệt này.

Nhìn bộ dạng ngốc manh của Lạc Thanh Linh, tâm tình của Mộ Dung Thấu vô cùng tốt, hắn khẽ nhếch môi cười, khẽ hôn đôi môi anh đào của nàng.

" Ngủ đã rồi chứ? Giờ đến lượt ta."

Lạc Thanh Linh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.

Mộ Dung Thấu rất tự nhiên gối đầu trên đùi nàng, chẳng thèm để ý người nào đó hóa thạch, trong nháy mắt liền tan thành mảnh vụn.

Lạc Thanh Linh Mộ Dung Thấu ngủ rất an lành, trong lòng cũng mềm dù sao bản thân cùng hắn qua lại cũng năm năm, nàng biết rõ tên này rất vất vả cho nên tốt tâm cho hắn mượn đùi nàng ngủ.

Lạc Thanh Linh ngước nhìn cổ thụ ẩn hiện bên ngoài màn xe, ánh nắng màu vàng thi thoảng xuyên qua bóng cây và màn xe chiếu vào bên trong, trong không khí thoang thoảng mùi hoa cỏ. Cảm giác tự do này là thứ nàng vô cùng yêu thích.

Khi Mộ Dung Thấu tỉnh dậy, Lạc Thanh Linh tốt tâm đưa lên một chén điêu khắc hoa sen bằng ngọc bích, bên trong là trà sen lạnh. Mộ Dung Thấu uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh như băng làm cho hắn cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt lơ đản liếc nhìn người đối diện không ngừng xoa bóp đôi chân, ánh mắt lóe lên tia cười.

“Chúng ta đang đi đâu?” Mộ Dung Thấu lười biếng nói.

“Hiện giờ đang rời khỏi thành Chiến Vân, phía trước có một ngã ba, hướng nam là đến Bình Châu, hướng bắc đến Lâm An. Chủ tử định đi hướng nào trở về thành Kính An ạ?” Thương Hải, người được phân công đi theo Mộ Dung Thấu lần này nói.

Mộ Dung Thấu dường như nhớ đến thứ gì, khóe môi hơi nhếch: " Vậy đi hướng bắc, dừng chân ở Lâm An đi."

Lâm An nói xa thì không xa, nói gần thật ra cũng không gần, bằng tốc độ chậm chạp của bọn họ, đại khái cần mười ngày. Trên đường cũng đi qua mười mấy thị trấn nhỏ, may là hai người bọn cũng không có chuyện gì cần giải quyết gấp cho nên cũng muốn từ từ thưởng thức phong cảnh dọc đường nên cũng không vội vàng lên đường.

Sau khi quyết định được đường đi, Thương Hải không nhanh không chậm mà đánh xe về phía trước, thấy buổi trưa sắp qua, Mộ Dung Thấu nghĩ nên dừng lại ăn trưa. Bên trong xe ngựa này thiết kế cực kỳ tiện nghi, đủ các loại điểm tâm cũng đã được chuẩn bị cho bọn họ ăn dọc đường, nhưng Lạc Thanh Linh lại có ý định khác.

Vừa rồi, sau khi nhấc rèm xe lên, nàng nhìn thấy phía trước không xa có một quán trà nhỏ tụ tập không ít người. Đã là ra ngoài du ngoạn thì không thể thiếu tham quan náo nhiệt, vì vậy nàng bảo Thương Hải dừng xe trước quán trà, muốn vào trong quán ăn cơm.

Mộ Dung Thấu nhíu mày nhìn quán trà, Lạc Thanh Linh đương nhiên biết tên này có chút bệnh sạch sẽ liền lơ đễnh nói, " Nếu không ngươi ở trong xe dùng bữa, một mình ta ở trong quán là được."

Lạc Thanh Linh gõ gõ thành xe bảo Thương Hải dừng xe ở trước quán trà.

Quán trà này thật sự đơn sơ, dưới một gốc đại thụ bên đường, dùng mấy cây gậy trúc chống một tấm vải lớn, bên dưới đặt mấy chiếc bàn và mấy chiếc ghế dài. Ông chủ là một ông già hơn sáu mươi tuổi, cung cấp cho người đi đường một chút trà thô và mấy món ăn đơn giản. Lúc này đang giờ cơm, khí trời lại oi bức, rất nhiều người muốn trở về thành Chiến Vân chọn nơi này làm nơi nghỉ chân, mấy cái bàn đã đầy người, cũng không ít người định ngồi dưới bóng cây uống trà ăn cơm.

Những người này phần lớn là dân chúng bình thường, nhìn thấy một chiếc xe ngựa tinh sảo đẹp đẽ như vậy dừng trước quán trà không tránh khỏi có cái nhìn tò mò.

" Huyết Xích Ô!" Có người bất ngờ kêu một tiếng. Dùng ngựa quý như vậy để kéo xe, không biết ngồi trong xe là người thế nào.

Nhìn thiếu niên tuấn tú đánh xe kia nhảy xuống đi tới cửa xe, trong chốc lát, cửa xe được mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa mỏng màu xanh nhảy xuống xe. Khi mọi người còn đang cảm thán cô gái này quả nhiên xinh đẹp như hoa, cô gái này lại đặt một chiếc thang xe xuống, thì ra đây chỉ là một nha đầu.

Tuấn mã quý hiếm như thế, xe ngựa quý phái như thế, nha hoàn và người hầu xinh đẹp tuyệt trần như vậy, không biết nhân vật trong xe là dạng thần tiên gì.

Người vừa rồi bất ngờ kêu lên lại “A” một tiếng, hai người chẳng phải là…?

Gã sai vặt đưa một tay lên vén màn xe, nha hoàn xinh đẹp đứng một bên, một bàn tay xinh xắn trắng muốt như bạch ngọc từ bên trong xe ngựa lộ ra.

Bàn tay kia có chút nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp lạ thường. Bàn tay mượt mà không có bất cứ trang sức gì, ngón tay nhỏ dài, móng tay hồng nhạt như những cánh hoa anh đào. Nhưng cảm giác mà bàn tay ấy đem tới cho người khác không chỉ là đẹp mà còn là vô cùng cao quý, một loại khí chất cao quý không nói lên lời cũng không thể che giấu, làm cho người trong quán trà trợn tròn mắt bất ngờ.

Đó là một vị nam tử, tócdài như mây buộc bằng dãy lụa xanh như trúc ngọc thanh nhã vô cùng, thắt một đôi ngọc lưu ly cùng màu với quần áo, dung mạo thuộc hàng hiếm có nhất trên thế gian, khí chất cao quý quanh người, một đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ bình tĩnh khí thế lại làm cho người ta không dám nhìn gần.

Trái ngược với vị nam tử mặc áo lục, nam tử còn lại tóc dài tự do buông thả không có lấy bất cứ thứ gì để buộc tóc, dung mạo bị một chiếc mặt nạ bằng ngăn sắc che đi 2/3 dung mạo, bộ dạng lười biếng nhìn như vô hại song chẳng có người nào có gan nhìn hắn thêm một lần, họ cảm thấy so với vị công tử ban nãy người này càng nguy hiểm hơn.

Lạc Thanh Linh đối với thái độ của mọi người khi chứng kiếnMộ Dung Thấu đã sớm quen thuộc, nàng bình thản bước vào trongquán trà. Trong quấn vốn rất ầm ĩ, nay đã yên tĩnh hơn nhiều, rất nhiều người thậm chí không dám ngẩng đầu. Chỉ có một người đứng dậy, cười cười nói:

" Trúc Cơ công tử, đã lâu không gặp.”

Lạc Thanh Linh nhìn lại, thầm nghĩ thật khéo ở chỗ này cũng có thể gặp hắn.