Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 392: Thanh Mai Ngọt Ngào 45






Trà Trà đứng ở tại chỗ.

Vẻ mặt tức giận tay cầm gạch nâng lên ném qua.

Cục gạch xé gió bay đi xẹt qua đầu Phó An, rồi sau đó hung hăng đập xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Phó An sợ tới mức lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Ánh mắt ngơ ngác nhìn cục gạch đã vỡ thành từng mảnh.

"! ! "
Mẹ nó, tiểu cô nương này, sao lại tàn nhẫn đến như vậy?
Hắn ta theo bản năng ôm đầu, đầu của hắn ta, khẳng định không có cứng bằng gạch.


Vạn nhất cô thật sự làm ra chuyện gì.

Hắn ta còn không phải là được chết thẳng cẳng sao???
Phó An tức khắc run bần bật, giống như tiểu hài tử bị vứt bỏ vừa đáng thương vừa bất lực.

Trà Trà chậm rì rì đi về phía trước vài bước, "Ngươi không phải muốn chạy sao? Như thế nào không chạy nữa?"
Phó An điên cuồng lắc đầu, "Không không không không! ! "
Mẹ nó bị ngốc mới chạy!
"Không cái gì?" Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi hắn ta.

Phó An theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải đôi mắt sạch sẽ kia.

Khiến hắn ta sợ tới mức hung hăng co rụt lại.

Rõ ràng thoạt nhìn là một tiểu thiên sứ, kết quả! ! Ra tay làm việc gì, là chỉ có thể so sánh với tiểu ác ma.

Hốc mắt nóng lên, Phó An đột nhiên quỳ trên mặt đất, nhược nhược hô một tiếng, "Ba ba!"
Đột nhiên kêu như vậy, khiến Trà Trà giật mình liên tục lui về phía sau.

"Ngươi không cần kêu loạn! Ta mới 18 tuổi!"
Phó An, "! ! " Rõ ràng trước đó là cô bảo tôi quỳ xuống kêu ba ba, hiện tại sao lại có thể không nhận chứ?
Tôi mặc kệ, tôi phải kêu.

"Ba ba buông tha cho tôi đi!" Hắn gân cổ lên lại hô một tiếng.

Đem tiểu cô nương kinh ngạc lại lui hai bước.

Trà Trà đang cân nhắc có nên đem cục gạch trực tiếp đem người đập cho ngất xỉu.

Một giọng nói lãnh lãnh đạm đạm vang lên, trong đó mơ hồ trộn lẫn vài phần tức giận.


"Các người đang làm cái gì?"
Trà Trà nháy mắt mộng bức, "!!!" Giang Ly Hoán!!!
Hắn tại sao lại tới đây?
Hắn ta sao lại xuất hiện?
Hắn nhìn thấy cô đánh nhau?
Không!
Không có khả năng!
Bình tĩnh!
Trà Trà nội tâm hoảng một đoàn, cảm xúc trên gương mặt nhỏ rất nhanh đã ổn định lại.

Sau đó.

Tiểu cô nương quay đầu lại, nhìn thấy Giang Ly Hoán đứng ở cách đó không xa, cô lập tức hướng về phía hắn mỉm cười ngọt ngào.

Đơn thuần vô hại, vừa ngoan vừa mềm.

Cô nâng chân ngắn nhỏ hướng về phía Giang Ly Hoán nhào tới.

Đem Giang Ly Hoán không có bất luận chuẩn bị nào bị đụng lùi lại một bước, mới có thể đứng vững.

Hai tay hắn ôm lấy eo cô, rũ mắt nhìn tiểu cô nương chủ động bổ nhào vào trong lòng ngực.

Sau khi cô mang theo An Uy rời khỏi, hắn đợi một lát lại không thấy người trở về, suy nghĩ một chút, cảm thấy không yên tâm cũng đi theo ra trường học, không nghĩ tới, vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy.

Bốn năm nam sinh ngã trên mặt đất.

Còn có một người quỳ gối, kêu "ba ba?"
Một màn này, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quá kinh người! !
Tiểu cô nương nhà hắn hẳn là mềm mại, như thế nào có thể như vậy?

Giang Ly Hoán suy nghĩ một chút, hẳn là nên uyển chuyển cùng tiểu cô nương nói hành vi như vậy là không tốt lắm! !
Đột nhiên.

Giây tiếp theo.

Tiểu cô nương nhìn chằm chằm hắn, giọng nói mềm mại tràn đầy ủy khuất, "Bọn họ khi dễ em!"
Tiểu cô nương vươn một ngón tay ra, chỉ chỉ về phía Phó An.

Sau đó lại chỉ chỉ mấy người ngã trên mặt đất còn chưa có bò dậy nổi.

Trà Trà mặt không đỏ tim không loạn, đúng tình hợp ly nói, "Em sợ quá a!"
Đôi mắt ướŧ áŧ, lại xứng với bộ dáng mềm mại kia, biểu tình ủy khuất, tức khắc đem lý trí của Giang Ly Hoán tách ra.

Tiểu cô nương ôm hắn khóc ủy khuất.

Còn khóc nói sợ hãi.

Khẳng định là rất sợ hãi.

Hắn một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay xoa xoa đầu nhỏ, giọng nói trầm thấp ôn nhu.

"Ngoan, không sợ, anh giúp em báo thù được không?"
Trà Trà mắt lóe lóe, tràn đầy ánh sáng, "Được a được a!"
Phó An, "! ! ! ! ! ! ".