Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 236: Tiểu Tiên Nữ Của Tô Thiếu (21)




Tô hoán mới vừa đi đến trước cửa, đang định đưa tay gõ cửa.

Chỉ thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Cô gái nhỏ mặc áo ngủ, mềm mại nhìn hắn, đôi mắt ướt át tràn đầy chờ mong.

Khuôn mặt nhỏ, còn mang theo bọt nước chưa lau khô.

"Mang theo cơm sáng cho em."

Tô Hoán nhẹ giọng nói, cả người tràn đầy ôn nhu.

Cùng với bộ dáng lạnh lùng khi ở trước mặt Sở Lê, rõ ràng là hai loại bộ dáng.

"Ừm, mau tiến vào!" Trà Trà lui về phía sau một bước, nhường đường cho hắn.

Đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm cơm sáng trong tay Tô Hoán.

Tô Hoán bất đắc dĩ thở dài, rồi sau đó đem cơm sáng đặt ở trêи bàn cơm, "Tôi có một vấn đề muốn hỏi em."

"Hả? Vấn đề gì a?"

Trà Trà thuận thế ngồi xuống, duỗi tay cầm đôi đũa bộ dáng muốn ngay lập tức phải xuống tay với cơm sáng.

Ngay sau đó liền nghe được giọng nói của Tô Hoán gần như có chút nghiến răng nghiến lợi vang lên, "Đêm qua em có phải hay không tiếp nhận một cuộc gọi?"

Trà Trà gật gật đầu, "Đúng vậy, có tiếp nhận một cuộc gọi, cũng không biết là tên ngốc tử gọi......" Đến.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Hoán.

Trong nháy mắt, giống như hiểu ra được cái gì đó.

Cô đem chữ còn thừa lại yên lặng nuốt trở về.

Rồi sau đó, nhanh chóng giải thích nói, "Ừm......Hẳn là tiếp được hai cuộc gọi mới đúng, tôi nhớ lầm, có một tên ngốc tử gọi, còn lại một cuộc, cùng tôi nói ngủ ngon, nghe giọng nói, hẳn là một tiểu ca ca lớn lên rất đẹp trai......"

Trà Trà vẻ mặt mang ý cười nhìn Tô Hoán.

Đúng vậy, không sai, người nói ngủ ngon kia, chính là một tiểu ca ca lớn lên rất đẹp trai.

Tô Hoán nhìn bộ dáng giảo hoạt của cô, mà dở khóc dở cười.

Cô rõ ràng ý thức được hắn là người gọi cuộc gọi kia.

Bằng không, cũng sẽ không đột nhiên sửa miệng như vậy.

Đáy lòng không vui, cũng trong nháy mắt khi sửa miệng, đều được tiêu tán hơn phân nửa.

Hắn lắc đầu, không có biện pháp với cô.

Bất đắc dĩ nói, "Vậy Trà Trà em có thể đem số điện thoại của cái vị tiểu ca ca lớn lên rất đẹp trai, từ trong sổ đen kéo ra được không?"

Giọng nói mang theo vài phần trêu chọc, khiến cho mặt Trà Trà trong nháy mắt đỏ lên.

Trà Trà ngượng ngùng cúi đầu, có chút chột dạ.

Ngày hôm qua sau khi cô tiếp nhận điện thoại, liền thuận tay đem cái số điện thoại kia kéo đen, không thể hiểu được, cái gì cũng không nói, gọi đến cũng chỉ nói ngủ ngon.

Hơn nữa giọng nói còn cố tình đè thấp, có tất nhiên sẽ nghĩ tên tiểu ngốc tử nào gọi......

Nào biết, cái tên ngốc tử kia là Tô Hoán......

Hả?

Không đúng, Tô Hoán không ngốc, một chút đều không ngốc.

Cô lấy di động ra, ở trước mặt Tô Hoán, đem cái số điện thoại kia từ trong sổ đen kéo ra, sau đó nhỏ giọng nói, "Tôi, tôi có thể là không cẩn thận ấn sai rồi."

Tô Hoán nhìn bộ dáng của cô, cười khẽ một tiếng, sao lại có thể đáng yêu đến như vậy?

Khuôn mặt nhỏ tràn đầy chột dạ, đôi mắt ướt át chuyển qua chuyển lại, sợ hắn không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Hắn trong lòng mềm nhũn, giọng nói cực kỳ ôn nhu.

"Uh, là Trà Trà không cẩn thận ấn sai rồi, đều là do người gọi đến, quấy rầy tới Trà Trà."

Trà Trà khuôn mặt nhỏ càng thêm đỏ, "......"

Cô liếc nhìn hắn một cái, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt của hắn đầy ý cười.

Ngay lập tức, cô liền minh bạch hắn đã sớm biết được cô đang nói lung tung, chẳng qua là bận tâm đến mặt mũi của cô.

Trà Trà duỗi tay nắm chặt góc áo của hắn, "Anh cũng không nói cho tôi biết là anh gọi tới a, nếu anh nói, tôi sao có thể sẽ đem số điện thoại kia kéo đen nga?"

"Đúng vậy, là tôi không tốt, không nói rõ ràng, cho nên, tôi cố ý vì Trà Trà mua rất nhiều kẹo, coi như là bồi thường cho em có được không?"

Tô Hoán vui vẻ nói, Trà Trà nhà hắn không có khả năng phạm sai lầm, người sai, chỉ có thể là hắn.