Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Trải qua cuộc nói chuyện khi nãy, Cố Thăng và Nam Sơn ăn cũng không thấy ngon nữa.
Khoan nói tới Mạnh Thanh Hà đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chỉ riêng việc thôn Đào Nguyên đoàn kết với nhau một cách lạ thưởng cũng khiến người khác rợn tóc gáy luôn rồi.
Không biết mảnh đất này đã chôn vùi bao nhiêu tội ác không muốn ai biết đến.
Sau khi ăn cơm xong, hai người không đi dạo chợ đêm mà về thẳng khách sạn.
Gian phòng trống vắng càng thêm tĩnh mịch.
Nam Sơn mở TV lên, bật sang kênh tin tức địa phương rồi đi rửa mặt.
Lúc bước ra, trên TV đang chiếu quảng cáo dưỡng sinh. Quảng cáo kiểu này lúc nào cũng dài dòng, còn kèm theo mấy cuộc phỏng vấn dân bản xứ nữa.
Nam Sơn liếc qua thời gian trên màn hình: mười một giờ mười sáu phút.
Đã tới giờ phải đi ngủ rồi.
Cô xỏ dép lê bước tới trước màn hình TV, định tắt nó đi.
Trên màn hình lại xuất hiện tin mới: bản tin mới nhất về vụ án xác chết nữ ở thôn Đào Nguyên. Trên góc phải màn hình còn có hai chữ phát lại.
Nam Sơn lập tức dời tay khỏi nút tắt. Cô ngồi trên giường rồi nhìn chằm chằm vào bản tin này. Cô muốn biết giới truyền thông địa phương nói gì về chuyện này.
Đầu tiên phóng viên nữ giới thiệu sơ lược chuyện đã xảy ra ở thôn Đào Nguyên: lúc hai du khách tá túc tại một hộ gia đình trong thôn đã vô tình phát hiện sân sau có chôn một xác nữ. Sau khi hai du khách này báo cảnh sát xong thì người nhà họ Đào đã bỏ trốn. Trên màn hình còn đăng lên hình của ba người nhà họ Đào, trong đó lại không có hình của Mạnh Thanh Hà. Xem ra cảnh sát đã thật sự loại bà ta ra khỏi diện tình nghi rồi.
Lúc phóng viên nữ tới sau vườn nhà Đào Mình, ống kính đã quét một vòng trong sân.
Nam Sơn nhìn thấy cây lê lớn lên nhờ hấp thu máu thịt của dì cả kia. Nay nó đã đổ rạp xuống, cành lá úa tàn rơi đầy đất, trông có vẻ thê lương.
Trong khi phóng viên nữ đưa tin về chuyện này lại không nhắc tới những từ liên quan đến vụ lừa bán, cô ấy chỉ nói vẫn chưa rõ động cơ gây án của nhà họ Đào, không loại trừ khả năng giết người vì tiền.
Đoạn, cô ấy đi phỏng vấn dân thôn xung quanh. Người được phỏng vấn đầu tiên chính là dì Đào.
Phóng viên nữ hỏi:
- Xin hỏi thường ngày người nhà họ Đào là người như thế nào vậy?
Dì Đào đứng trước ống kính có phần mất tự nhiên, dì đáp với ánh mắt mông lung:
- Bọn họ rất hiền lành, cũng rất nhiệt tình. Có khi trời đổ mưa, tôi chưa kịp lùa đàn gà vào chuồng thì sẽ chủ động giúp đỡ. Thường ngày cũng không thấy có vẻ gì hung hăng ác độc cả.
- Vậy bà nghĩ động cơ gây án của họ là gì? Có phải giống như suy đoán của cư dân mạng rằng người bị hại đã bị lừa bán tới đây, người nhà họ Đào muốn cô ấy sinh con trai cho họ, kết quả người ta thà chết cũng không đồng ý nên mới rơi vào kết cục này đúng không?
Dì Đào lắc đầu trả lời:
- Không thể có chuyện bị lừa bán được. Nếu có chuyện lớn như nhà họ Đào có thêm một cô gái lạ thì người dân trong thôn phải biết chứ. Nếu trưởng thôn và bí thư chi bộ biết chuyện này thì nhất định cũng sẽ đứng ra ngăn cản đầu tiên. Nhưng mà trong thôn lại không có ai phát hiện ra, tôi nghĩ chỉ có một khả năng thôi. Chắc cô gái bất hạnh này đã ngủ nhờ tại nhà họ lúc nửa đêm rồi.
Bà ta nghiêng đầu ra vẻ cẩn thận nhớ lại rồi nói tiếp:
- Tôi nhớ có một khoảng thời gian cuộc sống nhà họ rất khó khăn. Cụ Đồng bị bệnh rất nặng, đột nhiên sau đó bọn họ lại có tiền chữa bệnh. Tôi nghi ngờ nhà họ bí quá hóa liều mà giết người cướp của, đặng có tiền chữa bệnh cho cụ Đồng đấy.
Nam Sơn: …
Mấy câu trả lời của dì Đào rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước. Ẩn ý trong lời nói là người dân thôn Đào Nguyên rất thuần phác, nhà họ Đào cũng là người hiền lành, bọn họ có làm ra chuyện xấu cũng vì cuộc sống ép buộc thôi.
Cũng không biết có ai đồng tình với mấy lời này hay không.
Nam Sơn thấy cho dù phóng viên hỏi ai đi chăng nữa, bọn họ đều nói y hệt nhau.
Ống kính vừa chuyển, lúc này phóng viên nữ đang đi tới trước mặt một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mái tóc bạc trắng, đường nét khắc khổ, thoạt nhìn trông ông có vẻ là một người vô cùng nghiêm túc, cứng nhắc.
- Người đứng trước mặt tôi hiện giờ chính là trưởng thôn của thôn Đào Nguyên.
Sau khi phóng viên nữ nhìn vào ống kính nói xong thì bắt đầu phỏng vấn trưởng thôn. Lúc mới bắt đầu phóng viên nữ chỉ hỏi vài vấn đề theo thông lệ, sau đó cô ấy chuyển đề tài, hỏi:
- Nghe nói thôn Đào Nguyên đã có ý hợp tác với chủ đầu tư, chờ sau khi khai thông đường sá rồi thì sẽ khai trương hoạt động kinh doanh Nông Trại Vui Vẻ. Liệu chuyện này có ảnh hưởng tới cuộc hợp tác của hai bên không?
Trưởng thôn nói với vẻ tự tin:
- Không đâu, người của thôn Đào Nguyên rất thuần phác, lại nhiệt tình hiếu khách, rau được trồng cũng không bị ô nhiễm…
Ông ta khoe khoang cả đống về thôn mình, rồi lại nói với vẻ tiếc nuối:
- Dù gì chuyện nhà Đào Minh cũng là ngoại lệ. Nếu tôi biết nhà họ dám làm ra chuyện xấu này thì chắc chắn tôi sẽ tố giác họ. Người trong thôn chúng tôi rất tốt bụng. Chờ sau khi Nông Trại Vui Vẻ được khai trương thì hoan nghênh mọi người tới chơi.
Nam Sơn ôm chân, tì cằm lên đầu gối xem tin tức.
Lí do cả thôn bao che cho Mạnh Thanh Hà là vì chuyện này sao? Vì bọn họ không muốn ảnh hưởng tới mối làm ăn với bên chủ đầu tư à?
Thôn Đào Nguyên đang đi lên, ngoài ra còn có vài thôn khác nữa. Chủ đầu tư không nhất thiết phải chọn bọn họ, nếu có gì không ổn thì bên nhà đầu tư sẽ loại bọn họ ra.
Những lúc quan trọng như thế này quả thật không thể xảy ra chút sai lầm.
Có lẽ Mạnh Thanh Hà đã đoán được điều này nên mới dám phạm tội không kiêng dè gì cả.
Vì để có thể hợp tác với chủ đầu tư, nhất định dân thôn sẽ liều mạng che giấu vụ bê bối này. Bằng không đường tiền tài của bọn họ sẽ bị chặt đứt.
Hơn hai mươi năm trước, thôn Đào Nguyên có thể vì lợi ích của Đào Minh mà bức tử dì cả và nhắm mắt làm ngơ trước thảm cảnh của Mạnh Thanh Hà. Lần này, bọn họ cũng có thể vì lợi ích của cả thôn mà lại trở thành tòng phạm, nhắm mắt làm ngơ chuyện cả nhà họ Đào và bác sĩ Mục bị giết chết.
Dưới lớp vỏ bọc thuần phác của thôn Đào Nguyên chính là vẻ xấu xí đáng ghê tởm. Lỡ như Nông Trại Vui Vẻ thật sự được mở, dân thôn lại làm chuyện xấu, liệu cả thôn này có tiếp tục diễn cảnh thái bình giả tạo này hay không?
Nam Sơn nhớ tới hôm Thạch Đầu và Thuận Tử lẻn vào phòng cô trộm đồ, lúc đó cụ Đồng đã giải vây cho họ.
Cô lại nhớ tới Mạnh Thanh Hà đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Lúc trước cô còn đồng cảm với bà ta, nhưng từ khi cô biết bà ta gián tiếp hại chết dì cả thì phần đồng cảm này đã nhạt bớt. Sau này lại biết Mạnh Thanh Hà mới còn nhỏ đã nhốt mẹ mình lại, giam bà ấy nhiều năm như thế mà không để ai hay biết, thật giống như một kẻ điên.
Nam Sơn đã tận mắt chứng kiến Mạnh Thanh Hà tắm máu kẻ thù. Ngoại trừ lúc bà ta hơi do dự khi giết bác sĩ Mục ra, lúc giết ba người nhà họ Đào thì động tác giết người liền mạch, trơn tru giống như giết gà vậy.
Lúc ấy vẫn còn có người đứng ngoài cửa nhà bác sĩ Mục mà Mạnh Thanh Hà lại dám làm thế.
Trong máu Mạnh Thanh Hà vốn đã có gene điên cuồng sẵn.
Giờ bà ta đã nếm được mùi vị giết người rồi, liệu ra bên ngoài bà ta còn có thể dừng tay lại sao?
Nam Sơn suy tư, hạng người thờ ơ tự cho bản thân hiền lành sẽ không hại người khác à?
Ban đêm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng lá cây xào xạc.
Nam Sơn trằn trọc trên giường, trong đầu luôn nghĩ về thôn Đào Nguyên, Mạnh Thanh Hà… Cho nên cô căn bản ngủ không được.
Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà sơn màu trắng, rốt cuộc trong lòng cũng có quyết định.
…
Hôm sau lúc đang ăn sáng với Cố Thăng, Nam Sơn kể lại bản tin thời sự hôm qua và nói ý nghĩ của mình cho anh nghe.
- Anh nghĩ em đã có cách rồi, nói anh nghe thử xem.
Nam Sơn uống một ngụm sữa đậu nành rồi nói:
- Lát nữa em sẽ gọi cho cảnh sát Trần, nói với anh ta rằng dì cả bị bức tử. Em đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của nhà họ Đào rằng chính cả thôn đã ép chết dì cả. Người trong thôn đang nói dối, họ vốn là tòng phạm. Sau đó mượn cơ hội này nói ra chuyện của Mạnh Thanh Hà…
- Vô dụng thôi.
Cố Thăng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
- Lúc em hôn mê, anh đã nói chuyện này với cảnh sát Trần rồi. Thứ nhất là người trong thôn cứ khăng khăng không chịu thừa nhận, thứ hai là cảnh sát phá án cần chứng cứ.
Nếu nhắc lại chuyện cũ cũng không làm cảnh sát chú ý tới.
Ánh mắt Nam Sơn tối lại, cô im lặng ăn một cái bánh bao súp rồi chợt ngẩng phắt lên.
- Có cách rồi.
Cô nói kế hoạch mình vừa nghĩ ra cho Cố Thăng nghe.
- Cách này cũng được, đúng lúc anh có quen một đoàn chuyên lăng xê và dẫn dắt dư luận.
Cố Thăng nói:
- Em cứ viết ra đi, anh sẽ đưa cho bọn họ làm tiếp. Đảm bảo chẳng mấy chốc sẽ khiến cư dân mạng để ý tới.
- Ừm.
Có được sự ủng hộ của Cố Thăng, Nam Sơn càng nắm chắc phần thắng hơn.
Vừa về tới khách sạn, Nam Sơn lập tức mở máy tính lên, tạo văn bản.
Nam Sơn nhìn văn bản trống rồi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó bắt đầu “lách cách” gõ chữ liên tục không ngừng.
Hơn nửa tiếng sau, một bài văn hơn ngàn chữ đã xuất hiện trên weibo. Cô chỉnh sửa lại vài lỗi chính tả, xóa đi mấy câu bổ ngữ trong văn bản, cố gắng viết sao cho vừa giản dị lại động lòng người.
Nam Sơn kiểm tra lại hai lần để xác định không còn vấn đề gì nữa.
Cô vươn vai, quay đầu lại nói với Cố Thăng đang xem phim thần tượng giết thời gian:
- Em viết xong rồi, anh lại xem xem. Nếu ổn rồi thì em sẽ gửi vào mail của anh.
Cố Thăng đi tới sau lưng Nam Sơn, đoạn cúi người xuống ôm Nam Sơn vào lòng, ngực dán vào lưng cô, còn tay thì cầm con chuột.
Nam Sơn: … em nhường chỗ cho anh nhé.
- Em đừng cử động, cứ thế này đi.
Cố Thăng nói với vẻ nghiêm túc.
- Tiêu đề em viết rất tốt, rất hấp dẫn người đọc.
Nam Sơn: tui nóng!
Cô tính thò đầu qua cánh tay anh đặng chui ra, kết quả Cố Thăng lại hạ tay xuống.
Nam Sơn: hơi chóng mặt rồi đấy.
- Cố Thăng à, anh để em đi ra ngoài được không?
Cố Thăng vẫn nhìn vào màn hình:
- Viết khá lắm.
Nam Sơn: anh đã lơ tui thì chỉ còn cách này…
- Úi…
Cố Thăng ôm cánh tay, đứng thẳng người dậy. Nam Sơn nhéo anh một cái không nhẹ chút nào.
Nam Sơn đứng lên rồi nói:
- Anh ngồi đi, đừng khách sáo.
- Ừm.
Đương nhiên Cố Thăng biết tại sao tay mình lại bị nhéo. Trước khi ngồi xuống, anh còn liếc sang bộ phim đang ngừng ở bên cạnh. Rõ ràng trong phim nam chính làm như vậy với nữ chính, tim hồng bay bay đầy màn hình, đến phiên anh thì…
Phim hàn xẻng lại gạt anh nữa rồi!
Sau khi Cố Thăng kiểm tra xong thì gửi bài viết này cho đoàn đội nọ.