Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn




“thật là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cho nên nói a, phụ nữ dù bằng cấp lại cao tìm được công việc tốt thì thế nào, còn không bằng lớn lên đẹp, gả cho kẻ có tiền.”

“Đúng vậy, tôi nghe nói Tân thái thái mới gả vào đây lúc trước làm việ ở hội quán suối nước nóng đó, ai da, cái loại địa phương này ai biết là người kiểu gì nha, tôi còn nghe nói có những hội quán suối nước nóng ngầm còn làm chút chuyện không chính đáng.”

Nhà họ Tân chuyên môn mời chị Dương làm bảo mẫu chăm sóc trẻ em cùng với dì Phan nấu cơm, hai người này mặt ngoài đối với Tân thái thái Hà Như Mộng khách khách khí khí, ngấm ngầm lại luôn ở trong phòng bếp nói xấu, hoàn toàn không tiếc dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán quá khứ của Tân thái thái.

Hai người đang nói, chị Dương trong lúc vô ý nghiêng nghiêng mặt, bỗng nhiên phát hiện cửa phòng bếp không biết bị mở ra khi nào, một bóng người lẳng lặng đứng ở cửa. Chị ta hoảng sợ, tức khắc im bặt, nhìn chăm chú mới phát hiện là Tân Tiểu Lộ.

“A…… Tiểu thư, có phải cô đói bụng không, cơm lập tức xong rồi.” Chị Dương căng da đầu nói xong, liền nhìn thấy Tân Tiểu Lộ không nói một lời lại rời đi.

“Đứa nhỏ này kì quái thế nào, ánh mắt cũng làm người ta sợ hãi, dì Phan, chúng ta nói chuyện không phải nó cũng nghe thấy rồi?”

“Sợ cái gì, một đứa bé mà thôi, biết cái gì, nghe thấy thì nghe thấy đi.” Trong lòng dì Phan cũng có chút không dễ chịu, nhưng miệng vẫn nói: “Chúng ta đều làm ở nhà này đã bao nhiêu năm, nói hai ba câu nhàn thoại chẳng lẽ còn bị đuổi sao, thôi thôi, không nói, nhanh chuẩn bị đồ ăn, tiên sinh sắp trở về.”

Từ lúc Hà Như Mộng mang theo Tân Tiểu Lộ vào ở nhà họ Tân, ngày tháng biến thành gà bay chó sủa, không chỉ có bảo mẫu, giúp việc trong nhà nói xấu, chính yếu vẫn là con trai bảo bối Tân Viên của Tân tiên sinh kia. Tuy rằng tuổi nhỏ nhưng tính tình rất lớn, hơi không hài lòng liền đập đồ đạc mắng chửi người khác, la lối khóc lóc, Hà Như Mộng vừa tới ngày đầu tiên đã bị Tân Viên hất cơm đầy người, đứa bé đó chỉ vào bà hét ầm lên, bảo bà cút đi, khiến cho Hà Như Mộng xấu hổ vạn phần, khóc lóc một ngày.

Đến Hà Như Mộng còn bị đãi ngộ như thế, làm một đứa con chồng trước, tình cảnh của Tân Tiểu Lộ lại càng xấu hổ, hơn nữa Hà Như Mộng người mẹ ruột này đều không quan tâm gì đến nàng, những người khác lại càng như vậy. Lúc trước Tân tiên sinh bảo Tân Viên gọi nàng là chị gái, kết quả Tân Viên nhấc chân muốn đá nàng, đầy mặt chán ghét khinh thường, “Nó cũng xứng làm chị của con, không biết là thứ gì sinh ra, dù sao cũng không phải chị của con!”

Mấy ngày qua đi, Tân Viên luôn làm ầm ĩ, Tân tiên sinh bị nó nháo phiền, dứt khoát làm rất nhiều loại thẻ cho Hà Như Mộng, để ban ngày bà ấy ra cửa đi khắp nơi bảo dưỡng thân thể, cùng các thái thái khác đi dạo phố gì đó, không cho bà gặp gỡ Tân Viên. Chỉ buổi tối mỗi ngày, một nhà bốn người tụ tập bên nhau ăn cơm, Tân Viên đều phải nháo một hồi, ai cũng ăn không ngon.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Tân Viên theo thường lệ đập đồ ăn trên bàn đến nát nhừ, trong tiếng Tân tiên sinh tức giận mắng mỏ, giận dỗi chạy về phòng nó.

Tân Tiểu Lộ từ đầu tới đuôi không có một chút phản ứng, ăn xong cơm trong chén mình cũng lên lầu, để lại Hà Như Mộng khóc sướt mướt đang được Tân tiên sinh an ủi.

Phòng của nàng sát với phòng Tân Viên, đứa bé này nhỏ hơn nàng ba tuổi, mỗi lần đi ngang qua trước cửa phòng nàng đều phải đá một cái. Nhìn trên cửa có dấu chân bị cố ý đá ra, Tân Tiểu Lộ bỗng nhiên kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười quỷ dị.

Nửa đêm cùng ngày, Tân Viên bị đói tỉnh. Thằng bé mỗi ngày buổi tối cáu kỉnh đều không ăn cái gì, nửa đêm sẽ đói tỉnh. đã liên tiếp vài ngày nửa đêm nó tự mình dậy đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, chị Dương bảo mẫu chiếu cố nó sẽ lặng lẽ để lại cho nó một miếng bánh kem, để buổi đêm nó lấp đầy bụng.

Hôm nay nó cũng từ trên giường bò dậy, duỗi tay muốn mở đèn, nhưng ấn hai lượt đèn cũng không sáng lên.

Mất điện? Tân Viên sửng sốt.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách nện lên cửa kính, phía chân trời tiếng sấm nổ ầm vang, trong nháy mắt chiếu sáng cả gian phòng. Cũng trong nháy mắt đó, Tân Viên phát hiện bên cửa sổ có một người đứng lặng yên không một tiếng động.

Sét còn dư lại một chút sáng, trong phòng không có ánh sáng, chỉ có bạch quang lộ ra bên kia cửa sổ, nó kinh sợ mà nhìn hắc ảnh hình người kia, sợ đến mức một câu cũng nói không nên lời. Rốt cuộc chỉ là đứa bé mấy tuổi, trước cảnh tượng quỷ dị đáng sợ, nước mắt nó lập tức rơi xuống.

Nó không dám ra tiếng, run run rẩy rẩy xuống giường, hoảng sợ vạn phần mà bổ nhào vào cạnh cửa, mở cửa chạy ra ngoài, dùng sức đập cửa phòng Tân tiên sinh: “Ba ba! Ba ba! Có quỷ! Trong phòng con có quỷ!”

Tân tiên sinh bị nó đánh thức, ông mở cửa, đèn cảm ứng ở hành lang liền sáng lên.

Tân Viên hoảng sợ mà nắm chặt quần áo ông, “Vừa rồi ngắt điện, trong phòng con có quỷ!” Tân tiên sinh đương nhiên không tin con mình nói, trên thế giới này chỗ nào có quỷ, ông chỉ cho rằng đứa bé bi ác mộng, đưa nó về phòng, bảo nó nghỉ ngơi.

“Ngủ đi ngủ đi, không có quỷ, đèn bật rồi, không sợ a, ba ba ngày mai còn phải đi làm, đi ngủ, con ngoan một chút, không cần náo loạn nữa.”

Tân tiên sinh vừa đi, Tân Viên lại sợ hãi lại tức giân, ôm chăn ngồi trên giường thật lâu. Như vậy lăn lộn một trận, bụng nó càng đói, nó là một tiểu thiếu gia nào có từng bị đói bụng, thật sự chịu không nổi, do dự thật lâu vẫn bò dậy. Nó mở tất cả đèn ra, phòng khách, phòng bếp, tất cả các chỗ đều sáng ngời. Lúc này nó mới cảm thấy an tâm hơn, ngồi xổm trước tủ lạnh lấy bánh kem của mình ra.

Nó mới vừa lấy bánh kem ra, còn chưa đóng tủ lạnh lại, toàn bộ căn nhà nháy mắt lại lâm vào bóng tối.

Khí lạnh sâu kín từ tủ lạnh chui vào áo ngủ, Tân Viên kinh sợ mà nhìn bóng tối bốn phía. Tất cả đồ vật lúc có đèn thì có vẻ bình thường vô cùng, trong bóng tối phảng phất đều thay đổi một loại. Nó cứ cảm thấy có cái gì ở nơi tối tăm nhìn mình. Bánh kem trong tay rơi xuống đất, nó cũng mặc kệ, nhấc chân chạy lên trên lầu.

Chạy được một nửa, ở chính giữa thang lầu nó thấy một hắc ảnh cao gầy lắc lư, tựa như hắc ảnh lúc trước lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ phòng nó kia.

Tân Viên sợ tới mức cả người cứng đờ, lui ra sau hai bước, không cẩn thận đụng vào thứ gì, bị vướng chân ngã xuống đất. Rốt cuộc nó nhịn không được, sợ quá khóc ầm lên.

“Ba ba! Ba ba! Có quỷ!”

Lúc nó ôm đầu co thành một đoàn, hắc ảnh trên thang lầu kia rời đi. Nàng đi mở công tắc nguồn điện, sau đó về phòng của mình, nghe bên ngoài một hồi ầm ĩ.

Ngày hôm sau, Tân Viên sinh bệnh phát sốt, cũng may chỉ sốt nhẹ. Tân tiên sinh không ở nhà, công việc của ông ấy rất bận, Hà Như Mộng cũng được ông mang theo ra cửa. Nếu không bà ở lại trong nhà, tiểu ma vương Tân Viên kia càng không chịu nghỉ ngơi tử tế, chỉ muốn nháo lên.

Dì Phan làm xong cơm đi rồi, trong nhà còn lại chị Dương bảo mẫu chăm sóc Tân Viên phát sốt, còn có một Tân Tiểu Lộ an an tĩnh tĩnh.

Chị Dương sáng sớm hôm nay bị Tân tiên sinh mắng một trận, nói chị không nên đặt bánh kem trong tủ lạnh cho Tân Viên, làm cho nó ăn rồi sinh bệnh, chị Dương thật ủy khuất muốn mệnh, chiếu cố Tân Viên cũng không phải tận tâm, thấy nó nghỉ ngơi liền chạy xuống dưới lầu xem TV, gọi điện thoại tố khổ với chị em mình.

trên lầu Tân Viên đang ngủ bị tiếng khóc đánh thức, nó mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy thanh âm giống như là quỷ khóc từ phía dưới giường vọng ra, cẩn thận nghe lại hình như là ở vách tường.

Hôm nay trời đầy mây, giống như tùy thời sẽ mưa, thực âm trầm, trong phòng cũng thực tối, Tân Viên một mình ở trong phòng, nghe tiếng khóc quỷ dị khủng bố này, cả người sợ tới co cuộn lại.

“A! A!”

Dưới lầu chị Dương đang gọi điện thoại thì nghe thấy trên lầu Tân Viên hét to, vội vàng chạy lên, “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Tân Viên dùng sức túm lấy chị, “Có quỷ! Có quỷ đang khóc!”

Chị Dương không nghe thấy cái gì, nhưng bên ngoài tiếng sấm ẩn ẩn, lại sắp mưa, trong phòng tối tăm, đứa bé này từ trước đến nay ương ngạnh không nói đạo lý lại sợ tới giống như đụng phải tà, sợ hãi này giống như lây bệnh, chị cũng không hiểu thế nào phát lạnh từ sau lưng.

“Tôi không muốn ở nơi này, tôi không muốn ở nơi này! Tôi muốn đi tìm ta ba, chị gọi điện thoại bảo ông ấy trở về!”

Chị Dương miễn cưỡng an ủi nó vài câu, nhưng hoàn toàn không tác dụng, vừa không cẩn thận nó đã nhảy xuống giường chạy ra ngoài. “Ai! Viên Viên, cậu còn đang sinh bệnh, trở về ngủ đi!”

Tân Viên mãnh mẽ kéo cửa ra, bị người đứng bên ngoài dọa sợ. Tân Tiểu Lộ đứng ở cửa, rất gần như sát vào nó, tựa hồ vừa rồi là cả người đứng dán vào cửa. Thanh âm nàng thực nhẹ, trên mặt luôn luôn không có gì biểu tình mang theo tươi cười kỳ quái.

“Em trai, em bị bệnh sao, sinh bệnh thì phải ngoan ngoãn.” Nàng duỗi tay kéo tay Tân Viên.

Tân Viên chỉ cảm thấy cái tay kia lạnh như băng, vào mùa hè thậm chí không giống như là một cái tay người sống.

“Cút ngay cút ngay!” Tân Viên hất tay nàng ra, giống như gặp quỷ chạy xuống dưới lầu. Chị Dương không biết vì sao nó phản ứng lớn như vậy, cũng vội vàng đi theo.

Tân Tiểu Lộ đi vào phòng Tân Viên, từ phía dưới giường của nó lấy ra cái gì, đặt ở trong túi, lại bình tĩnh đi ra ngoài.

Tân Viên bị bệnh một trận, không còn xốc đồ ăn vào lúc ăn cơm chiều, chỉ là tâm tình không tốt vẫn sẽ mắng Hà Như Mộng, đi ngang qua phòng Tân Tiểu Lộ cũng vẫn đá cửa phòng.

“Như Mộng, Tiểu Lộ, hai người đừng so đo với Viên Viên, cũng vì ngày thường tôi quan tâm nó quá ít, mới làm nó dưỡng thành cái tính tình này.” Tân tiên sinh không có biện pháp nào với con trai, chỉ có thể khuyên Hà Như Mộng thoái nhượng hơn.

Hà Như Mộng cái tính cách này, đương nhiên sẽ không nói gì, đối với bà ấy mà nói, hiện tại cuộc sống này đã khá hơn trước kia nhiều, “không việc gì, Viên Viên còn nhỏ, có chút không hiểu chuyện cũng là bình thường, sao em lại trách nó.”

Tân tiên sinh liền vui mừng hôn hôn gương mặt bà. Tân Tiểu Lộ trước sau như một không nói chuyện, cũng không ai yêu cầu nàng nói chuyện.

Vì Tân Viên làm ầm ĩ, nó đổi một cái phòng mới, căn phòng có một cánh cửa sổ lớn có thể nhìn thấy vườn hoa dưới lầu. Nó dọn đi rồi, không có ai ở phòng bên cạnh cố ý dùng bóng đập lên vách tường, Tân Tiểu Lộ có thể ngủ tử tế, nửa đêm cũng không đi ra ngoài lắc lư nữa.

Nhưng Tân Viên không yên ổn được bao lâu, thấy không đối phó được Hà Như Mộng liền bắt đầu tìm Tân Tiểu Lộ mỗi ngày ở nhà để gây phiền toái.

“Ê, mày biết ba mày là ai sao? Mẹ mày có phải làm tiểu tam không?” Tân Viên tuổi nhỏ nhưng còn biết rất nhiều.

Tân Tiểu Lộ liếc nó một cái, cười cổ quái, “Biết a, tôi đã giết ba tôi.”

Tân Viên hoảng sợ: “Mày có bệnh à, nói bậy gì đó?”

Tân Tiểu Lộ mở to đôi mắt đen mà chỉ những cô gái nhỏ mới có, nhìn nó, “Ông ấy biến thành quỷ, tôi đưa ông ấy đến. Người lớn không nhìn thấy quỷ, nhưng trẻ con có thể thấy được, cậu thấy ông ấy sao? Lúc trời mưa ông ấy còn sẽ khóc.”

Tân Viên nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt xoát một chút trắng bệch, quay đầu liền chạy, cách Tân Tiểu Lộ thật xa.

Nửa đêm, Tân Viên bị tiếng động đánh vào cửa kính đánh thức. Hình như là hòn đá nhỏ gõ cửa kính? Nó bò dậy, trộm dựa vào đầu giường nhìn ra cảnh bên ngoài trong đêm tối.

Nó liếc mắt một cái liền thấy vườn hoa phía dưới, trong bóng đêm nồng đậm có một cô gái mặc váy trắng nữ đang ngồi xổm bên bụi hoa, tựa như là đang đào đất.

Tân Viên: “!!!”

cô gái váy trắng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như thấy Tân Viên, cười cười với nó, lại chậm rãi rời đi.

Ngày hôm sau, Tân Viên vẫn luôn tâm thần không yên, lặng lẽ nhân lúc chị Chị Dương không chú ý, chạy đến vườn hoa, tìm được bụi hoa nửa đêm hôm qua nhìn thấy, dùng gậy nhỏ đào đào ở nơi đó. Đất bị mưa ngâm rất lầy lội, có dấu vết bị người nào đào lên.

Bỗng nhiên, Tân Viên cứng cả người lại. Nó rõ ràng nhìn thấy, có một dúm tóc màu đen bị đào ra từ chỗ đất bùn.