Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?




Tuần nghỉ lễ hoàng kim, toàn bộ điểm du lịch trong nước đều ở trạng thái chật ních, đến mức biến thành chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, nơi nơi người chen người, nếu không gắt gao nắm tay nhau, lập tức là có thể bị dòng người chen đi, mười phần đáng sợ.

Lựa chọn thời gian này đi ra ngoài cũng không phải một chuyện nhẹ nhàng, hơn nữa địa điểm Quách Nhung lựa chọn là thủ đô, chen chúc càng khủng bố nâng cao một bước.

Quách Nhung trước khi đi ôm con trai nói: “đã lớn như vậy con còn chưa từng đi thủ đô đâu, dẫn con đi xem Thiên An môn, Trường thành và Cố cung nào!” Hơn nữa nàng cũng muốn nhìn một chút thế giới này so với trước kia có gì không giống nhau.

Dưới ánh mắt chần chờ của lão bản, nàng còn son sắt bổ sung: “Hơn nữa nghe nói nơi đó cảnh vệ nghiêm ngặt, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì, không phải anh nói có người lén lút đi theo chúng ta sao, đi chỗ đó đông người mới có cảm giác an toàn.”

Thuần Vu Tức tin lời nàng ngụy biện. Quảng trường Thiên An môn biển người tấp nập, hồng kỳ phấp phới, một mảnh hải dương sung sướng. Thời gian này người lớn mang theo trẻ con ra cửa đặc biệt nhiều, Quách Nhung bị chen một ngày, trở lại khách sạn một thân hôi rình, tinh bì lực tẫn mệt đến giống như chó, phun đầu lưỡi thừa nhận mình sai lầm. Phong cảnh gì cũng không nhìn thấy, chỉ có nhìn thấy người.

Thuần Vu Tức dù sao cũng là nam nhân, lại kiên trì vận động, thể lực so với nàng tốt hơn nhiều, bị lăn lộn một ngày cũng không sao, nói với nàng: “Chính cô chọn bò Trường thành, ngày mai kiên trì bò xong cho tôi!”

“không! không!” Quách Nhung chợt kêu thảm thiết một tiếng ôm lấy đùi hắn: “Ba ba, ba ba, con sai rồi, ngài buông tha con đi, ngày mai chúng ta không đi bò Trường thành được không?”

Thuần Vu Tức: “A, đương nhiên không được, cô cho tôi là loại người gọi thì tới, đuổi thì đi sao.”

Ngày hôm sau sáng sớm, nàng đã bị lão bản vô tình kéo dậy từ trên giường, nhét vào trong WC, Quách Tiền vừa đánh răng cho mình, vừa cầm bàn chải đánh răng quẹt quẹt vào cái miệng mở to của mẹ nó, Quách Nhung vẻ mặt si ngốc há miệng.

không hề nghi ngờ, ngày hôm nay hành trình ngắm cảnh Trường thành lại làm người ta mệt đến hư thoát. Đó là một loại cảm giác leo lên núi cao, dù rất mệt cũng không thể ngừng, bởi vì phía sau vĩnh viễn có người đang thúc giục mình đi nhanh lên, đừng cản đường. Giờ phút này Trường thành tựa như một con đường hẹp, toàn bộ khe hở đều bị người phủ kín.

Hoảng hốt, Quách Nhung còn có ảo giác, cảm thấy mình là dân công rất nhiều năm trước ở chỗ này xây trường thành, mặt trời chói chang nhô lên cao, mồ hôi ướt đẫm.

Nàng nhìn con trai được Thuần Vu Tức bế lên, thật hâm mộ đến rơi lệ đầy mặt.

“Ba ba, con đi không nổi. anh cõng tôi đi, bắt tôi gọi anh là ông nội cũng được a!”

Thuần Vu Tức cũng không để ý tới nàng, bảo Quách Tiền ôm chặt cổ mình, hắn vươn một bàn tay dắt Quách Nhung, kéo nàng như cái bao tải to tiếp tục đi.

Ở đây liên tiếp hai ngày chịu tội, Quách Nhung tuyệt đối không phải khổ nhất, mà khổ nhất chính là người Lệ Dạ phái đi theo dõi giám thị bọn họ. Tổng cộng bốn gã, ba người bị phân phó tập trung vào Thuần Vu Tức, tuyệt đối không thể mất dấu bọn họ, nếu gặp cơ hội còn phải xuống tay với Thuần Vu Tức, cho nên ngày đầu tiên đi quảng trường Thiên An môn, bọn họ liền xuất động hai gã đi theo.

Hai gã này từ trước đã làm một ít chuyện làm ăn không đàng hoàng, trên tay còn có án mạng, nếu không cũng sẽ không vào mắt Lệ Dạ. Nhưng hai gã này tố chất tâm lý không tính là đặc biệt tốt, tới Thiên An Môn nơi mà mười bước có một cảnh sát mặc thường phục, nhìn những ánh mắt sắc bén đó, không tự giác phát run trong lòng, cảm thấy có phải họ đangg hoài nghi mình không.

trên mạng từng có truyền lưu, ở chỗ này, chỉ cần tùy tiện làm một chút khác thường sẽ lập tức bị cảnh sát mặc thường phục ấn ngã xuống đất. Hai kẻ đi theo dõi trong lòng chột dạ, ánh mắt dáo dác tức khắc làm cho cảnh sát chú ý. Nếu chỉ như vậy thì còn tạm, nhưng trong đó một gã trẻ hơn nhìn thấy một người đàn ông xông tới chỗ mình, không biết thế nào cho rằng đối phương là cảnh sát thường phục tới bắt, sợ đến xoay người định chạy.

Ánh mắt hốt hoảng, gã chạy không nổi hai bước đã bị hai cảnh sát thường phục bên cạnh lao tới đè lại, “không được nhúc nhích! đang làm gì!”

Gã còn chưa hé răng, một đồng lõa khác nhìn thấy đồng bạn bị bắt, sợ liên lụy đến mình, cũng chạy đi, kết quả đương nhiên cùng bị bắt lấy. Hai người bị mang đi xác minh thân phận, kết quả trong cơ sở dữ liệu tội phạm tìm được thông tin bọn họ, là hai tội phạm đang lẩn trốn.

Hai người đi giám thị một đi không trở về, hai kẻ ở lại khách sạn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám tùy tiện liên hệ, hơn nữa nhận tiền là phải làm cho Thuần Vu Tức, cũng không thể ném xuống, chỉ đành tạm thời mặc kệ hai đồng lõa, ngày hôm sau đi theo ba người Thuần Vu Tức bò Trường thành.

Hai gã này cũng có tiền án, trong đó có một kẻ lá gan đặc biệt lớn, lần ‘làm ăn’ này chính là hắn giới thiệu cho ba kẻ đồng lõa, còn hắn đã giết vài người, tính tình cũng không ra gì, lúc bò Trường thành bởi vì cách quá xa ba người Thuần Vu Tức, rất nhiều lần thiếu chút nữa mất dấu bọn họ, có chút tâm phù khí táo, thuận tay phát giận đẩy ngã đứa bé đầu gấu đằng trước đã chặn đường lại nhốn nháo.

Bà của đứa bé không thể nhịn, nhìn cháu trai bảo bối ngã rách đầu gối, lập tức chống nạnh mắng to, lôi kéo hai gã không cho đi. Cái gọi là đầu gấu bé thì có đầu gấu bà, loại bà già năm sáu mươi tuổi là khó chịu nhất, ngay tức khắc đã vây khốn hai gã. Hơn nữa xem náo nhiệt là thiên tính của mọi người, chung quanh hỗn loạn, hai người đã mất dấu ba người Thuần Vu Tức.

Chờ bọn họ thật vất vả thoát thân, tìm nơi nơi không thấy ba người Thuần Vu Tức, vội vàng theo về khách sạn, phát hiện ba người này thế nhưng trả phòng đi rồi.

“Có phải bọn họ phát hiện chúng ta không? Cố ý cắt đuôi chúng ta?” Gã cao gầy bên miệng có nốt ruồi nói.

Gã ục ịch mặt đen xì tóc ngắn phun ra một bãi đờm: “Mặc kệ bọn họ chạy đi đâu, tìm được rồi thì thịt thằng đàn ông!”

Thuần Vu Tức ba người trả phòng chạy lấy người, cũng không phải bởi vì phát hiện có người theo dõi, trên thực tế bởi vì hai ngày này chung quanh quá đông người, hai nhóm theo dõi đều giống như tín hiệu không tốt, thường cắt đứt liên lạc, cơ bản cùng cấp với không có mặt, hoàn toàn không cho cho người ta cảm giác bị theo dõi. Bọn họ sở dĩ nhanh như vậy chạy lấy người, là do Quách Nhung

Quách Nhung từ Trường thành bò xuống, chỉ còn một hơi thừa treo mạng nhỏ, nói cái gì cũng không muốn đi Cố cung nữa, chân mềm ngồi dưới đất ôm chân Thuần Vu Tức khóc lớn tại chỗ, kêu lên muốn về, không bao giờ tới đây nữa.

Bởi vì Thuần Vu Tức là nam trang, bên cạnh còn dắt bạn nhỏ Quách Tiền, bọn họ nhìn như là một nhà ba người, Quách Nhung ôm chân hắn gào khóc không chịu đi, chọc đến người chung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người suy đoán hắn ở bên ngoài ngoại tình, vợ mang theo con tới bắt gian, cầu xin hắn trở về.

Thuần Vu Tức chỉ có thể đáp ứng Quách Nhung, hủy bỏ hành trình mấy ngày sau ở thủ đô. Kỳ nghỉ còn mấy ngày, nếu không ở thủ đô, vậy đến nơi khác, lúc này Quách Nhung nằm liệt, xua tay nói: “đi nơi nào cũng thế, người không đông lắm là tốt rồi.” Nàng sợ, không đi nổi.

Cuối cùng Thuần Vu Tức lựa chọn đi tỉnh H, đó là quê nhà mà hắn và mẹ từng sống khi còn bé, là nơi hắn lớn lên. Sau khi mẹ mất, hắn được cha đón về, rất nhiều năm cũng chưa trở lại, có lẽ là không muốn trở về một mình. Lúc này đây, hắn nhìn hai mẹ con bên cạnh, đột nhiên rất muốn đưa các nàng đi thăm quê nhà năm đó.

Tình cảm nhớ nhà bỗng nhiên tràn ra, Thuần Vu Tức lập tức tìm vé máy bay, phát hiện có một chuyến đi tỉnh H, phi cơ cất cánh vào bốn giờ sau, cho nên hắn lập tức mang theo hai người thu thập hành lý đi sân bay.

Lúc cao gầy và ục ịch tìm bọn họ nơi nơi, bọn họ đã ngủ ở trên máy bay. Hai gã tìm không thấy bọn họ, gọi điện thoại cho Lệ Dạ, đám Thuần Vu Tức đã tới tỉnh H, đang ngồi xe đi trấn nhỏ quê nhà của Thuần Vu Tức.

“Đây là quê nhà của anh? Nhìn không hào nhoáng a, cũng không có gì náo nhiệt, tôi còn tưởng rằng lão bản anh từ nhỏ lớn lên ở trong ổ vàng.” Quách Nhung kéo hành lý đi ở trên đường cái trấn nhỏ, Thuần Vu Tức cũng nhìn xung quanh khắp nơi, trong ánh mắt tràn đầy không xác định. hắn rời đi quá nhiều năm, rất nhiều cảnh tượng quen thuộc đều hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc đây là thời đại biến chuyển từng ngày, nhà cũ, dòng sông, cầu nhỏ, con đường năm đó, tất cả đều không còn nữa.

Thứ quen thuộc trôi đi, luôn dễ làm người ta thương cảm, Thuần Vu Tức nhìn chung quanh hết thảy, có chút trầm mặc. Quách Nhung thấy, ra ánh mắt với Quách Tiền, Quách Tiền làm dấu OK với nàng, tiến lên túm tay Thuần Vu Tức làm bộ đáng yêu, “Ba, con rất đói a, sắp đói chết rồi!”

Thuần Vu Tức lấy lại tinh thần, cũng có chút trọc đầu, quen ở thành phố lớn thuận tiện mau lẹ, ở nơi địa phương nhỏ, các loại APP có thể mau lẹ tra tìm khách sạn, nhà hàng đều không thể dùng, chỉ có tự bọn họ đi tìm chỗ ở.

Sắc trời không còn sớm, bọn họ lại mệt, cũng không lo lắng tìm nhiều, chọn lữ quán gần đây, sau đó phi thường trùng hợp chính là chỉ còn lại phòng một gian hai người.

“Ai nha, có một đám sinh viên tới bên này vẽ cảnh vật, mấy lữ quán chúng ta đều ở đầy rồi!” Bà chủ nói chuyện mang theo khẩu âm bản địa, mềm mại như là làm nũng. Quách Nhung nhìn lão bản, nghĩ hắn cũng là người nơi này, có thể hiểu loại lời này hay không.

Thuần Vu Tức còn muốn đi tìm nữa, Quách Nhung và Quách Tiền đều mệt không chịu đi, Thuần Vu Tức trừng mắt nhìn Quách Nhung một cái, hận sắt không thành thép, “Tôi đây không phải còn đang suy xét cho cô!”

Quách Nhung ngồi ở trên rương hành lý bắt chéo chân, “Đừng nói như vậy mà, chúng ta lại không phải chưa từng ngủ cùng nhau.”

Thuần Vu Tức nửa ngày không nhớ ra việc này, “Chúng ta từng ngủ bên nhau khi nào?”

Quách Nhung: “trên máy bay a, đầu anh còn dựa vào ngực tôi đó bằng hữu, có mềm không, dựa thoải mái không?”

Từ trên lầu đi xuống là mấy nam nữ tuổi trẻ đeo bàn vẽ và quyển ký hoạ, đại khái chính là nhóm sinh viên tới vẽ cảnh vật mà bà chủ nói, bọn họ vừa lúc nghe được lời này, đều vui cười tò mò nhìn hai người. Thuần Vu Tức mơ hồ nghe thấy hai nữ học sinh thấp giọng nói: “Má ơi thức ăn cho chó gì vậy, tớ không ăn, phi!”

hắn đè đè cái trán, “Thôi, được, nhanh đi vào trong phòng.”

Quách Nhung vào phòng liền muốn lao lên giường, bị Thuần Vu Tức kéo lấy sau cổ, “Bôn ba một ngày, cô cũng chưa tắm rửa đã lao lên giường cọ cái gì. Nhanh đi tắm rửa trước, tôi đi hỏi bà chủ mua chút đồ ăn.”

Quách Nhung không tình nguyện bị hắn nhét vào phòng tắm. Từ khi có Thuần Vu Tức bên cạnh, lão Quách lôi thôi chưa bao giờ sửa sang mặt mũi không thể không bị bắt buộc trở thành một tiểu mỹ nhân sạch sẽ ngăn nắp, luộm thuộm, thô lỗ trên người đều bị mài đi không ít, mà con trai nhếch nhác bên nàng cũng đã trở thành một đứa bé tinh xảo thơm tho —— nó sẽ chủ động chú ý học tập tác phong của ba ba.

Thuần Vu Tức trở về, phát hiện Quách Nhung tắm rửa xong, đầu còn ướt đã nằm ở trên giường ngủ rồi, Quách Tiền còn ở trong phòng tắm rửa. hắn buông đồ ăn vừa mua, lấy ra một cái khăn lông, xoa đầu Quách Nhung một lúc, xoa tỉnh nàng.

Quách Nhung mắt buồn ngủ mông lung, kéo khăn lông xuống, “Tiểu thư, phục vụ không ôn nhu, tôi không trả tiền.” nói xong nàng cực kỳ nhanh nhẹn lăn vào mép giường, thành công tránh một kích của Thuần Vu Tức.

Ba người thu thập cơm nước xong, Quách Nhung nằm ở trên giường ngược lại không ngủ được. Nàng bò dậy tìm kiếm khắp nơi, Thuần Vu Tức kỳ quái hỏi nàng: “cô lục lọi cái gì?”

Quách Nhung: “Tôi đang tìm tấm card nhỏ, chính là cái loại thẻ nhỏ của tiểu thư bồi chơi vào đêm khuya tịch mịch, dù sao chúng ta cũng nhàm chán, không bằng tìm mấy cô đến đánh bài?”

Thuần Vu Tức ném một cái gối đầu lên mặt nàng, đánh ngã nàng.

Quách Tiền nằm trên giường phía Thuần Vu Tức, ngồi dậy thay ba ba nói chuyện, “Là ba con không đẹp sao, mẹ còn muốn tìm chị gái nhỏ khác?”