Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 4 - Chương 81: Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc




Tiêu tướng quốc dù sao cũng là tướng quốc, nghĩ nhiều hơn một chút, lúc trước trăm phương nghìn kế giao hảo với Dục Vương, trong lòng hắn cũng có chút tâm tư không thể nói ra, đến cùng Dục Vương nắm giữ không ít binh quyền, tuy nói mẹ đẻ xuất thân thấp một chút, nhưng cũng rất có khả năng bước lên ngôi cửu ngũ kia. Nếu thật sự như lời nữ nhi nói, vậy hắn phải cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc trữ quân cũng không thể có những bệnh kín này. hắn lúc trước tức giận phần lớn là bởi vì Dục Vương ghét bỏ nữ nhi, sợ Tiêu gia mình về sau bám không lên phú quý ngập trời, hiện lại không tức giận như vừa rồi nữa.

“Việc này chung quy là con làm không đúng, Dục Vương không so đo, ta lại không thể không phạt con.” Tiêu tướng quốc thoáng bình tâm tĩnh khí nói: “Nửa năm này con ở trong nhà, đi chép sao chút nữ giới dưỡng tính tình, không cần đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.”

Tiêu phu nhân lại không cam lòng, “Như thế cũng quá mức khoan dung, nhà người bình thường còn không thể chịu đựng việc này, tướng quốc phủ chúng ta càng phải làm gương tốt, làm ra phạt nặng, nếu không đưa ra một xử trí thích hợp, sợ là hỏng thanh danh Tiêu gia chúng ta, mấy nữ hài phía sau, hôn sự cũng sẽ chịu ảnh hưởng, gia chủ cân nhắc a!”

Khương Vũ Triều lại bình tĩnh phụ họa Tiêu phu nhân: “Phụ thân, phu nhân nói đúng a, Tiêu gia chúng ta thanh danh quan trọng, ta biết phụ thân yêu thương con, nhưng con cũng yêu thương bọn muội muội mấy người phía dưới, không thể để các nàng bị con ảnh hưởng. Con tự xin đi nữ quán trong thành tu hành, nữ nhi đã biết sai rồi, chắc chắn cẩn thận tu thân dưỡng tính, sẽ không để Tiêu gia mất mặt.”

Tiêu phu nhân: “……” Tuy rằng như ý mình, nhưng trong lòng sao lại khó chịu như vậy đây?

Bà ta miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, Cẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ là thật sự biết sai rồi, nếu nàng có tâm, gia chủ vẫn nên đáp ứng nàng đi.”

Việc này cứ như vậy định xuống, vì thế Khương Vũ Triều vào tướng quốc phủ không bao lâu, lại mang theo đám người hầu cùng đống lớn của hồi môn thay đổi tuyến đường đi một nữ đạo quan lớn nhất trong thành.

Bọn nha hoàn lại ở trên xe ngựa khóc lên. Chủ tử phải đi nữ đạo quan thanh thanh lãnh lãnh đó sinh sống, về sau làm sao bây giờ, chẳng lẽ cả đời ở lại đó? Chuyện này đối với một nữ nhân tuổi trẻ mà nói, còn không phải là chuyện xấu bằng trời sao.

“Các ngươi muốn khóc thì đi chiếc xe ngựa phía sau kia mà khóc, quá ồn áo.” Khương Vũ Triều vừa nói, không còn nha hoàn nào dám khóc nữa.

Lúc này nàng mới nhắm mắt lại yên lặng thở phào nhẹ nhõm. hiện tại tình huống này là tốt nhất, rốt cuộc nàng không phải là Tiêu Cẩm Nguyệt thật, cũng không có khả năng học nàng ấy làm thỏ con không cắn người, bị người ta khi dễ, còn nữa, ở xa những người biết Tiêu Cẩm Nguyệt một chút, vào nữ đạo quan, không ai biết nàng mới vừa vặn tốt.

Cũng cho nàng một thời gian giảm xóc.

Lúc trước vì cho tướng quốc phủ mặt mũi, của hồi môn của Tiêu Cẩm Nguyệt cũng phong phú, Dục Vương Triệu Hoàng người nọ trong nguyên tác chính là chủ nghĩa đại nam tử bá đạo, càng khinh thường tham chút của hồi môn này, bây giờ thì tốt rồi, trong tay Khương Vũ Triều giữ một đống lớn của hồi môn, đời này cũng đủ dùng, ít nhất không cần phát sầu vì tiền.

Nữ đạo quan lớn nhất trong Lạc Đô ở Tây Thành, tên là Minh Nguyệt Quan, còn rất có duyên với tên của nguyên chủ Tiêu Cẩm Nguyệt. Nàng mang theo lượng lớn tiền nhang đèn muốn tới thường trú trong quan, lại có thân phận như vậy, các nữ quan trong quan đương nhiên hoan nghênh người đến, dù là người thế ngoại, rốt cuộc cũng là thân thể phàm thai, thoát không được tiền bạc loại tục vật này.

Vì thế ở Minh Nguyệt Quan, Khương Vũ Triều được một viện độc lập, trong viện có hoa cỏ tùng phong, cảnh trí rất không tồi. Tuy rằng nhà ở trong đạo quan không có rường cột chạm trổ như Dục Vương phủ và tướng quốc phủ, nhưng Khương Vũ Triều càng quen đơn giản như vậy, lệnh cho bọn người hầu bài trí tốt gia cụ, trong viện ngoài viện thoáng sửa sang lại, đã thành chỗ ở cực tốt.

Nàng tránh ở trong đạo quan này hưởng thanh nhàn, nhưng toàn bộ Lạc Đô đều bởi vì nàng mà náo nhiệt lên.

Dục Vương nam tử tuấn mỹ tôn quý kiểu gì, Lạc Đô không biết có bao nhiêu tiểu thư chưa lập gia đình muốn vào Dục Vương phủ, hiện giờ xảy ra đại sự bực này, mọi người sao có thể không nghị luận. Tuy nói Dục Vương không trực tiếp truyền ra việc Vương phi Tiêu Cẩm Nguyệt vì sao bị hưu, nhưng trên đời không có tường không lọt gió, lại có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, thực nhanh, tin tức Dục Vương phi Tiêu Cẩm Nguyệt dan díu cùng thị vệ liền truyền khắp Lạc Đô.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, mọi người chỉ biết một bên chỉ trích khinh bỉ Tiêu Cẩm Nguyệt không giữ phụ đạo, nhưng cố tình không biết từ nơi nào truyền ra tin tức nói Tiêu Cẩm Nguyệt sở dĩ dan díu cùng thị vệ, cũng là bởi vì thân thể Dục Vương có tật không thể giao hợp, truyền đến ra dáng ra hình. Lúc này càng náo nhiệt, cho dù là Vương phi trộm người, hay là Vương gia bệnh liệt dương, đều là có thể làm mọi người cảm thấy hứng thú bát quái bừng bừng, trong khoảng thời gian ngắn, hoàng đế trong cung Cửu Trọng cũng biết được tin tức.

Nhưng thật ra Dục Vương kia, phiền chán nghe Tiêu Cẩm Nguyệt khóc sướt mướt, lúc trước ném xuống một phong hưu thư cho Tiêu Cẩm Nguyệt, lại sai hai tiểu thái giám đi tướng quốc phủ báo việc này, sau đó liền đi đại doanh ở ngoài thành luyện binh, vẫn luôn không trở về thành, cho nên việc này hắn ngược lại biết chậm nhất, vẫn là hoàng đế nhịn không được truyền triệu đứa con trai này tiến cung, mịt mờ dò hỏi, Dục Vương mới biết được tin đồn nhảm nhí mới nhất trong thành.

Hoàng đế: “Nếu thân thể có bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy, cho thái y cẩn thận trị liệu, nhật định có thể trị khỏi.”

Bị cha ruột giáp mặt hoài nghi công năng tình dục, Dục Vương cắn chặt răng, trầm khuôn mặt, cứng rắn trả lời: “Nhi thần thật sự tốt, không có bệnh.”

Hoàng đế thấy hắn tức thành như vậy, trong lòng hoài nghi hắn là thẹn quá thành giận, cũng không quá tin tưởng hắn thật sự không có việc gì, cho rằng hắn mạnh miệng, liền nói: “Nếu không có việc gì, vậy bảo thái y bắt mạch khám cho con, cũng để con an tâm.”

Dục Vương đương nhiên có thể nhìn ra được hoàng đế không tin, nhưng có thể làm sao bây giờ đây, hắn cũng không thể ngay tại chỗ chứng minh cho cha ruột xem mình có được hay không.

Việc này giống như hắn nói Vương phi trộm người, không thể chứng minh. Ghê tởm nhất ở chỗ, hắn không có khả năng đi khắp nơi giải thích với mọi người thân thể mình không thành vấn đề.

Dục Vương vào cung một chuyến, nghẹn khuất vạn phần mà trầm khuôn mặt trở lại Dục Vương phủ, hắn bước vào trong phủ, thẳng đến chỗ Vương phi ở, chuẩn bị chất vấn nàng vì sao có loại đồn đãi này truyền ra ngoài. Lời đồn về năng lực của hắn cùng những đồn đãi từ Vương phi đó đồng thời truyền ra, nếu nói không quan hệ với Vương phi, dù thế nào hắn đều không tin.

Nhưng bước vào thiên viện cũ của Vương phi, Dục Vương phát hiện viện này đến nửa bóng người cũng không có, giường tủ đồ đạc trong phòng đều bị dọn sạch.

“Vương phi đâu?” Dục Vương lạnh giọng hỏi quản gia vội vàng đuổi theo phía sau.

Quản gia xoa mồ hôi trên trán, “Vương phi…… Vương phi sớm từ mấy ngày trước đã mang theo hưu thư rời đi.”

Dục Vương tức đến hôn đầu, mới nhớ tới việc này, hắn từng nghĩ rằng Tiêu Cẩm Nguyệt kia sẽ dây dưa không rõ, chết cũng ở trong phủ không muốn đi, không ngờ tới thế nhưng nàng thật cứ như vậy đi rồi.

“đi tướng quốc phủ!” Dục Vương lại như một trận gió ra khỏi vương phủ, nổi giận đùng đùng đi tướng quốc phủ hưng sư vấn tội, chuẩn bị tìm người xả giận.

Kết quả ——

“Tiểu nữ không ở trong phủ.” Tiêu tướng quốc nói.

Dục Vương mặt trầm xuống: “Tiêu tướng quốc đây là đang có lệ với bổn vương?”

Tiêu tướng quốc đối với thái độ này của hắn cũng cảm thấy trong lòng không sảng khoái, nhưng trên mặt vẫn hiền lành, “Dục Vương gia nghĩ nhiều, tiểu nữ tự giác không có mặt mũi gặp ai, lúc này đang ở trong nữ quan tu thân dưỡng tính, việc này cả nhà trên dưới đều biết được. không biết Dục Vương gia có chuyện gì muốn tìm tiểu nữ?”

Dục Vương hừ một tiếng, “Bổn vương tới hỏi nàng một chút, vì sao bôi nhọ bổn vương.”

Tiêu tướng quốc chấn động: “Dục Vương gia đây là ý gì a, tiểu nữ trước nay tính tình hướng nội lại yếu đuối, sao lại không duyên cớ bôi nhọ người khác.” Nhìn Dục Vương gia tức muốn hộc máu, nghe nói còn từ trong cung mang theo thái y hồi phủ, việc có bệnh này rất có khả năng là thật, Tiêu tướng quốc nghĩ, Dục Vương nhìn cao lớn đĩnh bạt, không nghĩ tới miệng cọp gan thỏ, chậc chậc, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Dục Vương lúc này bình tĩnh hơn chút, cũng nhớ tới Tiêu Cẩm Nguyệt ngày thường, mềm yếu nhu nhước, xác thật không giống người sẽ truyền ra loại lời đồn này. hắn tính cách đa nghi, lúc này liền hoài nghi đến mấy huynh đệ của mình đang tranh sủng đoạt quyền làm ra chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế.

Khẳng định là mấy huynh đệ lợi dụng chuyện Tiêu Cẩm Nguyệt để bôi nhọ hắn! thật đáng chết!

hắn đứng dậy rời đi, cũng không nghĩ đến đi gặp Tiêu Cẩm Nguyệt có bộ mặt luôn khóc không ngừng đó, lại trực tiếp trở về Dục Vương phủ. Lý trắc phi đợi hắn đã lâu, lúc này bụm mặt tới cầu kiến, đã qua vài ngày, mặt nàng vẫn còn chút đỏ.

Nghe nàng khóc sướt mướt kể ra ủy khuất, Dục Vương căn bản không kiên nhẫn nghe hết, hắn ghét nhất nữ nhân khóc nháo, bất quá, hắn đem ánh mắt hoài nghi hướng về Lý trắc phi, “Ngươi luôn luôn bất hòa với Tiêu Cẩm Nguyệt kia, việc nàng tư thông, chính là ngươi truyền ra?”

Lý trắc phi bỗng nhiên cứng đờ, rũ ánh mắt có chút sợ hãi, nàng đúng là ở trong đó quạt gió thêm củi, nhưng sự tình về sau lại không khống chế nổi, nơi nơi đều truyền ra Dục Vương không thể giao hợp, nàng liền không dám nhúng tay nữa, lúc này cũng đang hối hận vạn phần.

“Thiếp…… Thiếp không…… A ——!”

Dục Vương vung một chân đá nàng ngã lăn xuống đất, trầm giọng cả giận nói: “Cút!”

……

“Ai, các ngươi nghe nói chưa, vị tam ca kia của chúng ta, hắn chính là không thể giao hợp đâu.” Nam tử trẻ tuổi mặc áo tím đẹp đẽ quý giá ngồi ở trên tửu lầu, phe phẩy cây quạt cười nói.

một nam tử dáng vẻ hiền lành nói: “Lục đệ, việc này chỉ là đồn đãi thôi, nói không chừng chính là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì, ta xem việc này tám chín phần mười không sai được. Bằng không Vương phi của hắn vì sao lại trộm người? Còn không phải hắn không thỏa mãn được nữ nhân của mình mới có thể làm các nàng trộm cùng dã nam nhân khác, nói nữa, huynh xem trong phủ hắn nhiều năm như vậy, cũng xác thật không ai sinh một đứa con a.” Nam tử đầu đội kim quan uống một chén rượu, trên mặt toàn là cười nhạo.

Nếu không duyên cớ mà có đồn đãi nói Dục Vương không thể giao hợp, vậy đại đa số người đều không tin, nhưng lúc đầu có việc của Dục Vương phi, vậy tương đối có thể tin. Rốt cuộc Dục Vương dáng vẻ kia, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ tử, Dục Vương phi Tiêu Cẩm Nguyệt dung mạo lại tầm thường, còn lưu luyến si mê Dục Vương, lúc trước sống chết phải gả cho hắn, nháo ra không nhỏ, nếu không có chuyện phòng the không hài hòa, thì đâu đến nỗi này.

Bởi vậy mọi người phần lớn đều tin.

Tứ vương gia là người có bộ dáng hiền lành cũng không nói nữa, nâng chung trà lên uống. Vài vị Vương gia tụ tập bên nhau, trên mặt thoạt nhìn nhất phái hài hòa, ngầm cũng có tâm tư khác nhau, lúc này đều đang suy đoán đối phương ở đây đến tột cùng có ra tay hay không.

Lúc này thiếu niên ngồi ở bên cửa sổ, vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên đứng lên, vẫy tay xuống đường phố phía dưới gọi: “Ngọc ca!”

Ba người khác cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một người mang theo một đội người hầu cưỡi ngựa đi qua, nghe thấy thanh âm thì dừng ngựa ngửa đầu nhìn.

Người trên ngựa một thân áo gấm phồn hoa, hoa hòe loè loẹt, nếu không phải gương mặt kia thực sự đẹp, đè ép một thân trang phục này, chỉ sợ đã biến thành một trò chê cười. Phóng mắt toàn bộ Lạc Đô, trừ vị này, cũng không ai có thể mặc được xiêm y ra hiệu quả như vậy.

“Ngọc ca, đi lên uống rượu a!” Thất hoàng tử bên cửa sổ nhiệt tình tiếp đón. Tứ vương gia dáng người hiền lành cũng đi qua, gọi: “Trác Ngọc, đi lên cùng chúng ta uống rượu đi.”

Người trên ngựa lắc đầu, “Hôm nay ra một loại vải mới, ta vội vàng đi làm bộ đồ mới, lần sau đi.” Dứt lời liền chắp tay, cưỡi ngựa chạy đi xa.

Người này tên là Hề Trác Ngọc, con trai độc nhất của trưởng công chúa, hoàng đế thương tiếc cháu trai tuổi nhỏ tang mẫu, phụ thân là Hề đại tướng quân lại vẫn luôn trấn thủ biên quan, từ nhỏ đưa hắn vào cung nuôi lớn cùng các vị hoàng tử. Đối với hắn, hoàng đế thậm chí càng thêm yêu thương hơn mấy đứa con trai của mình. Hai năm trước, mấy Vương gia lớn tuổi được phong vương, đến hắn cùng được phong là Ngọc Lăng Vương, so với phụ thân hắn, phẩm giai còn cao hơn một bậc, trong toàn bộ Đại Ngụy cũng là chỉ có một phần thù vinh này.

Mà vị Ngọc Lăng Vương này tuổi còn trẻ, lại có danh hiệu đệ nhất mỹ nam Lạc Đô, có hai thứ cổ quái, thứ nhất yêu thích quần áo mới, màu sắc và hoa văn càng phức tạp hắn càng yêu thích, thẩm mỹ tựa hồ khác thường. Thứ hai yêu thích nuôi chó, nghe nói trong phủ Ngọc Lăng Vương nuôi chó còn nhiều hơn nô bộc, đặc biệt là có mấy con chó trông nhà hung ác, người bình thường cũng không dám bước vào vương phủ hắn.