Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 3 - Chương 79: Chuyện xưa thứ 3 xong




Ma Long bay ra từ trong biển có một con mắt màu đỏ, một con mắt màu đen.

Lúc này đối với Lục Lâm Sinh mà nói, là thời điểm xấu nhất, bởi vì hắn cắn nuốt Ma Long đã sắp tới lúc mấu chốt nhất, Ma Long đã ở cuối con đường, ý thức cuối cùng còn thừa lại đang hấp hối giãy giụa, mang đến cho Lục Lâm Sinh là mãnh liệt đánh sâu vào, làm hắn không thể giống như trước áp chế thực nhanh. Huyền Thương thượng thần cố tình vào lúc này tìm tới, nhận thấy Bạch Lăng nguy hiểm, Lục Lâm Sinh không thể không lao ra, nhưng trạng thái của hắn thực sự không tính là tốt.

Đối với Huyền Thương thượng thần mà nói, Ma Long đồng dạng không phải đèn cạn dầu, nếu không hắn đã một lần nhất lao vĩnh dật trực tiếp giết chết Ma Long.

Qua một lần giao thủ, Huyền Thương thượng thần cảm thấy không đúng, so sánh với lần trước, vốn dĩ Ma Long đã bị thương nghiêm trọng, nhưng bây giờ thương thế cơ hồ khỏi hẳn, hơn nữa thế công so với trước càng điên cuồng, tư thế là bản thân hắn ta tình nguyện chịu một nhát cũng muốn đồng dạng làm Huyền Thương bị thương trở lại, quả thực là có mối thù giết cha đoạt thê.

Huyền Thương thượng thần đúng lúc tức giận, xuống tay cũng không lưu tình chút nào, hai con rồng ở trên bầu trời điên cuồng chém giết, không trung trên mặt biển Đông Hải vốn sáng sủa nhanh chóng trải ra u ám trăm dặm, bao phủ một vùng hải vực lớn, trong hải vực sấm sét ầm ầm.

Long tộc phần lớn đều có thể khống chế nước, Huyền Thương thượng thần và Ma Long lại đều là những kẻ xuất sắc trong long tộc, vì thế trong biển phong toàn bạo dũng, nước biển ngưng kết thành vô số vũ khí sắc bén, các loại hàn quang lập loè uốn lượn ở quanh thân hai con rồng, dòng nước bên người Ma Long đã lây dính long lượng mờ mịt, hiện ra một loại tro đen hắc ám, mà Huyền Thương thượng thần bên cạnh, đại biểu cho băng sương tuyết trắng, từ xa nhìn lại, hắc bạch cũng phân chia chính tà rõ ràng.

Trận chiến đấu này so với lúc trước ở U Phù Sơn càng thêm kịch liệt, vừa xông lên Ma Long đã hiển lộ ra thái độ liều mạng, Huyền Thương cũng không thể không toàn lực ứng đối, hoàn toàn không giống lần trước còn phải bận tâm U Phù Sơn, cho nên chỉ dùng thân rồng ứng chiến.

Bọn họ hiện ở trong biển rộng, không hề cố kỵ hấp dẫn linh khí chung quanh, thậm chí dẫn phát thiên địa dị tượng, đương trường thanh thế to lớn đáng sợ, Bạch Lăng cùng một đám đệ tử U Phù Sơn bị bắt đều cảm thấy chấn động.

“không ổn a.” Lão vỏ sò lo lắng sốt ruột nhìn bầu trời, “Còn tiếp tục như vậy, hai người bọn họ phát ra lực lượng sẽ quẫy cho Đông Hải đại loạn, đến lúc đó thiên địa rất có khả năng sẽ giáng xuống thần lôi trừng phạt.” Long tộc không sợ sét bình thường, thần lôi lại không giống thế.

Bạch Lăng sắc mặt trắng bệch, còn chưa phục hồi tinh thần từ một trận thần hồn rung chuyển lúc trước, loại trường hợp chiến đấu này, nàng là một con rồng con không có cách nào tham dự, chỉ có thể ở dưới nhìn, nghe lão vỏ sò nói lời này, nàng truy vấn: “Thần lôi?”

“Đúng vậy, đây là một loại áp chế của thế giới đối với ‘ lực lượng của thần ’, nghe nói thời kỳ thượng cổ, chư thần ngã xuống chính là bởi vậy.” Lão vỏ sò ngữ khí thận trọng, trong giọng nói mang theo kính sợ đối với thiên địa.

Bạch Lăng còn chưa ý thức được chỗ hố cha nhất ở đâu, “Nếu thật có một cửu tiêu thần lôi nện xuống, cũng không thể chỉ đánh một mình Lục Lâm Sinh! Khẳng định là hai bọn họ cùng chịu!”

Lão vỏ sò: “không, rất có khả năng chỉ đánh Lục Lâm Sinh.”

Bạch Lăng: “Vì sao?!”

Lão vỏ sò: “Bởi vì hắn là Ma Long, sẽ bị chú ý trước, khí vận của hắn không vượt được Huyền Thương thượng thần.”

Bạch Lăng: “……”

nói đạo lý, không biết từ đâu ra cái gọi là thiên địa pháp tắc, thiên địa ý thức linh tinh, đương nhiên cũng là thứ đập vào tự mở trước. Bạch Lăng tức giận, nhưng không có lời gì để nói.

đang nói đến đây, một tiếng sét làm đồng tử Bạch Lăng co chặt. Có một đạo lôi quang đen nhánh từ bầu trời u ám phía trên bổ xuống, là hướng tới Ma Long Lục Lâm Sinh. Chỉ một lần này, thân thể Ma Long vốn dĩ tiên khí tầm thường không thể nào đâm thủng đã cháy đen một mảnh, còn Huyền Thương thượng thần nhân cơ hội này ra một kích thật mạnh, xé rách một khối thịt to trên người hắn, vảy đen nhánh ào ào rơi xuống theo.

“Cản trở chuyện của ta, hôm nay ta khiến cho ngươi thân chết hồn tiêu ở chỗ này.” Huyền Thương thượng thần trầm cả giận nói.

Ma Long Lục Lâm Sinh đau cực, một bên thân rồng máu tươi đầm đìa, tuy thế, hắn còn không từ bỏ đấu pháp cùng Huyền Thương thượng thần, nhưng lúc linh lực hắn đại thịnh, trên trời lại có tiếng sấm ẩn ẩn, muốn rơi mà chưa rơi, ấp ủ trên đỉnh đầu, hiển nhiên là lại hướng tới hắn.

Bạch Lăng nhìn rõ ràng hết thảy, đột nhiên cắn răng một cái hóa thành hình rồng, bay tới chỗ Ma Long bên kia đi. Lại một đạo thiên lôi rơi xuống, điện quang lập loè, làm mặt biển và bầu trời âm trầm bị chiếu sáng rực một mảnh. Bạch Lăng là một con rồng trắng nhỏ kiên cường chắn ở phía trước Ma Long Lục Lâm Sinh, trái tim nàng kinh hoàng, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm thiên lôi đánh về phía mình, đôi mắt đã bị điện quang đâm vào chảy nước mắt, nhưng nàng không tránh không né.

Chỉ nghe một tiếng sấm chớp ầm ầm nổ vang, nhưng Bạch Lăng và Lục Lâm Sinh phía sau nàng cũng không bị sét này dính vào chút nào, sét này kỳ dị đánh lên người Huyền Thương thượng thần cách đó không xa.

Phía dưới đám người U Phù Sơn không chạy thoát được, bị bắt nhìn trận chiến đấu này, tận mắt nhìn thấy thiên lôi kia đã đánh đến trên đầu Bạch Lăng, lại đột nhiên chuyển hướng một cái dừng ở trên đầu Huyền Thương thượng thần, tất cả cảm thấy mờ mịt không thôi. Đây là có chuyện gì?

Thân ở trên chiến trường, Huyền Thương thượng thần cũng ngạc nhiên, mới vừa rồi hắn còn cảm thấy sấm sét thiên đạo này thật là đại khoái nhân tâm, nhưng rơi xuống trên người mình, đau đớn rõ ràng, khiến cho hắn cảm giác không thể nào tốt được.

Người khác không biết hôm nay sấm sét vì sao không đánh Bạch Lăng, hắn lại có thể đoán được, đơn giản là bởi vì Bạch Lăng là ngưng kết của thế giới khí vận nơi đây. Chính là hắn cùng dùng chung khí vận vốn thuộc về nàng, cho nên hắn ở trong thế giới này hô mưa gọi gió, mọi chuyện trôi chảy, nhưng Bạch Lăng bắt đầu đối nghịch với hắn, hắn liền nơi chốn không thuận, thật là đáng chết!

Bạch Lăng bị sấm sét đáng sợ này dọa đến không nhẹ, lúc trước nàng ở chỗ Huyền Thương nhìn thấy chữ ‘nữ chủ thế giới này’, đây hẳn là đang nói nàng, còn có thanh âm trong đầu giống như nằm mơ đó, bởi vậy nàng có phỏng đoán lớn mật, hiện xem ra, nàng đoán đúng rồi.

“Lục Lâm Sinh, ngươi đội ta lên đầu, sét sẽ không đánh ngươi!” Bạch Lăng nhanh chóng gọi Lục Lâm Sinh.

Lục Lâm Sinh: “Nàng ở trên cao như vậy không phải đầu sẽ choáng váng sao, vẫn nên thôi đi.”

Bạch Lăng tan vỡ hô to: “…… Ngươi vì sao lại nhắc nhở ta, vốn dĩ ta đã sắp quên chuyện này!”

Lục Lâm Sinh: “Là ta sai rồi.”

nói chưa dứt lời, Bạch Lăng liền cảm giác mình bắt đầu choáng váng, nhưng muốn nàng bây giờ thoát ly chiến trường nàng cũng sẽ không làm, vì thế biến thành hình người, ngồi ở trên đầu Ma Long, túm lấy sừng của hắn: “không cần nhiều lời, hôm nay cho dù ta nôn chết cũng phải thịt quy tôn kia trước! Lúc trước hắn còn muốn làm chết ta!”

Ma Long hai mắt một mảnh huyết hồng, quả thực nghe lời, lại lần nữa hướng về phía Huyền Thương, Huyền Thương thượng thần bị bọn họ chọc tức, giận dữ đón đánh, va chạm kịch liệt khiến cho tầng mây u ám đứt gãy thành hai đoạn. một đạo sấm sét lại lần nữa đánh xuống, Bạch Lăng tay mắt lanh lẹ lôi sừng của Lục Lâm Sinh bẻ ra phía sau, làm hắn né tránh được, Huyền Thương thượng thần không có vận khí tốt như vậy, lại lần nữa bất hạnh bị đánh trúng đầu.

Bạch Lăng chính mình cũng choáng váng đầu, còn không quên công kích nhân thân, mắng: “Đáng đời ngốc bức, ai bảo sừng rồng của ngươi lớn, dẫn sét thật thuận tiện nga!” Nàng ôm sừng Lục Lâm Sinh mắng chửi, Lục Lâm Sinh nghe cười rộ lên, Huyền Thương thượng thần sắp bị hai người tức chết rồi.

Huyền Thương thượng thần và Ma Long năng lực thua kém không nhiều, dù hai người nhìn qua tạm thời chiếm được thượng phong, nhưng tình huống của Lục Lâm Sinh không ổn định, tình thế vẫn nguy cấp. Bạch Lăng coi mình là giáp phòng hộ thay Lục Lâm Sinh chắn sét, ngồi ở trên đầu hắn, có cơ hội hạ độc thủ liền lấy đồ long bảo đao ra chọc vào mắt Huyền Thương, không có cơ hội thì công kích chửi bới, chính mình không dễ chịu cũng tuyệt không để Huyền Thương thượng thần dễ chịu. Mặt ngoài của nàng nhìn qua còn ổn, kỳ thật trong lòng thật hoảng hốt.

Lão vỏ sò, lão nhân nhát gan này vào lúc ngoài ý muốn lại thật đáng tin, mắt thấy giằng co đã lâu, Bạch Lăng sắp chịu đựng không nổi, hắn vội vàng nói: “Tiểu chủ nhân, có lẽ chúng ta có thể một lần nữa mở đại trận phong ấn thử xem.”

Biết Bạch Lăng lúc này đang khó chịu, hắn cũng không đợi hỏi liền giải thích: “Là đại trận lúc trước vây khốn Ma Long, trận này là vô số Long tộc lúc trước dùng cốt nhục đúc nên vì để vĩnh viễn nhốt Ma Long, nhưng không biết vì sao, Long Thần kiếm làm mắt trận đột nhiên vỡ vụn, làm cho Ma Long chạy ra, chỉ cần chúng ta có thể một lần nữa mở ra đại trận, tìm được đồ vật có thể thay thế mắt trận, là có thể nhốt Huyền Thương vào trong trận.”

“Mắt trận? không có Long Thần kiếm……”

“không cần, lúc trước dùng Long Thần kiếm là bởi vì Ma Long là Long Thần, huyết mạch áp trên Long tộc khác, chỉ có thể dùng Long Thần kiếm làm mắt trận, nhưng Huyền Thương thì không cần, tiểu chủ nhân đồ long bảo đao của người…… không đúng, trấn lung bảo đao là có thể thử một lần!” Lão vỏ sò nhanh chóng nói: “Trận ở dưới Hải Trung Hải!”

Những tảng lớn long huyết sam đó sở dĩ có thể lớn lên tươi tốt như vậy, chính là bởi vì cái trận này thật sự đã chết quá nhiều Long tộc.

Lão vỏ sò cũng không nghĩ tới, trận pháp lúc trước dùng để vây khốn Ma Long, hiện tại dùng để vây một con rồng khác.

Bạch Lăng cũng quyết tâm thử một lần, ghé vào bên tai Lục Lâm Sinh nói vài câu, Lục Lâm Sinh không nghe được Bạch Lăng và lão vỏ sò truyền âm, nhưng hắn nghe thấy Bạch Lăng bảo hắn bay xuống, hắn cũng không do dự, quay đầu hướng tới trung tâm của Hải Trung Hải.

Huyền Thương đương nhiên đuổi theo, lúc hai con rồng sắp rơi xuống Hải Trung Hải, Bạch Lăng theo lời lão vỏ sò nói, biến thành bạch long phun ra long châu và một ngụm tâm huyết, đẩy long châu vọt vào Hải Trung Hải. Hải Trung Hải vốn thanh triệt thấy đáy trong nháy mắt biến thành một cái động ngăm đen, trong động truyền ra vô số tiếng rồng ngâm.

Bạch Lăng, Lục Lâm Sinh và Huyền Thương trước sau rơi vào trong động. Vừa tiến vào trong động, Huyền Thương và Lục Lâm Sinh đều cứng lại, nơi này có trói buộc trời sinh với Long tộc, làm cho lực lượng của bọn họ không thể thi triển, chỉ có thể chậm rãi ngã xuống. Chỉ có Bạch Lăng, bởi vì huyết mạch bạch long tộc cùng với thân phận mở ra đại trận, còn có thể sử dụng lực lượng của long tộc ở nơi này.

Huyền Thương thượng thần phát hiện không ổn, quay đầu muốn lao ra khỏi nơi này trước, nhưng Lục Lâm Sinh lấy thương đổi thương, ngăn hắn lại, cuối cùng hai con rồng cùng rơi vào trên bàn hắc ngọc dưới đáy, đến nhúc nhích cũng khó khăn. Giống như Huyền Thương lúc trước dùng cái đỉnh để nhốt Bạch Lăng và Lục Lâm Sinh, nơi này cũng là một mảnh hắc ám, độc nhất phía trên có một mảnh ánh sáng, cách chỗ bọn họ mười phần xa xôi.

“Lục Lâm Sinh, ngươi mau đi lên!” Bạch Lăng lấy ra trấn lung bảo đao, hô to với Lục Lâm Sinh.

Nàng phải dùng đao này, đâm vào trên thân rồng của Huyền Thương thượng thần, mới có thể trấn hắn ở chỗ này. một khi thành công, cửa vào bị phong bế, nàng làm người phong ấn có thể đi ra ngoài, nhưng Lục Lâm Sinh không thể, bởi vì trận pháp nơi này nhằm vào toàn bộ Long tộc.

Lúc này, không phải Lục Lâm Sinh muốn nhốt Huyền Thương tại nơi này, mà là Huyền Thương muốn giữ Lục Lâm Sinh lại, “Bạch Lăng, ngươi thử xem xem a, ngươi muốn trấn áp ta ở chỗ này, vậy để hắn ở chỗ này chôn cùng cho ta!”

Bạch Lăng vừa tức vừa vội, tay cầm trấn lung bảo đao cũng run rẩy lên.

Lục Lâm Sinh lại rất trấn định nói: “Bạch Lăng, động thủ đi, tin tưởng ta.”

Bạch Lăng cắn răng một cái, lấy ra lực lượng toàn thân dùng trấn lung bảo đao cắm vào thân rồng của Huyền Thương, trong nháy mắt, vạn long cùng ngâm, tiếng vang tứ hải. Ánh sáng phía trên chậm rãi phong bế, Bạch Lăng định kéo Lục Lâm Sinh, nhưng thân hình Ma Long của hắn cũng bị trận pháp ảnh hưởng, không thể bay lên. Thấy tình hình như vậy, Huyền Thương thân hình bị nhốt cười lạnh nói: “hắn ra không được.”

Vừa mới dứt lời, Ma Long Lục Lâm Sinh bỗng nhiên bay lên, thân rồng thô tráng rộng mở biến thành một mảnh phi sa, trong một khắc này rốt cuộc hắn hoàn toàn hoàn thành cắn nuốt, có thể biến trở về nguyên hình —— quái vật có cánh đen nhánh tinh tế.

Nghiêm khắc mà nói, lúc này Lục Lâm Sinh đã không phải rồng, trận pháp này nhằm vào Long tộc, lại không có trói buộc với hắn. hắn mở ra hai cái cánh so với trước càng thêm to rộng, ôm chặt Bạch Lăng, bay lên cái cửa ở trên đầu, trước khi cửa khép kín, bọn họ bay ra khỏi trận khốn long hắc ám, một lần nữa thấy biển và trời sáng ngời, phía sau họ, cửa vào khép kín, Hải Trung Hải khôi phục nguyên dạng, chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm phẫn nộ còn dư âm quanh quẩn.

“Lục Lâm Sinh, ngươi đã trở lại……” Bạch Lăng sát sát máu bên miệng, ôm lấy Lục Lâm Sinh cái đầu quái vật không có mặt.

Tình yêu làm người ta mù quáng, hiện tại nàng thậm chí cảm thấy Lục Lâm Sinh bộ dáng quái vật và Lục Lâm Sinh bộ dáng thư sinh không có gì khác nhau.

“Chúng ta có thể cùng nhau trở về.”

……

“Hệ thống! Vì sao ta không ra được phong ấn!”

—— “Bởi vì thế giới này có thể trực tiếp tác dụng lên thần hồn, cho nên trận pháp này giam cầm hồn phách ngài, tạm thời không thể rời đi.”

“Ta muốn trực tiếp đăng xuất, trở lại không gian chủ!”

—— “Xin lỗi, tạm thời không thể trở lại không gian chủ.”

“Ngươi chính là hệ thống của ta, nhất tổn câu tổn, ngươi tốt nhất mau chóng làm ta trở lại không gian chủ!”

—— “Xin lỗi, tạm thời không thể trở lại chủ không gian.”

Bị giam ở nơi hắc ám, hắc long phát ra tiếng rồng ngâm phẫn nộ, nhưng lại không có bất luận kẻ nào có thể nghe thấy.

……

Bạch Lăng mang Lục Lâm Sinh về Quy Nhất Tiên Tông, sư phó và các sư huynh vây quanh nàng răn dạy và quan tâm một trận, trước khi Bạch Lăng đột nhiên mang theo thương tích xuất hiện, bọn họ thậm chí còn tưởng rằng nàng vẫn yên ổn bế quan ở trong cốc.

“Ta không có việc gì, chính là đi ra ngoài tìm người.” Bạch Lăng kéo Lục Lâm Sinh tới, “Sư phó sư huynh, ta muốn cùng hắn làm đạo lữ, kết thành phu thê.”

Sư phó sư huynh: “?!!!”

Lục Lâm Sinh: “???!”

Bạch Lăng: “Lục Lâm Sinh ngươi thế này là cái lang gì, sao cũng có cái biểu tình này?!”

Phong ấn Đông Hải không hề có động tĩnh, U Phù Sơn mất đi chủ nhân, lâm vào hỗn loạn, Bạch Lăng ở Quy Nhất Tiên Tông hai tháng, mang theo Lục Lâm Sinh rời đi, bắt đầu đi khắp nơi tìm thức ăn cho hắn.

Những yêu ma từ yêu Ma Khe chạy ra làm ác, còn có các loại yêu vật nảy sinh ở thế giới này, đều là đồ ăn của Lục Lâm Sinh. Bọn họ đi nhiều nơi, bởi vì hành vi ‘ hàng yêu phục ma ’ mà dần dần có danh khí, rất nhiều nơi còn xây song long từ cho các nàng, hai con rồng một đen một trắng, dùng để cầu nguyện mưa thuận gió hoà bình an vô tai.

Lão vỏ sò đi theo bên người Bạch Lăng, hắn nhìn Lục Lâm Sinh một đường đi tới càng ngày càng thông minh, cũng ăn ngày càng nhiều ác yêu, hắn cảm thấy thực lo lắng, nhịn không được nói với Bạch Lăng: “hắn ăn nhiều yêu ma ác như vậy, tâm tính chung quy sẽ bị ảnh hưởng.”

Bạch Lăng lại lắc đầu, “hắn vốn dĩ chính là ác, có bị ảnh hưởng hay không cũng không sao, chỉ cần hắn còn ở bên ta, ta sẽ ước thúc hắn.”

Lão vỏ sò vẫn cứ lo lắng, lo lắng Lục Lâm Sinh ngày nào đó không nguyện ý nghe tiểu chủ nhân nhà mình nói, sẽ phản phệ nàng.

Bạch Lăng nghe rồi vuốt ngực mình, nàng nhớ tới mình từng cảm thụ chấp niệm của Lục Lâm Sinh, ngữ khí chắc chắn: “hắn một ngày chưa chết, chấp niệm này một ngày sẽ không thay đổi.”

Nàng duy nhất cần lo lắng chính là, một ngày kia chính mình chết đi, Lục Lâm Sinh sẽ chân chính trở thành kẻ ác lớn nhất trên thế giới này, không có bất kì kẻ nào có thể ngăn cản hắn nữa. Cho nên nàng nghĩ kỹ rồi, trước khi đó, nàng sẽ làm Lục Lâm Sinh và mình cùng chết đi —— đây cũng là ý định từ lúc ban đầu khi nàng quyết định phụ trách hắn.

hắn nguyện ý vì nàng khắc chế bản tính, cho nên hắn sống hắn chết, nàng đều nguyện ý phụ trách.

“Lục Lâm Sinh, chúng ta đi tộc phượng hoàng mua cho ngươi một cây phượng cầm mới được không!” Bạch Lăng hô lên với thư sinh văn nhược dưới tàng cây.

Thư sinh Lục Lâm Sinh cầm một đóa hoa trắng, ngẩng đầu lộ ra tươi cười với nàng, “Được.”

(Chuyện xưa thứ 3 xong)