Nữ Chính. Biến! Để Nữ Phụ Tôi Cướp Các Nam Chính

Chương 6: Anh...muốn...em




Giang Hắc Phong luật động ngày càng nhanh, như muốn đâm chết cô vậy.

“A...Nhẹ...thôi!” Ngô Lâm Ân không chịu được các khoái cảm do anh mang lại, lắc đầu liên tục, nước mắt chảy ra, cầu xin anh tha cho cô. Nhưng cô đâu biết rằng vẻ mặt của cô làm cho anh muốn đâm vào cô nhiều thêm, để cô cảm nhận được sự thoải mái do anh ban cho cô.

Giang Hắc Phong càng đâm càng hăng, nam căn ra vào rất nhanh trong tiểu huyệt làm dịch mật màu trắng của cô tiết ra dính ướt gra giường.

Bây giờ, cô không còn cảm nhận được gì ngoài sự khoái cảm, hai tay cấu véo khắp lưng anh.

“A...” Đột nhiên, tiểu huyệt của Ngô Lâm Ân co rút liên tục, làm cho anh suýt nữa bắn ra, biết cô sắp đạt cao trào, Giang Hắc Phong gia tăng lực động, mỗi cú va chạm đều đâm vào tử cung, hai tay anh véo lấy nụ hoa của cô.

“Ưm...nha.” Cao trào đến, dịch mật trong tiểu huyệt của Ngô Lâm Ân tràn ra ngoài, cùng lúc đó Giang Hắc Phong cũng bắn tinh hoa anh vào sâu trong tiểu huyệt của cô.

Cao trào qua đi, cô thở dốc, ngực nhỏ vì sự hô hấp của cô mà nhô lên nhấp xuống liên tục, anh nhìn ngực nhỏ rồi cúi đầu xuống liếm mút, nam căn lại cương trướng lên trong tiểu huyệt cô. “Anh...anh còn muốn sao?”

“Đương nhiên, em đừng tưởng như vậy là xong!” Anh nói rồi luật động nam căn trong tiểu huyệt cô.

“Ưm...thật thoải mái.” Bây giờ cô chỉ cảm thấy thoải mái, chứ không còn cảm giác ngại ngùng chi phối nữa.

“A...” Trong khi hai người đang tình tứ không biết đến mọi thứ xung quanh thì một tiếng la vang lên trong phòng.

Bị tiếng la đó làm cho hai người phải dừng ngay việc họ đang làm ngồi dậy và hướng mắt về phía phát ra tiếng la đó.

Giang Mị Nương đứng hình khi nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt chảy ra, rồi quay đầu bỏ đi. Khi cô ta tới phòng Ngô Lâm Ân nhưng không thấy, tìm các phòng khác cũng không thấy luôn, nhận thấy điều khác thường, cô ta đi đến phòng của Giang Hắc Phong lại thấy cửa khóa, mà bên trong lại phát ra tiếng hét, cô ta đành đi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa không ngờ lại gặp tình huống này.

Giang Hắc Phong nhìn bóng dáng của Giang Mị Nương, anh thở dài, không ngờ Mị nhi lại hành động như vậy, lúc trước cô ấy không bao giờ vào phòng anh mà không gõ cửa. Anh suy nghĩ rồi nhìn Ngô Lâm Ân, nhìn thấy cô đã ngủ, anh đang tính rút nam căn còn trong tiểu huyệt của cô ra, nhưng khi vừa rút ra thì tiểu huyệt lại muốn hút anh lại, cho nên anh cứ như vậy mà ôm cô ngủ.

-------Tôi là đường phân cách mệt mỏi---- ---

Sáng hôm sau, ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống hai gương mặt, một là khuôn mặt người đàn ông rất anh tuấn, hai là khuôn mặt của cô gái xinh đẹp tựa búp bê. Hai người đang ôm nhau ngủ, lại bị ánh sáng đành phải dậy, cô gái tỉnh dậy trước, ngơ ngác nhìn tình cảnh của mình.

Ngô Lâm Ân ngồi dạy, ôm đầu, nhớ lại chuyện hôm qua, là do cô tự mình uống thứ đó. Thật ngu xuẩn, cô tự mắng mình. Đang tính rời khỏi giường, thì cô cảm thấy vật gì đó càng ngày càng cứng bên trong tiểu huyệt cô, nhìn xuống thì nhìn thấy nam căn khổng lồ đang còn trong tiểu huyệt mình, cô rối không biết làm như thế nào.

Đang lúc suy nghĩ nên tự rút ra hay kêu người bên cạnh tỉnh lại rồi kêu người đó rút ra, sau một hồi do dự cô chọn phương án thứ nhất, phương án hai có thể khá nguy hiểm. Chọn xong cô tính đứng dậy để cái đó rớt xuống, nhưng chỉ mới rụt rịt chân, lại bị bàn tay to lớn ôm lấy.

“Em muốn đi đâu?” Giọng nói khàn khàn đậm chất nam tính, anh tỉnh dậy đã lâu, nhưng thấy cô gái nhỏ đó tỉnh dậy, anh đành giả vờ xem cô đang muốn làm gì, không ngờ cô gái nhỏ đó lại muốn bỏ đi, anh đành phải tỉnh dậy không cho cô đi thôi.

“A...anh muốn làm gì?” Cô bị anh ôm trở lại, mặt đỏ bừng nhìn Giang Hắc Phong.

“Anh muốn làm gì sao?Anh...muốn...em.” Vẻ mặt của Giang Hắc Phong rất chi là gian.

Ngô Lâm Ân nhìn biểu hiện mặt của anh, thấy điều chẳng lành, cô vội vàng đứng dậy, nhưng mà đâu biết nam căn của anh còn trong người cô, bị tác động mà tụt ra.

“A.” Anh rên một tiếng, khuôn mặt hờn dỗi nhìn về phía Ngô Lâm Ân.

“Em...em không cố ý.” Cô lắp ba lắp bắp giải thích rồi mặc vội quần áo chuồn ra ngoài.

Giang Hắc Phong nhìn cô chạy thụt mạng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

------Tôi lại là đường phân cách mệt mỏi---- ----

Khi Giang Hắc Phong xuống phòng ăn thì gặp Giang Mị Nương, hai người nhìn nhau, Giang Mị Nương mở miệng nói: “Anh...anh hai, chuyện hôm qua là cô ta dụ dỗ anh phải không?” Giọng điệu rất tủi thân.

“Mị nhi, sao em lại xưng hô với chị của mình như vậy?” Giang Hắc Phong tức giận nhìn về phía Giang Mị Nương.

“Nhưng...nhưng em không tin anh là người như vậy!” Cô ta cúi mặt xuống, vài giọt nức mắt chảy ra.

Giang Hắc Phong nhìn giọt nước mắt của Giang Mị Nương, nhưng lạ thay anh lại không cảm nhận sự thương hại mà là sự giả dối. Anh bất đắc dĩ ôm cô ta, rồi dịu dàng vỗ lưng để cô ta nín khóc.

Nhận được sự quan tâm của anh, Giang Mị Nương mừng thầm trong bụng, khóe miệng nhếch lên một tia xảo quyệt.

“À, Mị nhi sao hôm nay em không đi học?” Giang Hắc Phong đẩy cô ta ra, hỏi.

“Em...em muốn hỏi anh việc hôm qua nên em mới nghỉ học, em đã xin hiệu trưởng cho nghỉ rồi anh ạ.” Giang Mị Nương hờn dỗi nói, khoanh tay lại, miệng chu lên, cực dễ thương, cô ta biểu lộ vẻ mặt này là để lấy lòng Giang Hắc Phong, cô ta biết mỗi khi mình biểu lộ động tác này, anh đều mềm lòng rồi cho qua, chắc chắn hôm nay sẽ giống như vậy.

“Mị nhi, khi học về em hỏi cũng chưa muộn mà! Em xem Tiểu Ân đi học chăm chỉ kìa, em phải noi gương theo chị chứ!”

“Tiểu Ân, từ khi nào mà anh lại gọi Giang Sắc Ân thân thiết như vậy.” Giang Mị Nương tức giận, nói.

“Mị nhi, anh đã nói với em như thế nào! Em phải xưng chị với Tiểu Ân, còn anh, anh gọi Tiểu Ân thì có sao? Dù gì em ấy cũng là em của anh.” Giang Hắc Phong nhìn biểu hiện của Giang Mị Nương mà khó chịu, anh không ngờ cô em gái của anh lại nói chuyện như vậy, thường ngày nó ngoan hiền lắm mà.

“Em xin lỗi anh, em...em không cố ý.” Giang Mị Nương thành khẩn xin lỗi anh, khóe mắt rơi vài giọt nước.

“Được rồi, anh xin lỗi, em ăn sáng đi.” Giang Hắc Phong ôm cô ta, nói lời dịu dàng.

“Dạ.” Cô muốn cướp anh Phong, tôi sẽ cho cô biết tay, Giang Mị Nương nghĩ.