Hơn nữa vì không thể để thôn dân nghĩ săn thú đặc biệt đơn giản, Đông Xu còn đem quá trình săn kể lại một chút.
Bằng không, thôn dân thèm thịt quá điên lên vào núi thì quá nguy hiểm.
Cho nên, cô liền có chút thẹn thùng cười nói với Tôn đại đội trưởng:
- Chú, kỳ thật con cũng là vừa lúc gặp được hai con lợn rừng đang đánh nhau, con kiên nhẫn vẫn luôn trốn sau một thân cây nhìn.
Nói đến đây, chỉ chỉ con lợn rừng trên người có mấy vết thương, Đông Xu nói tiếp:
- Chú xem, mấy vết thương trên người nó không phải con làm, con là thấy một con khác đánh thắng, đợi nó bỏ đi rồi mới dám ra bắt trói kéo về, cũng chỉ có sức lực lớn, nhưng cũng coi như vì đại đội chúng ta trừ hại, cho nên cái danh hiệu kia..
Đông Xu nói đến đây tươi cười ngọt thêm vài phần, nhưng lại lộ ra chút ngượng ngùng.
Tôn đại đội trưởng vừa tức giận vừa buồn cười, cũng không thể làm gì Đông Xu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, chú cho con cái danh hiệu anh hùng trừ hại không phải là được sao, Điềm Điềm a lần sau không thể lỗ mãng như vậy, con biết núi này có cái gì sao? Cứ tùy tiện đi như vậy nhỡ không về được thì ba mẹ con biết phải làm sao?
Điềm Điềm tên đáng ghét này..
Đông Xu vừa nghe xưng hô này thiếu chút nữa không cười nổi.
Nhưng vì lừa gạt Tôn đại đội trưởng, rốt cuộc cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu ruộng ý.
Khí chất nữ chiến thần rõ ràng không hợp với chuyện này, cũng may nguyên chủ lớn lên nhìn xinh đẹp lại đáng yêu cho nên giả vờ ngoan ngoãn còn rất giống.
Trong đám người, Hàn Chiêu chỉ cảm thấy tim mình đập đặc biệt nhanh.
Nhất là lúc ánh nắng chiều tản quang đến cô nương kiều kiều nhuyễn nhuyễn kia, mặc kệ là ở góc độ nào nhìn đến đều khiến tim hắn đập gia tốc.
Đè xuống những cảm xúc kì lạ trong lòng, Hàn Chiêu lúc này cũng không về chỗ thanh niên trí thức được.
Tôn đại đội trưởng đã tổ chức giết heo.
Lấy công điểm, khen thưởng để đổi thịt heo, con lợn rừng này chính là của chung của đại đội.
Tôn đại đội trưởng tìm một người mổ lợn đến phụ trách làm thịt con lợn rừng, đồng thời còn tổ chức cho thôn dân lấy công điểm đổi thịt, mọi người đều chạy đến chỗ ghi điểm viên để xếp hàng.
Công điểm chính là tiền, là mạch máu nha.
Mọi người tuy rằng thèm thịt nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có chút do dự.
- Nếu không, đổi hai lượng thịt đi?
Có mấy người phụ nữ đặc biệt tiết kiệm chỉ đổi hai lượng thịt về cho đàn ông nhà mình nếm thử còn những người khác ngửi mùi là được.
Bà Lữ lúc này cũng rất rối rắm không biết nên đổi hay không?
- Bà nội, cháu muốn ăn thịt.
Hôm qua bị vứt ngã Lữ Thụ còn đau cả người, vừa nghe Đông Xu kéo một con lợn rừng trở về thì sợ hãi vô cùng, nhưng thấy thịt thì không rảnh lo ân oán hôm qua nữa, một lòng một dạ muốn ăn thịt thôi.
Lữ Thụ năm nay 19 rồi, nhưng lúc này lại giống như đứa trẻ vậy làm nũng đòi ăn.
Kỳ thật có chút lời nói, trong thôn này nhà ai có đầu óc sẽ không gả con gái cho nhà hắn, một nam nhân không thể làm trụ cột cho gia đình, con gái họ gả qua đó chỉ có mà chịu tội, chịu khổ.
Cố tình bà Lữ lại thích đứa cháu này như vậy a, cháu trai này là đầu quả tim của bà ta.
Cho nên, bà vốn còn đang rối rắm, thì hiện tại liền không nghĩ nhiều nữa, đổi lấy thịt cho cháu ngoan bà ăn.
Lữ Đào ở phía sau thấy vậy liền cười lạnh, nhà của bác hai một năm làm được không bao nhiêu công điểm, hiện giờ ăn dùng tiêu sài, không phải đều là do ba mẹ cô vất vả làm ra sao.
Nhưng đến lúc ăn, thì ba mẹ mình ăn là cám bã dưa muối, một chút đồ ngon cũng không có.
- Mẹ nhìn xem, mẹ làm được nhiều công điểm nhưng thế nào chứ, con cái của mẹ cũng ăn không được, đến ngửi cũng ngửi không được, về sau bọn họ vẫn tiếp tục ăn dùng công điểm của mẹ thôi, bọn người này đều chính là lũ hút máu người cả, hút hết máu của mẹ rồi lại đến con của mẹ, mẹ còn muốn ở trong cái nhà này để mặc bọn họ đối xử với mình như vậy sao?
Lữ Đào đứng bên cạnh Chu Tiểu Thảo thấp giọng nói.
Chu Tiểu Thảo chịu uất ức cả đời, nhưng lúc nên che chở cho con cái cô vẫn có dũng khí làm, lúc khác đều không dám phản kháng.
Lữ Đào khuyến khích cô ly hôn làm cô sợ đến hồn bay phách lạc sao lại đồng ý đâu.
Nhưng bây giờ nghe Lữ Đào nói như vậy, Chu Tiểu Thảo lại có chút suy nghĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Đào à, mẹ biết trong lòng con ủy khuất, nhưng Lữ Thụ là con trai mà.
Lữ Đào cười không nói, cô cũng không vội, muốn Chu Tiểu Thảo hoàn toàn thanh tỉnh vẫn yêu cầu xảy ra chuyện lớn kích thích cô mới được.
Mà chuyện này, cô nhớ rõ là không lâu nữa sẽ xảy ra.
Muộn nhất cũng là lúc mùa xuân gieo trồng kết thúc, chuyện kia liền xảy ra.
Lúc ấy, Chu Tiểu Thảo vẫn không hạ quyết tâm thì Lữ Đào sẽ cùng cả cái nhà này quyết liệt.
Cuộc sống bị bọn họ hút máu như vậy, Lữ Đào không muốn.
Lợn rừng da dày, thịt cũng già, nhưng đầu năm nay có thịt ăn là tốt rồi, ai còn đi kén chọn.
Mặc kệ con lợn này là Đông Xu săn về, hay chỉ là kéo trở về thì vẫn là công thần số một.
Bởi vậy, Đông Xu giành được không chỉ 10 công điểm, còn đạt được một cái danh hiệu anh hùng trừ hại, đồng thời không cần đổi công điểm cũng có được 20 cân thịt heo mang về nhà.
Những người khác đổi ra sao, Đông Xu không thèm để ý.
Dù sao người trong thôn nhiều như vậy, nhưng nhà nghèo nhất cũng đổi mấy lượng thịt đem về.
Cho nên, không lo lắng cuối cùng con lợn còn thừa thịt lại.
Thừa thì Tôn đại đội trưởng tự mình dùng là được.
Dù sao dùng muối ướp, lúc sau từ từ ăn cũng không sao.
Bởi vì con lợn rừng này, mà đại đội Bàn Thạch lúc cơm chiều, mọi nhà đều có mùi thịt, mỗi người đều nở nụ cười trên môi.
Đông Xu chỉ huy Vương Nguyệt Hoa, xử lý thịt heo, trong nhà cũng có rất nhiều củ cải.
Cho nên, dùng củ cải cùng thịt heo làm thành một món, nước luộc để lại ăn dần.
Vương Nguyệt Hoa một bên đau lòng:
- Mỡ nhiều như vậy, nên để lại nấu thành dầu ăn a, thật là..
Bà cũng chỉ dám nhỏ giọng nhắc mãi, cũng không dám lớn tiếng nói.
- Trong chốc lát đem thịt dư lại toàn bộ cắt thành khối nhỏ, sau đó ướp muối, đừng tiếc muối, ướp để chuẩn bị làm một chút lương khô, ngày mai cho anh hai mang theo, anh hai hắn sẽ đi qua bên mục trường làm, con đã nói xong với đại đội trưởng rồi.
Tôn đại đội trưởng mơ hồ liền bị Đông Xu lừa rất nhiều hiệp ước không bình đẳng.
Nguyên bản yêu cầu chờ đến khi kết thúc gieo trồng mùa xuân mới có thể đi mục trường, thì hiện giờ anh hai của Đông Xu đã được an bài xong ngày mai là có thể đi rồi.
Mục trường nơi đó, chỉ bao ở không bao ăn, phải tự mang lương thực ở nhà theo.
Rốt cuộc công điểm nhiều, nếu bao ăn thì cái công việc này liền bị tranh hết rồi.
- Thịt đều mang theo hết sao?
Vương Nguyệt Hoa cho rằng bản thân nghe lầm, ngẩng đầu không tin nổi hỏi một câu.
Tuy rằng thịt là cho con trai bà ăn, bà không đau lòng, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ lấy một chút cho nhà mẹ đẻ ăn, anh trai bà cũng không có thịt ăn, em trai bà cũng không có.
Đông Xu cười không cười nhìn cô, thẳng đến khi Vương Nguyệt Hoa đỏ mặt tía tai.
- Con nói rồi, bảo trì khoảng cách với mấy người nhà bà ngoại, xưa nay làm gì có đạo lý con gái gả ra ngoài rồi mà còn phải nuôi anh em ở nhà đâu, chẳng lẽ không phải là anh em như bọn họ nên che chở cho em gái sao?
Đông Xu không chút khách khí nào nói thẳng chọc vào nỗi đau nội tâm của Vương Nguyệt Hoa.
Lúc này Vương Nguyệt Hoa cúi xuống càng lúc càng thấp, Đông Xu tiếp tục nói thẳng:
- Anh họ nhà cậu cả chỉ nhỏ hơn anh hai nhà mình có hai tuổi đi, nhưng con cái của hắn đều bò đầy đất rồi, còn trắng trẻo mập mạp, bọn họ như vậy thì sống khổ cực hơn mình sao? Chị họ nhà cậu út không phải gả cho người ở thành phố sao, không phải bao ăn lại có tiền lương sao? Nghe nói trắng nõn sạch sẽ, như thế nào còn cần mẹ đến trợ cấp cho nhà bọn họ?
Nói đến đây, Đông Xu cười nhạt nói nói tiếp:
- Lúc tống tiền thì than nghèo, lúc khoác lác sao không thấy nói như vậy đi.