Lữ Đào nửa buổi sáng liền lĩnh sọt hạt giống, trọng lượng khoảng 10 cân.
Nhưng mà, căn cứ vào số lượng đối phương cầm trong tay, còn có tần suất rải giống, thậm chí độ dài của luống buổi sáng thì có thể phân tích ra.
Đối phương đã rải nhiều nhất là 8 cân hạt giống, dư lại 2 cân hạt giống đã không cánh mà bay!
Lữ Đào rải xong một sọt, liền lại đi lãnh hạt giống mới.
Nhưng vẫn như vậy thiếu 2 cân hạt giống.
Hạt giống không phải lương thực, hơn nữa vì gia tăng số lượng hạt giống nảy mầm, bên trên mặt giống đã được ngâm thuốc bảo vệ thực vật, căn bản là không ăn được.
Cho nên, trộm giấu đi để ăn sao?
Căn bản là không có khả năng!
Đó là giấu đi sau đó về nhà trồng hả?
Không phải quan hệ với Lữ gia không tốt sao, nghe nói tối hôm qua nhà bọn họ còn náo loạn đến hơn nửa đêm, còn đánh nhau nữa.
Hôm nay nhìn Lữ Đào thì còn xem như bình thường.
Nhưng nhìn đến mặt vợ bác hai của Lữ Đào có vài vết cào, không biết tình hình chiến đấu đêm qua như thế nào.
Nhưng mặt của mẹ Lữ Đào vết cào còn nhiều hơn.
Xem ra là được mẹ che chở cho nên Lữ Đào mới không bị thương.
Lữ gia quan hệ không tốt lắm, Lữ Đào càng hận không thể phủi sạch quan hệ với bọn họ.
Vậy thì vì sao cô lại muốn đem hạt giống về nhà?
Hơn nữa đó là 2 cân hạt giống cứ cất vào túi rồi mang về nhà sao.
Với thị lực của mình dù Đông Xu có nhìn cẩn thận Lữ Đào từ trong ra ngoài đều xem kỹ, vẫn không thấy hạt giống để đâu.
Trên người cô không có cất hạt giống!
Như vậy, hạt giống đã đi đâu?
Đông Xu dám khẳng định, số liệu phân tích của bản thân không hề có vấn đề.
- Không cần.
Hàn Chiêu cắn răng trả lời, sau đó đen mặt thu hồi ánh mắt.
Đông Xu vừa nghe hắn nói vậy thì có chút sửng sốt.
Phản ứng lại, đối phương là đang trả lời câu hỏi bản thân hỏi trước đó, tốc độ trả lời của hắn có phải quá chậm không, Đông Xu gật đầu không nói chuyện nữa.
Trong lòng còn đang suy nghĩ 2 cân hạt giống trong tay Lữ Đào không cánh mà bay.
Mãi cho đến gieo giống buổi sáng kết thúc, Đông Xu còn đang suy nghĩ về vấn đề này, hơn nữa đến cuối cùng biến mất không chỉ là 2 cân hạt giống.
Mà là 4 cân.
Lữ Đào tuy rằng có năng lực làm việc, nhưng rốt cuộc vẫn là người bản địa ở đây. Cô không có tinh thần lực thêm vào như Đông Xu cho nên vẫn chỉ có thể bình thường làm việc.
Nhưng một buổi sáng có thể gieo 20 cân cũng xem như là một cô gái có năng lực làm việc.
Nhưng còn 4 cân đã biến mất đâu.
Đông Xu một buổi sáng gieo hết 40 cân hạt giống.
Ghi điểm viên cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác rồi.
Nhưng mà không phải.
Hắn tự mình giao hạt giống, cũng tự mình ký lục lại.
Còn bảo Hàn Chiêu nhớ số luống.
Số lượng nhiều đến ghi điểm viên cũng thở không thông.
- 6 công điểm.
Một buổi sáng làm được 6 công điểm, đây là một thao tác khiến người ta hít thở không thông cũng không dám phản bác gì.
Nghe ghi điểm viên nói vậy, nguyên bản còn có mấy người phụ nữ không phục.
Nhưng nhìn thấy Đông Xu gieo 40 cân hạt giống xong, tất cả đều im lặng.
Còn có chút người động tâm tư.
Nhà lão Khương tuy rằng điều kiện không tốt, nhưng con bé này làm được việc.
Nếu có thể cưới về nhà mình, chính là sức lao động còn tốt hơn cả đàn ông.
Hàn Chiêu đang đi phía sau mấy người phụ nữ này, cẳng chân run rẩy.
Nghe đám đàn bà kia ba hoa nghị luận, Hàn Chiêu lạnh lùng cười.
Cho rằng người ta làm được việc liền muốn cưới về nhà sao?
Sẽ không có sợ người ta nếu nổi giận lên, đem các ngươi đánh đến ba mẹ nhận không ra sao?
Nhưng con bé này thể lực thật tốt.
Một buổi sáng 40 cân hạt giống, Hàn Chiêu quả thực không tưởng tượng được.
Đó là hắn cày ở phía trước, nếu đổi thành người khác chỉ sáng một buổi sáng sợ sẽ phế đi.
Bởi vì buổi sáng được 6 công điểm cho nên buổi chiều Đông Xu không chuẩn bị đi làm nữa.
- Buổi chiều con không xuống ruộng, mẹ nói xin nghỉ với ghi điểm viên cho con, còn đại đội trưởng thì con tự mình đi nói.
Lúc ăn cơm trưa Đông Xu nói với Vương Nguyệt Hoa một chút.
Vương Nguyệt Hoa thành thật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Kỳ thật liền tính Đông Xu buổi sáng không chịu đi làm, Vương Nguyệt Hoa cũng sẽ thành thật gật đầu.
Đầu óc bà không phải không thông minh, bà không nghĩ trở thành cây đũa hôm qua trực tiếp bị xiên xuống đất.
Cho nên, con gái nói như nào thì như thế ấy.
Nghe lời có thịt ăn.
Tồn tại không tốt sao?
Lúc chiều, Đông Xu đi tìm đại đội trưởng.
Đại đội trưởng tên là Tôn Kiến Thành, năm nay chưa đến 50.
Là một anh nông dân đặc biệt chất phác.
Ngày thường hắn cũng đi làm ruộng, nhưng càng đa phần vẫn là phân phối công việc trong ruộng cùng phối hợp với ghi điểm viên.
Nhưng gieo trồng vào mùa xuân cùng cây trồng vụ hè, thu hoạch vào mùa thu là các có chút đặc thù thời tiết ngày mùa, cho nên hắn vẫn tự mình xuống ruộng đẩy nhanh tốc độ.
Đông Xu tìm thấy hắn, lúc hắn vừa mới thổi còi phối hợp với ghi điểm viên phân phối công việc buổi chiều.
Kỳ thật buổi chiều liền dễ dàng hơn nhiều, vấn đề phân tổ không có gì đáng nói, buổi sáng phân như thế nào buổi chiều vẫn vậy không thay đổi.
Hàn Chiêu vừa nghe Đông Xu buổi chiều không đến nghe nói là xin nghỉ còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng lại bản thân còn thở phào nhẹ nhõm, Hàn Chiêu liền tức giận tới cười ra tiếng.
Hắn vốn dĩ lớn lên đẹp, tinh mi kiếm mục, ngũ quan tuấn tú, hơn nữa lại cao ráo cường tráng, rất được các cô gái trong thôn yêu thích.
Tuy rằng rất nhiều cô gái càng thích lớn lên bộ dạng giống thư sinh Lữ Thụ hơn.
Nhưng Hàn Chiêu vẫn rất được yêu thích.
- Em cùng anh Hàn Chiêu một tổ đi.
Khương Hiểu Lan ngượng ngùng nắm góc áo, khóe mắt trộm nhìn Hàn Chiêu.
Kết quả, Hàn Chiêu tàn nhẫn cự tuyệt:
- Không được, quá yếu, đổi một người khỏe hơn đi.
Gieo trồng vào mùa xuân rất bận, mọi người đều phải đẩy nhanh tốc độ.
Hạt giống sớm được gieo thì mọi người mới an tâm.
Ghi điểm viên vừa nghe Hàn Chiêu yêu cầu như vậy, lập tức an bài một người phụ nữ lanh lẹ cùng tổ với Hàn Chiêu.
Khương Hiểu Lan thấy vậy liền oán hận dậm chân, trong miệng còn mắng một câu:
- Khương Điềm Điềm, đồ tiện nhân.
- Được rồi, được rồi, cô lại không đẹp bằng người ta, anh Hàn Chiêu có thể coi trọng cô sao, nằm mơ đi.
Khương Hiểu Ngọc bên cạnh hừ hai tiếng xem thường cô ta.
- Vậy thì anh ấy cũng chướng mắt cô thôi, đồ đậu giá.
Khương Hiểu Lan bị Khương Hiểu Ngọc châm chọc thì tức giận vô cùng.
Hai ngươi nói qua nói lại, ồn ào vô cùng nhưng bởi cãi vả tiếng không lớn cho nên cũng không có người đến xem náo nhiệt.
Cố tình có một phụ nữ không có mắt thấy Khương Hiểu Ngọc đi cùng Khương Hiểu Lan còn cười ha ha trêu chọc:
- Nhà lão Khương tuy nghèo nhưng con gái nhà này lớn lên đều không kém nha, Hiểu Lan Hiểu Ngọc lớn lên giống như hai chị em vậy, nhưng đẹp nhất vẫn là Điềm Điềm kia, con bé trắng trẻo lại xinh xắn.
Người phụ nữ kia nói xong liền cười ha hả đi chỗ khác.
Lưu lại Khương Hiểu Ngọc cùng Khương Hiểu Lan ở lại, trừng mắt oán hận.
Đông Xu mặc kệ mấy chuyện này, bây giờ cô đang cùng Tôn đại đội trưởng đàm phán.
Đúng vậy là đàm phán.
Động vật trên núi, như lợn rừng là mục tiêu quá lớn, nữ chiến thần tỏ vẻ bản thân hoàn toàn có thể bắt được.
Nhưng mà nhà mình khẳng định không được ăn, hơn nữa mục tiêu quá lớn bị người ta phát hiện rồi cử báo sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu ăn không hết, vậy thì có thể giao cho đại đội đổi lấy chỗ tốt.
Công điểm bình thường quá ít không đủ dùng.
Một con lợn rừng, liền tính là đại đội trưởng cho thể diện thì nhiều nhất cũng chỉ 10 công điểm.
Chính là nhiêu đó đối với Đông Xu vẫn là quá ít.
Trả giá cùng thu hoạch kém xa, nữ chiến thần cảm thấy không có lời.