"THẾ GIỚI 1: ĐỒ THAM ĂN NHỮNG NĂM 70."
***- Thượng tướng đại nhân!
...
Đông Xu trên người mặc cơ giáp đi đến khu nghỉ ngơi, bên tai là tiếng thủ vệ vang lên khẩu lệnh.
Đông Xu mắt nhìn thẳng đi nhanh về phía trước, khoảng cách mỗi bước đi giống như được thước kẻ đo đạt qua vậy tinh chuẩn đến từng mm.
Hai bên đường những đàn ông cao lớn đứng thành hàng, mọi người đối với Đông Xu đang đi ở trung gian lại chỉ trừ bỏ chào hỏi thì đến sắc mặt cũng không thay đổi một chút, huống chi là ánh mắt.
Tuy trước mặt bọn họ là thượng tướng trẻ tuổi nhất toàn tinh tế, một cô gái dung mạo tuyệt mỹ với làn da trắng nõn như bạch ngọc, dáng người lại thập phần mỹ lệ.
Nhưng mà, cấp bậc giá trị vũ lực là 3S, một quyền có thể đánh nát đầu bọn họ, đây chính là nữ chiến thần cho nên bọn họ đều quyết đoán không trêu vào!
Một người siêu cường như vậy, làm nhóm thủ vệ không dám nhìn, cũng không thể xem.
Đinh!
Trí não trên cổ tay đột nhiên vang lên một tiếng, Đông Xu bước chân dừng lại giơ tay lên nhìn.
Hoan nghênh ngươi gia nhập [ Trí năng hắc bao đàn] .
Trí năng hắc bao đàn?
Nhìn đến tên này, bước chân Đông Xu hơi dừng lại.
Thân là người tấn chức nhanh nhất ở Liên Bang, nữ chiến thần có năng lực mạnh nhất, vòng giao hữu của Đông Xu rất đơn giản.
Trí não đàn, nhưng có ba cái.
Hoàng thất hội nghị đàn, Liên Bang quân đoàn đàn, gia đình đàn.
Chẳng lẽ là ai đùa giỡn?
Nhưng là ai cho hắn dũng khí, dám lấy đệ nhất nữ chiến thần tinh tế ra vui đùa?
Bước chân mới vừa dừng, hắc bao đàn vừa mới gia nhập, đột nhiên bắn ra tới một cái [ Nhập đàn cần biết] .
Nhập đàn cần biết:
Trong đàn chỉ cho phép trao đổi hắc bao (khoán trắng hoặc thu bao), người vi phạm sẽ bị đá ra khỏi đàn.
Hoàn thành nhiệm vụ hắc bao sẽ đạt được điểm hắc bao.
Điểm Hắc bao vượt qua 5 sẽ biến thành màu đen.
Nhiệm vụ giả chưa hoàn thành cướp được hắc bao, liên tục ba lần sẽ bị đá.
Nội trong ba tuần không hoạt động sẽ bị đá.
Nhìn không giống như trò đùa dai, chỉ là tại sao mình lại tiến vào thể loại đàn này?
Đông Xu click mở nhìn thoáng qua tin tức trên đàn, tên thành viên đàn đều vô cùng quỷ dị.
Hắc bao số 1, hắc bao số 2, hắc bao đàn số..
Còn Đông Xu chính là gì?
Vâng, hắc bao số 419, thực rất cường đại!
Đinh!
Hắc bao số 207 đã phát một cái hắc bao!
Một âm thanh vang lên nhắc nhở, Đông Xu theo bản năng nhấn vào xem một chút.
"Chúc mừng ngươi cướp được niên đại nạn đói *1."
Giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm lại.
Một lúc sau cô mở ra, tuy là nữ chiến thần tinh tế, nhưng lúc này cô cũng có chút mộng bức.
Khung cảnh non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng.
Đã sinh sống nhiều năm ở tinh tế Đông Xu trước nay còn chưa thấy qua phong cảnh như vậy.
Đây không phải là tinh tế mà cô quen thuộc!
Hơn nữa, hiện tại hình như thân thể này cũng không phải của cô!
Cái hắc bao đàn này, có chút quỷ dị.
Đông Xu bất động thanh sắc quan sát chung quanh.
Từng hàng cây ăn quả không biết tên, ở cách đó không xa còn có đồng ruộng.
Cũng may trí não mang trên cổ tay nhiều năm, cũng đi theo mình cùng đến đây.
Ra mệnh lệnh cho trí năng một chút, trí não có thể kiểm tra đo lường đây là thời đại cùng hoàn cảnh nào.
Tinh cầu màu lam, năm 1976, tại Tây Bắc, huyện Bắc Hải thôn Bàn Thạch.
Trí não đem tin tức hiện lên khoảng hư không trước mặt Đông Xu, mà lại có thêm một phần tin tức khác không phải đến từ trí não cũng được hiện ở bên cạnh.
Đó là cuộc đời của một cô gái.
Cô gái tên là Khương Điềm Điềm, là con gái nhà họ Khương ở thôn Bàn Thạch.
Bởi vì lớn lên xinh đẹp, thường xuyên bị người trong thôn trêu đùa, cho nên ba mẹ đối với hôn sự của cô rất nghiêm khắc, vì muốn cô được gả cho nhà giàu, sau đó chu cấp tiền cho hai người anh của cô cưới vợ.
Kết quả, cô bé này ở 18 tuổi đã chết.
Tin tức được cung cấp hiện lên chói lọi dòng chữ: Khương Điềm Điềm 18 tuổi, nguyên nhân chết: Chết đuối, người giết: XX.
Hãy hoàn thành tâm nguyện Khương Điềm Điềm!
Sau đó không còn gì hết!
Đoạn tin tức kia lập tức biến mất.
Đông Xu đứng tại chỗ tự hỏi nửa ngày, cũng không rõ, cái gọi là hắc bao đàn là muốn làm cái gì.
Nhưng đã tới thì an tâm ở lại.
Cô muốn nhìn xem rốt cuộc cái đàn này là muốn làm cái gì?
Cô là đệ nhất nữ chiến thần đó?
A!
Cô cực kì bất mãn với việc tin tức chỉ nhắc tới vô cùng đơn giản, cư nhiên trực tiếp dùng XX như vậy thay thế tên của hung thủ.
Nhưng cô cũng không vội vàng.
Căn cứ vào đoạn tin tức ngắn của trí não, Đông Xu có thể biết bản thân đang ở vị trí cùng với thời gian nào.
Hắc bao nhắc nhở: Niên đại nạn đói.
Đã nói lên về niên đại này là áo cơm không có, xem thân thể này ăn mặc liền biết.
Trên người ăn mặc quần áo giản đơn còn có mấy miếng vá.
Hơn nữa loại vải này rất thô sơ, được giặt đến mức trắng bệch, vừa thấy chính là niên đại này nền kinh tế không ổn định.
Hắc bao đàn yêu cầu cô phải hoàn thành nguyện vọng của cô bé Khương Điềm Điềm, nhưng lại không có nói tới nguyện vọng đó là gì.
Như vậy có nghĩa là gì, cô yêu cầu tự phân tích sao?
Ở cái niên đại nạn đói này, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, một cô bé lại chết sớm, tâm nguyện của cô ấy hẳn là đơn giản.
Ăn uống no sinh hoạt đủ, thuận tiện tìm ra kẻ đã giết hại cô ấy.
Đông Xu quyết định trước hết xem xét làm nhiệm vụ.
Nữ chiến thần sẽ không nhận thua!
Vừa suy nghĩ xong thì phía sau có tiếng bước chân đi đến.
Đông Xu nhạy bén quay đầu lại, ánh mắt cô sắc như đao liếc qua.
Mới vừa đến là Lữ Thụ, bị Đông Xu liếc mắt như vậy thì chân đều mềm nhũn.
Bởi vì có ký ức của cô bé, cho nên Đông Xu thực mau nhận ra trước mặt là ai.
Lữ Thụ, 19 tuổi, trong thôn là một đứa con trai chơi bời lêu lổng.
Ở cái niên đại này, đa phần mọi người đều chất phác, mùa xuân thì gieo trồng, mùa hè thì trồng cây vụ hè, mùa thu thì thu hoạch vụ thu, còn mùa đông thì lên núi nhặt củi.
Trong trí nhớ của cô bé này thì cái tên Lữ Thụ là một tên có tiếng chơi bời lêu lổng trong thôn.
Hơn nữa thanh niên này hiện tại còn nghĩ tới muốn trêu ghẹo cô?
Nếu không phải trường hợp bây giờ có chút không đúng, Đông Xu đều muốn huýt sáo rồi.
Dơ bẩn!
Thiếu niên này không tồi nha, là ai cho ngươi dũng khí mà dám đến trêu ghẹo nữ chiến thần?
Cứ như con tôm chân mềm vậy, một quyền đánh vào thôi là có thể khiến hô hấp đều không còn nữa haha.
- Điềm Điềm a.
Lữ Thụ tuy rằng cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Đông Xu có chút dọa người, nhưng nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của cô, hắn liền gan chó lại gần.
Xoa xoa tay, thừa dịp Đông Xu không chú ý, muốn duỗi tay bắt lấy Đông Xu.
Kết quả, Đông Xu đảo mắt nhìn qua.
Ngày thường đôi mắt cô bé này to tròn xinh đẹp sáng như sao, lúc này lại có chút rét lạnh băng giá làm tay Lữ Thụ đang vươn đến đột nhiên dừng lại.
Lữ Thụ thiếu chút nữa bị ánh mắt giá lạnh đó làm cho sợ tới mức thét chói tai.
- Có việc?
Đông Xu còn tưởng là mình nói có chút khí thế, nhưng thân thể này lại phát ra giọng nói hết sức âm nhu mềm mại.
Dùng từ kiều nhuyễn để hình dung cũng không quá đáng.
Hơn nữa một tiếng Điềm Điềm kêu đến làm Đông Xu ê răng.
Nếu là ở tinh tế, ai dám kêu cô một tiếng Tiểu Điềm Điềm.
A...
Đâu chỉ đập nát đầu ngươi.
Cái chân thứ ba của ngươi, ta cũng đập nát!!!
- Điềm Điềm, em đi theo anh đi, nhà anh điều kiện tốt, em ở cùng anh về sau thì không cần làm việc nữa, cũng không cần ở nhà bị khinh bỉ, anh nuôi em, nuôi thật tốt nha.
Lữ Thụ một bên xoa tay, một bên lại có ý đồ quấy rối cô bé một chút.
Nghe xong Lữ Thụ nói, Đông Xu liền liếc mắt đánh giá đối phương.
Dùng ánh nhìn so với tia X quang còn dọa người hơn để quét nhìn, nhìn Lữ Thụ một lúc sau, Đông Xu khóe môi cong lên một chút, cô thấp giọng cười, giơ tay chỉ chỉ nói:
- Ngươi xem, bên kia là cái gì?
Lữ Thụ giống như bị mê hoặc quay đầu nhìn theo hướng tay Đông Xu chỉ, giây tiếp theo, trong một rừng cây nhỏ có một trận tiếng hét thê lương!
-Xong-