Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 94: Dùng đệm lót thạch cao làm ngực giả




"Lão đại, ngươi đã là V587, vậy thì mang chúng ta đi ăn đại tiệc đi!" Thấy Lệ Ảnh Yên đang vui mừng, Thảo Bao vội vàng nói qua.

Chính cái gọi là rèn sắt khi còn nóng, cầu người làm việc muốn nhanh, lúc này không để nàng mang theo đi ăn cơm, vậy còn chờ tới lúc nào.

"Thế nào cũng phải bắt ta mất nhiều máu mời các ngươi ăn cơm đúng không? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài lừa gạt, lừa được bao nhiêu, chúng ta sẽ dùng bạc lừa được đi ăn đại tiệc, lừa không được, chúng ta liền ăn không khí!"

Nghe ý kiến của Lệ Ảnh Yên, vài người cùng lên tiếng trả lời được.

Nhưng cố tình Tiêu Dung Diệp đang sững sờ một bên lại không có phản ứng gì. Vừa mới đến, hắn hoàn toàn không biết đây là ý tứ gì.

"Này, Xuân Lư, ngươi đây là có ý gì?"

"Ta..."

"Bốp!" một cước, Sơn Pháo đá vào mông Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Diệp đột nhiên bị một lực lớn đá ngã xuống đất.

"Á..." một tiếng, Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau.

"Lão đại, Xuân Lư nói hắn nguyện ý vì tập thể lừa đảo của chúng ta cống hiến sức lực, đúng không? Xuân Lư."

Sơn Pháo dùng chân đá Tiêu Dung Diệp, ý bảo hắn nói chuyện nịnh hót Lệ Ảnh Yên.

Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp phủ phục bò đến bên chân Lệ Ảnh Yên.

Níu vạt áo nàng nói qua: "Đúng vậy, lão đại, Xuân Lư nguyện ý cúc cung tận tụy vì tập thể lừa đảo của chúng ta, không sợ hy sinh."

Lệ Ảnh Yên - người này không yêu thích thứ gì, chính thích có người nịnh hót nàng.

"Ha ha, xem ra tập thể lừa gạt này của chúng ta càng ngày càng lớn mạnh rồi. Đi thôi, chúng ta đi hết ăn lại uống!"

Nói xong, một đám người cùng một giuộc tiêu sái đi.

- - phân cách tuyến - -

Một nhóm bốn người ru rú dưới một cây liễu lớn bàn bạc.

"Lão đại, ngươi thật sự tính đi kỹ viện lừa gạt à?" Sơn Pháo không chút suy nghĩ liền hỏi ra miệng.

"Vô nghĩa, chẳng lẽ còn muốn đi đổ phường lừa gạt sao?"

Lệ Ảnh Yên tức giận cắt ngang lời Sơn Pháo.

Lúc trước, bọn họ đã đi đổ phường lừa gạt hai lần rồi. Cái gọi là sự bất quá tam, đổ phường không có khả năng ngốc đến nổi để ngươi gióng trống khua chiêng đi lừa gạt cướp bóc, cho nên lần này bọn họ phải tránh đổ phường, đi chỗ khác lừa gạt.

Mà kỹ viện vẫn có thể xem là một địa điểm tốt để lừa gạt.

Đây là kết quả mà Lệ Ảnh Yên trải qua nhiều lần cân nhắc, cho nên nhất định phải đi kỹ viện lừa gạt.

"A, được rồi. Nhưng lão đại, chúng ta dùng phương pháp gì đây?" Sơn Pháo lại hỏi, đối với mệnh lệnh của lão đại, bọn họ chỉ có phục tùng, hoàn toàn không có khả năng phản bác.

"Phương pháp có rất nhiều, lần này ta không định dùng khổ nhục kế. Nói cách khác, lần này ta muốn dùng mỹ nhân kế!"

"Mỹ nhân kế? Thế nào là mỹ nhân kế?" Ba người tò mò tiến tới phía trước.

Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên cười rất xấu xa.

"Hắc hắc! Chúng ta làm như vậy, ta và Thảo Bao, còn có Xuân Lư làm người của quan phủ. Còn Sơn Pháo ngươi liền phụ trách diễn mỹ nhân đi! Ta, Thảo Bao và Xuân Lư liền lấy danh nghĩa tróc nã đi bắt ngươi và khách chơi gái, rồi đến đây lừa tiền của bọn họ, các ngươi thấy sao?"

"Được!"

"Được!"

"Không được!" Sơn Pháo không đúng lúc nói một câu, bộ dáng bĩu môi thật đúng là vừa thấy đã thương!

"Không được cái gì mà không được. Câm miệng, ngươi không có quyền lên tiếng!" Lệ Ảnh Yên tức giận cắt đứt lời Sơn Pháo.

Nhưng nào biết Sơn Pháo này hôm nay chính là không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

"Đừng mà lão đại, Sơn Pháo không muốn giả nữ. À, Xuân Lư nói nguyện ý vì chúng ta cúc cung tận tụy, không sợ hy sinh, như vậy người để Xuân Lư giả mỹ nhân đi, được không?"

Nói xong, Sơn Pháo liền đẩy Tiêu Dung Diệp lên trước mặt Lệ Ảnh Yên.

Sơn Pháo nghĩ, lão đại là đang khi dễ hắn, hắn không dám phản kháng thì thôi, nơi này có người mới, mình còn bị khi dễ thì thật không có đạo lý! Cho nên, lần này đánh chết hắn, hắn cũng muốn khi dễ người mới này.

"Ta... ta..." Tiêu Dung Diệp bị đẩy lên trước mặt Lệ Ảnh Yên, không biết mình nên nói cái gì, ấp úng một lúc cũng không nói được nguyên do vì sao.

"Ta cái gì mà ta? Ngươi và bọn Sơn Pháo, Thảo Bao đều không đầu óc giống nhau? Được rồi, vậy để ngươi giả mỹ nhân đi!" Lệ Ảnh Yên phiền chán nhìn đội hữu này. Thật sự chính là không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bằng hữu giống như lợn.

"Đừng mà lão đại!"

"Đừng gì mà đừng, câm miệng! A, ta nói với các ngươi, một lát nữa chúng ta phải lừa là một tiểu huyện lệnh cửu phẩm của An Nam quốc, cho nên đến lúc đó đều đừng làm hỏng chuyện của ta, làm hỏng liền không cần ăn đại tiệc gì đó rồi!"

Sau khi Lệ Ảnh Yên nói xong, tìm đến đạo cụ giả nữ nhân mặc lên cho Tiêu Dung Diệp.

- - phân cách tuyến - -

Dưới ánh nến, hình ảnh loang lổ. Trong các màn trướng ấm áp trên lầu gác, Tiêu Dung Diệp giả nữ nằm ngồi ở trên giường sạp.

Tiêu Dung Diệp trải qua trang điểm tỉ mỉ, vẫn không thể không nói là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Dùng son vẽ loạn trên mặt, xinh đẹp giống như một đóa hoa, Lệ Ảnh Yên quen tìm đường chết, vẫn không quên đánh môi hồng cho Tiêu Dung Diệp để cho giống như một nữ tử, càng làm hắn có thêm vài phần xinh đẹp như nữ tử.

"Két - -" một tiếng, cửa phòng liền bị đẩy mở, tâm Tiêu Dung Diệp đột nhiên nhảy vọt lên cổ họng.

Không đến một lát, cửa được khép lại.

"Lưu Ly cô nương! Lưu Ly cô nương!" Huyện lệnh Mạnh đại nhân rón ra rón rén tiến lên, dùng giọng nói vô cùng ghê tởm gọi.

"Ma quỷ, sao giờ mới đến? Người ta đợi thật lâu!" Tiêu Dung Diệp đè giọng học nữ nhân nói qua, nói đến chính hắn nghe thấy cũng sắp muốn hộc máu rồi.

"Ôi chao, bảo bối của ta, đừng nóng vội! Đại gia lập tức đến yêu nàng!" Trong giọng nói của Mạnh đại nhân lộ ra vẻ dâm đãng, Tiêu Dung Diệp nghe đến sắp ói ra cục xương già của hắn.

"Ừ, chán ghét, người ta không cần!" Giọng nói tê dại rơi vào trong lỗ tai Mạnh đại nhân, làm hắn hưng phấn xoa xoa phân thân của mình.

"Không muốn cái gì? Bảo bối của ta!" Vừa nói xong, Mạnh đại nhân đã như sói đói vồ mồi đè Tiêu Dung Diệp ở dưới thân.

"Chán ghét, đã lớn như vậy, còn trêu chọc người ta." Tiêu Dung Diệp nhẫn chịu đựng cảm giác muốn ói, nghiêng thân mình cách xa với Mạnh đại nhân - nam nhân heo mập kia.

"Ôi, bảo bối, trốn cái gì? Còn giả bộ dè dặt với đại gia? Lập tức cho nàng phóng túng, xem nàng còn giả bộ không?"

Đột nhiên Mạnh đại nhân nắm mông Tiêu Dung Diệp, ra sức xoa bóp..

"A..." Đột nhiên bị đụng chạm, mặt Tiêu Dung Diệp nhất thời tái đi.

Theo bản năng đưa tay đẩy Mạnh đại nhân ra, sau đó đứng dậy, dùng bàn tay to giữ cổ Mạnh đại nhân.

"Ư..." Mạnh đại nhân theo bản năng run rẩy một chút, thấy Lưu Ly cô nương cao hơn mình một cái đầu, hắn nhất thời trợn tròn mắt.

"Lưu Ly..."

Mạnh đại nhân nhẹ nhàng gọi như vậy, làm bàn tay Tiêu Dung Diệp vô ý run lên.

Hắn không thể giết chết hắn ta, nếu không khiến Cẩu Đản - nữ cặn bã kia biết, nhất định không tới đây nữa, Tiêu Dung Diệp đột nhiên nới bàn tay to ra.

Sau đó, tiếp tục giả bộ một bộ dáng đáng thương tội nghiệp nói qua: "Mạnh đại nhân, ngài không có việc gì chứ?" Tiêu Dung Diệp vừa nói, vừa tiến lên nâng Mạnh đại nhân đang thở từng ngụm trên mặt đất dậy.

"Ôi má ơi, Mạnh đại nhân, chuyện vừa rồi, Lưu Ly hết sức xin lỗi!" Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ tiếp tục biểu hiện một bộ dáng ngoan ngoãn với Mạnh đại nhân.

"Lưu Ly cô nương biết sai là tốt rồi!" Mạnh đại nhân cười dâm đãng, tiếp đó, kéo Tiêu Dung Diệp qua ngồi ở trên bắp đùi hắn, mà hắn tự nhiên tự đắc ngồi ở trên ghế. Mạnh đại nhân đáng giận này vẫn còn không quên lấy tay để trên mông Tiêu Dung Diệp, tiếp tục nắm bắt xoa bóp.

"Ma quỷ, chán ghét, đừng sờ loạn!" Giờ phút này Tiêu Dung Diệp cực kỳ ghê tởm với bàn tay heo của tên Mạnh đại nhân, lại không thể lấy tay đánh bàn tay heo đầy lông mao này xuống.

Lại nói, vì sao Tiêu Dung Diệp hắn lại giẫm lên đống lửa này*? Nóng đầu muốn đi tìm Lệ Ảnh Yên, muốn trói nàng trở về. Thậm chí không tiếc vì nàng, ủy khuất thân thể cao quý, hóa trang mình thành bộ dáng nữ nhân quỷ quái! Tiêu Dung Diệp hắn nhất định là sốt cao đến cháy hỏng đầu rồi! Nếu không sẽ không có khả năng làm chuyện không có tiết tháo như vậy!

"Bảo bối, hôm nay nàng thật đẹp. Đến, để đại gia hôn một cái!" Nói xong, miệng heo của Mạnh đại nhân tiến gần.

"Ôi chao, đại nhân, nhìn ngài gấp gáp, nóng vội muốn ăn đậu hủ nóng này!" Khi khuôn mặt đáng ghét của Mạnh đại nhân để sát vào hắn còn 0. 1 cm, Tiêu Dung Diệp vội vàng nghiêng mặt, cắt đứt nói qua lời nói của hắn.

Lại nói, khi nào Cẩu Đản và bang Tiểu La mới đến, Tiêu Dung Diệp tiến thối không được, bộ dáng gấp đến độ sắp xù lông rồi.

"Đến, đại gia, Lưu Ly trước giúp ngài uống rượu!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp vội vàng nhảy ra khỏi lòng Mạnh đại nhân, cầm lấy ly rượu đầy trên bàn, đưa đến bên môi Mạnh đại nhân.

"Lưu Ly, uống rượu thôi thì có ý nghĩa gì? Đi, mang đến cho đại gia thêm vài món đồ nhắm!" Mạnh đại nhân phân phó, giờ phút này Tiêu Dung Diệp hắn chính là một kỹ nữ, há có không nghe theo, vì thế liền gật gật đầu đi ra ngoài gọi món ăn.

Thấy Tiêu Dung Diệp đi ra khỏi cửa, Mạnh đại nhân vội vàng lấy từ trong tay áo ra mị dược mình đã chuẩn bị trước, hạ ở trong ly rượu.

Sau khi hạ dược xong, Mạnh đại nhân tràn ngập nụ cười xấu xa. Vốn hắn đã già rồi, tự nhiên là muốn kê đơn với việc khuê phòng rồi, như vậy mới chứng minh gừng càng già càng cay!

Đợi sau khi Tiêu Dung Diệp trở về, Mạnh đại nhân vội vàng cầm ly rượu lên trước.

"Lưu Ly bảo bối, đến, uống với đại gia một ly!"

Chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, Tiêu Dung Diệp vốn không có kinh nghiệm, không chút suy nghĩ liền uống xong ly rượu bị hạ mị dược. Mà Mạnh đại nhân bên cạnh hoàn toàn không có uống rượu này, chỉ luôn luôn nhìn chăm chú vào động tác uống rượu của Tiêu Dung Diệp.

Thấy Tiêu Dung Diệp uống rượu đến không thừa một giọt, Mạnh đại nhân đầy ý cười.

"Tửu lượng của Lưu Ly cô nương thật tốt!"

Nhìn cá sắp mắc câu, nếp nhăn ghê tởm khi cười trên mặt của Mạnh đại nhân càng thêm có vài phần thâm ý.

Quả nhiên, không quá bao lâu sau, Tiêu Dung Diệp liền cảm giác đầu một trận mơ hồ.

"Ách, sao đầu lại choáng váng như vậy?" Vốn tửu lượng của Tiêu Dung Diệp không tệ, lúc này lại có thể uống đến choáng váng, theo bản năng nghĩ tới ly rượu này có vấn đề.

"Ngươi dám hạ dược?"

"Ừ hừ, nhanh như vậy đã bị nàng phát hiện, tiểu mỹ nhân!"

Nói xong, Mạnh đại nhân cười càng thêm ghê tởm.

"Lớn mật, ngươi một tiểu huyện lệnh cửu phẩm cũng dám làm trò với bổn vương!" Tiêu Dung Diệp đứng không ổn đinh, chỉ vào Mạnh đại nhân, bạo rống một tiếng.

"A, ta nói tiểu mỹ nhân của ta làm sao vậy, còn tự xưng là bổn vương? A... Ta hiểu, đang đóng vai vương gia đúng không? Đến đến đến, ta là hoàng thượng, nàng là ái phi của trẫm có được không?"

"..." Tiêu Dung Diệp chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, hoàn toàn không có ý nghĩ để ý Mạnh đại nhân này. Hắn lung lay sắp đổ, đầu như là muốn nổ tung.

"Lưu Ly ái phi, đêm nay, nàng bồi trẫm đi!" Nói xong, Mạnh đại nhân liền tiến lên ôm trọn Tiêu Dung Diệp vào lòng, sau đó áp ngã Tiêu Dung Diệp lên giường sạp.

"Cút..." Tiêu Dung Diệp chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, cổ họng cũng càng ngày càng kéo căng, cảm giác cơ thể vô lực càng ngày càng mạnh liệt.

"Ái phi, ngươi muốn trẫm cút đi nơi nào?" Mạnh đại nhân hết sức dâm đãng vén áo Tiêu Dung Diệp lên, giọng nói khàn khàn nhiễm lên ngọn lửa dục vọng.

"Được rồi ái phi, đừng từ chối nữa, dược hiệu phát tác, nàng lập tức sẽ bị tắm lửa nóng triền miên! Đến lúc đó, nàng sẽ cầu ta muốn nàng!"

Sau khi Mạnh đại nhân thấy dưới thân là khuôn mặt nhiễm lên màu đỏ hồng nhuận, liền thô lỗ xé rách vạt áo Tiêu Dung Diệp.

Kéo kéo, Mạnh đại nhân liền phát hiện có chỗ nào không đúng, ngực của "Nữ tử" dưới thân giống như giấu cái gì vậy.

Mạnh đại nhân mang theo tò mò kéo mở, vừa nhìn thấy liền sợ ngây người.

Này... này... Sao lại nhồi thạch cao vào trong đó, mà dưới thạch cao, lại có thể là cơ ngực to lớn! Chẳng lẽ nói - - đó là dùng thạch cao lót thành ngực giả.

Đang lúc Mạnh đại nhân suy nghĩ ngàn vạn, Lệ Ảnh Yên mang theo bang Tiểu La vọt vào.

"Đừng nhúc nhích, quan phủ đây!" Mạnh đại nhân nghe được hai chữ quan phủ kia, đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu lại nhìn, quan phủ mặc y phục thị vệ.

"Đại nhân Mạnh Doanh Lợi đúng không? Chúng ta là thị vệ Kinh Triệu Doãn, quan viên chơi gái xướng ca, biết pháp phạm pháp, tội danh này cũng không nhỏ. Đi, đi theo chúng ta một chuyến!" Lệ Ảnh Yên cầm lệnh bài giả, giọng điệu ác liệt nói với Mạnh đại nhân.

Sau khi nhìn thấy lệnh bài, Mạnh đại nhân lập tức bị dọa đến mềm chân, quỳ rạp xuống đất, chắp tay dập đầu: "Các vị đại nhân, tha cho tiểu nhân đi!"

Thấy Mạnh đại nhân cúi đầu xưng thần, đám người Lệ Ảnh Yên nhanh chóng vui vẻ.

"Được, năm trăm lượng bạc, chúng ta dàn xếp ổn thỏa chuyện này!"

"Hả? Năm trăm lượng?" Mạnh đại nhân lập tức trừng lớn mắt.

"Sao, không được, không được thì theo chúng ta trở về nha môn rồi nói!" Lệ Ảnh Yên tiếp tục nói bằng giọng điệu ác liệt.

"Được được được, tiểu nhân liền cho người đi khố phòng lấy bạc"

"Được, cứ như vậy, hai người các ngươi đi theo Mạnh đại nhân thanh liêm của chúng ta lấy bạc đi!"

Nói xong, Sơn Pháo và Thảo Bao liền chán nản đứng dậy đi ra khỏi phòng theo Mạnh đại nhân.

Mà Lệ Ảnh Yên lại sải bước đi đến giường sạp!